Thiên Dực Cổ Thuyền xuyên qua giữa vô số lâu thuyền, Ma sơn, Ma Thần binh, đụng thẳng về phía hậu tâm Đại Vu thị Vu Nguyệt.
Vu Nguyệt đang lúc thôi động Đế binh Vu Đế Kỷ Giản, từng mảnh từng mảnh ngọc giản mở ra, giống như ngàn vạn thanh Ma kiếm chém về phía Thang Cốc Thần Thành.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền lớn rách nát tàn tạ đột nhiên xuất hiện sau lưng Vu Nguyệt, hung hăng đụng thẳng vào hậu tâm nàng, nghiền ép tôn Đế Quân Đại viên mãn này đụng thẳng về phía Thang Cốc Thần Thành, đụng lên trên tường thành của Thần thành.
Thân thể Vu Nguyệt nhất thời vỡ nát, Ma huyết bôi đầy khắp tường thành. Bất quá, đám huyết nhục trên mặt tường kia không ngừng nhúc nhích, nhanh chóng tụ tập về một chỗ. Vu Nguyệt vẫn còn chưa chết, ý đồ muốn đoàn tụ lại nhục thân.
Cùng lúc đó, Vu Đế Kỷ Giản tán lạc tại các nơi soạt soạt bay lên, ngàn vạn thanh Ma kiếm chém về phía Chung Nhạc trên Cổ thuyền.
Vu Nguyệt dù sao cũng là Ma Quân Đại viên mãn, bản lĩnh không tầm thường. Hắn mặc dù bị Thiên Dực Cổ Thuyền nghiền nát thân thể, nhưng cũng lâm nguy phản kích, nỗ lực giết chết Chung Nhạc.
Mà trong nháy mắt huyết nhục hắn sắp sửa hợp lại, Đệ nhị Nguyên thần của Kim Hà Hề đã phi thân bay lên, đánh một quyền lên trên đám huyết nhục kia, đánh cho tường thành ầm ầm run rẩy không thôi.
Đệ nhị Nguyên thần của nàng chính là do phượng vũ của Phượng Thiên Nguyên Quân luyện thành, thực lực tương đương với một tôn Đế Quân đỉnh cấp. Một quyền này oanh xuống, một lần nữa đánh nát thân thể Vu Nguyệt, Thiên Hỏa hừng hực lan tỏa, đốt cháy huyết nhục Vu Nguyệt.
- Thiên Hỏa của Hoang vực Thiên Hỏa?
Nguyên thần Vu Nguyệt ở trong đám huyết nhục phát ra thanh âm gào thét. Vô số mảnh vỡ Nguyên thần bay ra, cướp đường bỏ chạy ra ngoài. Mà vào lúc này, Hồn Đôn Vũ thôi động Phù Tang Thụ quất xuống, đập cho đám mảnh vỡ Nguyên thần của hắn thành bột mịn.
Vu Nguyệt bỏ mạng tại đương trường!
Từ lúc Cổ thuyền của Chung Nhạc đụng lên người Vu Nguyệt, tới lúc Vu Nguyệt bỏ mình, trước sau cũng bất quá thời gian một hơi thở mà thôi. Một vị Ma Quân Đại viên mãn chưởng khống Đế binh cứ như vậy mất mạng.
- Tặc tử lớn mật!
Ở gần Vu Nguyệt nhất là một vị Ma Đế linh. Hắn lập tức phản ứng, không nói lời nào liền vươn tay chụp tới. Không ngờ một tòa môn hộ đột nhiên dâng lên, chắn ngang trước bàn tay của hắn. Bàn tay của hắn vươn vào trong tòa môn hộ này, bị tòa Tạo Hóa Huyền Môn này tầng tầng suy yếu.
Oanh oanh oanh!
Trong Tạo Hóa Huyền Môn truyền ra chấn động kịch liệt. Bàn tay của vị Ma Đế linh kia vậy mà xuyên qua tầng tầng Thế giới Tạo Hóa trong nội bộ của Tạo Hóa Huyền Môn, từ phía sau môn hộ vươn ra, vẫn như cũ chụp về phía Cổ thuyền.
Uy năng một chưởng này của hắn mặc dù bị vô số Thế giới Tạo Hóa trong Tạo Hóa Thiên Môn tầng tầng suy yếu, nhưng uy lực vẫn như cũ không tầm thường.
Trên Cổ thuyền, Chung Nhạc xoay người lại, chém xuống một đao. Chỉ nghe xuy một tiếng, bàn tay của vị Ma Đế linh kia theo đao rơi xuống, bộ phận vươn ra khỏi Tạo Hóa Huyền Môn toàn bộ bị chặt đứt.
Thiên Dực Cổ Thuyền soạt một tiếng bay đi, biến mất không thấy đâu nữa. Sau một khắc, vị Ma Đế linh cụt tay kia rống giận, thân thể to lớn ngã về phía sau, đập vào trong Thang Cốc Thần Thành. Rất nhiều Kim Ô tránh né không kịp, bị thân thể Ma Đế linh đè trúng, tan xương nát thịt.
Vị Ma Đế linh này còn chưa kịp đứng dậy, sắc mặt đột nhiên kịch biến. Chỉ thấy cây Phù Tang Thần Thụ to lớn không gì sánh được trong Thánh địa Kim Ô thị kia đang quất thẳng về phía hắn, Hỗn Độn Hỏa ba động cuồn cuộn rợp trời ngập đất.
Bá!
Cành lá cây Thần thụ kia quét xuống, quất lên trên người hắn. Ma Đế linh kêu la thảm thiết, từ trong Hỗn Độn Hỏa cuồn cuộn bay thẳng lên không trung, bỏ chạy về phía Hư Không Giới.
Trên thiên không, tầng tầng không gian bị hắn đụng cho vỡ ra, Hư Không Giới cũng mở ra một tia. Một đạo quang mang huyễn lệ từ trên Hư Không Giới chiếu rọi xuống, phảng phất như một cây cầu đi thông Bỉ Ngạn vậy.
Vị Ma Đế linh kia bước lên đạo quang kiều kia, xông thẳng về phía Hư Không Giới, vừa bỏ chạy vừa bị thiêu đốt. Tại thời điểm hắn sắp sửa bước vào Hư Không Giới, toàn thân rốt cuộc bị thiêu đốt thành tro bụi, biến thành từng luồng từng luồng khí Hỗn Độn phiêu tán.
Trong lòng Chung Nhạc cũng vạn phần hoảng sợ. Phù Tang Thần Thụ không hỗ là một trong chín gốc Linh căn thiên địa, vậy mà hung hãn như vậy, chỉ một kích đã thiêu đốt vị Ma Đế linh kia thành tro bụi.
Hắn bất chấp suy nghĩ nhiều, lập tức thôi động Cổ thuyền chạy đi. Cũng trong nháy mắt chiếc Cổ thuyền biến mất, địa phương vừa rồi của chiếc Cổ thuyền lập tức bị Đế uy của từng kiện từng kiện Đế binh bao phủ. Chính là đám người Dương Ngự Tôn, Thần Cung Chính xuất thủ.
Mà sâu bên trong không gian, bàn tay từng vị từng vị Ma Đế linh trực tiếp vươn ra, sau đó thân thể to lớn bước ra khỏi U Không, giết về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Ngay sau đó, đám Ma Đế binh kia cũng nhao nhao đánh xuyên không gian, oanh kích về phía Thiên Dực Cổ Thuyền.
Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền liều mạng bỏ chạy về phía trước. Bốn vị Ma Đế linh giết tới, đuổi theo không buông. Đột nhiên, phía trước đại phóng quang minh, chỉ thấy một cây Thần thụ hùng vĩ vô song xuyên thấu qua tầng tầng không gian. Mỗi một tầng không gian đều có cây Thần thụ này, đứng sừng sững trong Hỗn Độn.
Sắc mặt bốn vị Ma Đế linh đại biến, vội vàng dừng lại. Áo bào Chung Nhạc run rẩy, thân thể đột nhiên càng lúc càng vĩ ngạn, biến thành một tôn Phục Hy đầu người thân rắn, vươn tay cầm Phù Tang Chi của Hồn Đôn Vũ vào trong tay, vứt Phù Tang Chi lên.
Cành Phù Tang Chi này sau khi bay lên liền rơi về phía gốc Linh căn thiên địa cổ lão kia. Nó vừa mới rơi xuống trên Thần thụ, Chư Thần Tinh Hồng Bảo và Chư Thần Kim Ô Bộ trên Cổ thuyền nhất tề cúi đầu về phía cây Phù Tang Thần Thụ kia.
Cùng lúc đó, rất nhiều Tộc lão, Thần Nhân Kim Ô thị cũng nhao nhao lễ bái gốc Linh căn thiên địa kia.
Thân thể Chung Nhạc du động, bò về phía gốc Linh căn thiên địa kia. Huyết mạch Đại Toại trong cơ thể chân thân Phục Hy bắt đầu thiêu đốt, khiến cho hắn cộng minh cộng hưởng với cây Phù Tang Thần Thụ này.
- Đúng vậy! Ngươi cũng cảm giác được huyết mạch Đại Toại trong cơ thể ta rồi sao?
Hắn chạy loạn xung quanh Phù Tang Thần Thụ, bò lên những nhánh cây thô to kia, di chuyển giữa những cành lá xum xuê, càng bò càng cao, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Đại Toại trồng ngươi ở nơi này, ngươi đã gần hai trăm vạn đằng đẳng chưa từng nhúc nhích qua rồi a? Chủ nhân của ngươi đã qua đời rồi, chỉ để lại một mình ngươi…
- Ngươi có cảm giác được Thần huyết Đại Toại trong cơ thể ta đang sôi trào, đang thiêu đốt không?
- Cái Thời đại Hỏa Kỷ lừng lẫy kia, lời gào thét của cái thời đại kia, có còn hồi vọng trong đáy lòng của ngươi không?
- Ngươi còn nhớ rõ tình cảnh Đại Toại và ngươi cùng nhau trấn áp Thời đại Hắc Ám hay không? Ngươi còn nhớ rõ lời ca tụng Toại Hoàng hay không…
Cành lá Phù Tang Thần Thụ nhao nhao chập chờn, tựa hồ đã bị lời nói của hắn xúc động.
Đạo ngữ cổ lão đột nhiên vang lên, phảng phất như lời tán tụng của tiên dân Viễn Cổ, từ chỗ sâu nhất trong thời không truyền tới. Đó là những lời tán dương đã thất truyền trăm vạn năm đằng đẳng, là những lời ca tụng đối với một thời đại huy hoàng.
Trong mi tâm Chung Nhạc, từng tôn từng tôn Hỏa Linh đầu rồng thân rắn chậm rãi xuất hiện, vờn quanh gốc Linh căn thiên địa cổ lão này. Thanh âm trầm thấp từ trong cổ họng bọn họ phát ra, nối thành một mảnh với lời ca tụng của tiên dân Viễn Cổ.