Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1782

Lúc này, trong Ma Tượng Đế Cung, sắc mặt Tượng Tôn Ma Đế kịch biến, nhìn về phía một gã nam tử tướng mạo thanh kỳ cổ lão trước mặt chính mình, khóe mắt của bốn cái đầu còn lại không ngừng nhảy loạn, lạnh lùng nói:

- Trường Sinh, không ngờ ngươi lại dám can đảm tới chỗ của ta! Thật to gan a! Ta chính là đệ tử thân truyền của Ma Đế, lẽ nào ngươi không sợ Ma Đế sẽ tru diệt ngươi sao?

Bộ dạng Trường Sinh Đế nhàn nhã, chậm rãi đi lại tản bộ trong cung, quan sát những bố trí tráng lệ nơi này, mỉm cười nói:

- Đừng cấp thêm can đảm cho chính mình nữa! Ngươi dù sao cũng là một vị Đại Đế, không ngờ vẫn còn nhát gan như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi a. Ngươi dùng Ma Đế để hù ta sao? Thật là buồn cười! Thứ đó của ngươi đâu rồi? Mau lấy ra đi! Ngươi hẳn là biết được mục đích của ta a!

Đám thịt mỡ trên mặt Tượng Tôn Ma Đế không ngừng run rẩy, vẫn như cũ đứng yên bất động, không nói lời nào.

- Đừng hòng giãy dụa phản kháng! Ngươi đã bị chặt đứt năm cái đầu, toàn bộ năm cái đầu đều đã bị ma diệt, Lục Đạo Luân Hồi trong cơ thể đã rách nát tả tơi, trước mắt căn bản không phải là đối thủ của ta!

Trường Sinh Đế lạnh nhạt nói:

- Bản lĩnh của ta, ngươi cũng biết rồi đó! Cho dù ngươi còn ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của ta, càng huống chi hiện tại tu vi thực lực ngươi chỉ còn lại có ba thành. Mau giao đồ vật đó ra đây, ta tha cho ngươi một mạng!

Tượng Tôn Ma Đế trầm mặc trong chốc lát, lấy ra một cây Thánh dược, vung tay vứt cho hắn.

Trường Sinh Đế nhận lấy cây Thánh dược, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên. Cây Thánh dược kia cũng đang không ngừng run rẩy. Cây Thánh dược này vốn dĩ hoa đỏ lá xanh, sinh cơ bừng bừng, nhưng sau một khắc lại không ngừng héo rũ, dược lực nhanh chóng trôi qua.

Rất nhanh, cây Thánh dược này đã triệt để chết héo, biến thành một đống tro bụi.

Mà khí tức của Trường Sinh Đế ngược lại càng lúc càng cường đại, cặp mắt nhắm lại, tựa hồ như đang hồi tưởng lại mùi vị của cây Thánh dược vừa rồi kia, hoàn toàn một bộ dáng vừa lòng thỏa ý. Một hồi lâu sau, hắn mở mắt ra, ngữ khí có chút chờ mong nói:

- Còn lại hai ngàn sáu trăm bốn mươi sáu cây nữa…

- Trường Sinh, nếu ngươi đã nhận được đồ vật mong muốn, còn không mau ly khai?

Tượng Tôn Ma Đế lớn tiếng quát lên.

Trường Sinh Đế gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Tượng Tôn Ma Đế thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, thấp giọng nói:

- Cái tên này là muốn trở thành Linh căn thiên địa sao? Ha hả… hắn trở thành Linh căn thiên địa, còn không phải sẽ trở thành Linh dược của Thần Vương Thái Cổ sao…

Bá!

Đúng lúc này, từng sợi từng sợi rễ cây thô to đột nhiên đâm thủng Ma Tượng Đế Cung, giống như vô số con Giao long Đại mãng gắt gao quấn lấy Tượng Tôn Ma Đế. Không biết bao nhiêu sợi rễ cây nhỏ bé thông qua lỗ chân lông và khiếu huyệt toàn thân Tượng Tôn Ma Đế chui vào trong cơ thể hắn, chui vào trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, điên cuồng hấp thu khí huyết, tinh thần của hắn, thôn phệ đại đạo của hắn.

Ma Tượng Đế Cung ầm ầm vỡ nát, vô số sợi rễ cây tung bay, nâng Trường Sinh Đế phiêu phù giữa không trung.

- Bắt được ngươi rồi! Ta bắt được ngươi rồi!

Trường Sinh Đế cười ha hả, nói:

- Hiếm thấy mới gặp được ngươi tại thời điểm suy yếu như vậy, nếu không ăn tươi ngươi, chẳng phải là phung phí của trời rồi sao?

Tượng Tôn Ma Đế vừa sợ vừa giận, phẫn nộ nói:

- Ngươi!

Từng sợi từng sợi rễ cây thô to không ngừng chui vào trong miệng hắn. Trường Sinh Đế cười ha hả, nói lớn:

- Ta làm sao? Ta không giữ lời hứa sao? Ta vốn dĩ chưa từng nói qua là ta sẽ giữ lời hứa a! Chỉ là bản thân ngươi tin tưởng ta mà thôi? Tên ngốc! Ngươi hẳn là phải buộc ta ký kết Khế ước Hỗn Độn với ngươi trước, sau đó mới hãy giao Thánh dược cho ta, như vậy ta mới sẽ không hạ thủ với ngươi! Ha ha ha… các ngươi cảm thấy Thánh dược là chất dinh dưỡng của các ngươi, là thức ăn của các ngươi. Nhưng ở trong mắt của ta, các ngươi mới là thức ăn, mới là chất dinh dưỡng! Ta cần các ngươi, cần càng nhiều thức ăn hơn nữa!

o0o

Mấy tháng sau, Thiên Dực Cổ Thuyền đã chạy tới Thần Thành thứ chín, thả Hình Thiên và Sư Đà Đại Tôn xuống nơi này, ngay sau đó xuất phát tiến về phía Luân Hồi Táng Khu. Sau khi Cổ thuyền chạy đi được mười ngày, Chung Nhạc phân ra một cỗ phân thân, để chỗ phân thân này lưu lại trên một khỏa Tinh cầu, sau đó tiếp tục lên đường.

Lại qua thêm mười ngày, Chung Nhạc một lần nữa thả xuống một cỗ phân thân. Lại qua thêm mười ngày, lại thả xuống một cỗ phân thân. Đám phân thân này nối liền thành một đường thẳng, nhắm thẳng về phía phương vị của Luân Hồi Táng Khu. Chỉ cần đi theo đường thẳng này đi, sẽ có thể đi tới Luân Hồi Táng Khu.

Trong lúc bất tri bất giác, tại địa phương mà Thiên Dực Cổ Thuyền chạy tới, những ngôi sao dần dần trở nên thưa thớt hơn rất nhiều. Thời gian mấy tháng qua đi, khi Thiên Dực Cổ Thuyền vừa bay qua một khỏa ngôi sao vô cùng cổ lão, Chung Nhạc lại phóng xuất một cỗ phân thân lưu lại trên khỏa Tinh cầu này, sau đó ngưng mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy bốn phía một mảnh hoang liêu trống trải, không một bóng người. Phía trước thậm chí ngay cả một khỏa ngôi sao cũng không nhìn thấy, chỉ có bóng tối vô tận.

Bọn họ đã đi tới Hư Vô Chi Địa!

Ngay tại lúc này, hắn đột nhiên cảm ứng được một cỗ phân thân chính mình lưu lại trong Vũ trụ Cổ lão đã biến mất không còn.

Cũng không lâu lắm, hắn cũng đã không thể cảm ứng được cỗ phân thân thứ hai nữa.

- Có tồn tại nào đó đã giết chết những phân thân của ta!

Chung Nhạc vừa sợ vừa giận, lập tức cảm ứng những phân thân khác, mượn nhãn mâu của đám phân thân kia không ngừng quan sát bốn phía. Trải qua mười mấy ngày, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ từ xa bay tới. Trên chiếc thuyền nhỏ này có hơn mười gã Thần Ma đang đứng cùng một chỗ. Một người trong số đó giơ tay lên, một đạo quang mang bay ra, đánh chết cỗ phân thân này của hắn.

- Phong Vô Kỵ!

Chung Nhạc nhất thời giận dữ:

- Gã tiện nhân này muốn chết!

o0o
Bình Luận (0)
Comment