- Phục Hy!
Gã Đằng Cự Nhân kia lại càng phẫn nộ, phát ra thanh âm rống to kinh thiên động địa:
- Thế gian này ghê tởm nhất chính là Phục Hy! Phục Hy đã hủy hoại nơi này!
- Dịch tiên sinh, nó hận ngươi tựa hồ càng sâu đậm hơn hận ta a?
Hồn Đôn Vũ quay sang hỏi Chung Nhạc.
- Mau tế khởi Phù Tang Chi!
Chung Nhạc đột nhiên quát lớn.
Hai nắm tay của gã Đằng Cự Nhân kia chắp lại cùng một chỗ, hung hăng đập thẳng xuống. Sau lưng hắn lại mọc ra vô số cánh tay khác, cũng nhao nhao chắp lại cùng một chỗ, biến thành từng thanh từng thanh cự chuy đập thẳng xuống hai người bọn họ.
Hồn Đôn Vũ vội vàng tế khởi Phù Tang Chi. Pháp lực Chung Nhạc ba động, thôi động Phù Tang Chi, cành cây nhất thời biến thành một cây Phù Tang Thụ, nghênh đón đám nắm tay đang oanh tới kia.
Một tiếng vang thật lớn truyền tới, Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ nhất tề kêu rên một tiếng, khóe miệng tươm máu, thân hình bị chấn cho bắn lên thật cao. Những cự chuy nắm tay còn lại của gã Đằng Cự Nhân kia hai lần ba lượt oanh xuống, đập cho loạn thạch trên vách đá tung bay tán loạn, không ngừng đập thẳng về phía bọn họ, chấn cho hai người bay lên càng lúc càng cao hơn.
Tiên Thiên Bát Quái toàn thân Chung Nhạc không ngừng chuyển động, dốc hết pháp lực liều mạng thôi động Phù Tang Chi nghênh đón đám nắm tay của gã Đằng Cự Nhân kia. Đột nhiên mặt đất dưới chân hai người không còn nữa, hai người đã bị đánh văng ra khỏi trọng thiên thứ nhất, đi tới trên không trọng thiên thứ hai của Luân Hồi Táng Khu, sau đó mạnh mẽ rơi thẳng xuống đất.
Gã Đằng Cự Nhân kia đứng ở sát biên giới trọng thiên thứ hai, ngàn cánh tay huy vũ, không ngừng phẫn nộ hống lớn, nhưng cũng không dám đặt chân lên phạm vi của trọng thiên thứ hai.
Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ nhất tề thở phào nhẹ nhõm, mỗi người lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Lúc này bọn họ mới kịp quan sát bốn phía, không khỏi nhất thời ngẩn ngơ. Chỉ thấy khắp nơi trong không gian trọng thiên thứ hai này đều là từng bức từng bức hình ảnh.
Đám hình ảnh này chính là mảnh vỡ ký ức của những linh hồn đã chết đi, đang lẳng lặng phiêu phù trong trọng thiên thứ hai của Luân Hồi Táng Khu, kể lại chuyện xưa của bọn họ.
Khắp nơi trong không gian nơi này đều là những hình ảnh như vậy. Đám hình ảnh này chính là hồi ức trong nháy mắt trước khi chủ nhân của đám hình ảnh này chết đi, đã hồi ức lại những trải qua của cả đời chính mình, những tình cảm của chính mình.
Những hình ảnh này thật sự rất nhiều rất nhiều rồi. Toàn bộ không gian của trọng thiên thứ hai đều đã bị những hình ảnh này nhét cho tràn đầy. Từ xưa tới nay, những sinh linh sinh ra chính là nhiều đếm không xuể, linh hồn những sinh linh này tử vong cũng là nhiều đếm không xuể, dẫn tới hồi ức khi còn sống của các sinh linh này ở trong Táng khu cũng là nhiều đếm không xuể.
Muốn đi xuyên qua nơi này, căn bản không thể tránh khỏi sẽ phải đụng vào những bức họa này. Chung Nhạc trong lúc không để ý đụng vào một bức hình ảnh, nhất thời đã nhìn thấy chính mình biến thành một tiểu hài nhi nho nhỏ. Đợi tới thời điểm hắn từ trong hình ảnh đi ra, đã nhìn thấy cả quá trình chính mình từ lúc sinh ra tới thiếu niên, tới trung niên, tới lúc lão niên, cuối cùng là tới lúc tử vong.
Lịch trình của cả một đời người đã bị áp súc thành một bức hình ảnh có nội dung. Chỉ cần đi xuyên qua bức hình ảnh này, sẽ có thể dùng thị giác của chủ nhân hình ảnh, trong khoảng thời gian ngắn đi qua cả cuộc đời của chủ nhân bức hình ảnh kia.
Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ không nói lời nào, lẳng lặng đi xuyên qua từng bức từng bức hình ảnh này. Bọn họ ngẫu nhiên cũng đụng vào những bức họa này, đã trải qua những thăng trầm mà cả đời người khác từng trải qua, quả thật là những trải nghiệm kỳ lạ.
Bất quá, sự sống và cái chết ở nơi này thật sự quá nhiều rồi, yêu và hận, tình và dục ở trong này cũng thật sự quá nhiều rồi. Có thể không đụng vào những bức họa này, bọn họ vẫn là tận lực tránh đụng phải.
Trọng thiên thứ hai của Luân Hồi Táng Khu phảng phất như là một đại trận hồng trần thật lớn. Đi lại ở trong này, rất dễ dàng đánh mất chính mình.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới thanh âm chấn động. Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ đang lúc hành tẩu giữa vô số hình ảnh. Mỗi khi đi ngang qua một bức hình ảnh, nó đều vươn ra cái lưỡi thật dài, liếm qua bức hình ảnh kia một cái.
Trên người con quái vật khổng lồ này treo đầy những khuôn mặt, từng khuôn mặt đều là khuôn mặt tươi cười phát ra từ nội tâm, phảng phất như cực kỳ vui sướng vậy.
- Cẩn thận! Đó là Thực Duyệt Ma!
Đột nhiên, một đạo thanh âm chợt vang lên, chính là thanh âm Lăng Tử Thủ của Đế Lăng thị. Trong lòng Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ khẽ động. Hiển nhiên đám người Phong Vô Kỵ đang ở phụ cận, cũng cách bọn họ không quá xa.
Thanh âm Lăng Tử Thủ tiếp tục vang lên:
- Thực Duyệt Ma có thể liếm đi ký ức hạnh phúc trong linh hồn. Chỉ cần bị liếm một cái, trong trí nhớ ngươi liền chỉ còn lại có bi thương và sầu khổ! Chúng ta nhất định phải tránh xa nó ra!
- Không tốt! Phía trước có rất nhiều loại quái vật này!
Phía trước truyền tới một trận xôn xao. Chung Nhạc khẽ nhíu mày, Tam Mục Thiên Đồng quét nhìn về phía trước. Chỉ thấy giữa không trung có vô số con Thực Duyệt Ma thật lớn đang phiêu phù, du động. Những cái lưỡi thật dài không ngừng liếm tới liếm lui, liếm qua từng bức từng bức hình ảnh một phen, hấp thu những ký ức vui sướng trong đó. Những ký ức vui sướng này sẽ biến thành năng lượng để cho bọn chúng tiếp tục diễn sinh.
Chung Nhạc dõi mắt nhìn lại, liền nhìn thấy đám Thực Duyệt Ma này giống như một đàn dê nhiều vô biên vô tận vậy. Vô số Thực Duyệt Ma đang hoạt động trên cánh đồng hoang vu rộng lớn mênh mông, đang thè lưỡi liếm qua từng bức từng bức hình ảnh.
Da đầu Chung Nhạc không khỏi tê dại. Nghĩ muốn đi xuyên qua đàn dê Thực Duyệt Ma dày đặc này cũng không dễ dàng chút nào. Hình thể đám Cự thú này khổng lồ, toàn thân đều là những khuôn mặt, trên những khuôn mặt này đều có con mắt, hoàn toàn có thể nhìn thấy tất cả cảnh tượng xung quanh.
Nếu đi qua bên cạnh bọn chúng, tuyệt đối sẽ bị bọn chúng phát hiện.
Đột nhiên, đám người Phong Vô Kỵ đã bị đám Thực Duyệt Ma kia phát hiện. Vô số Thực Duyệt Ma nhao nhao bao vây lại, những khuôn mặt treo đầy trên thân thể nhao nhao há miệng ra, không ngừng cười sằng sặc, nói:
- Tới đây! Cùng nhau vui vẻ a! Nơi này là Thế giới Cực Lạc, chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ sự vui sướng của chúng ta!
- Tử Thủ sư huynh, ngươi tới thôi động Thanh Hà Chu!
Đám người Phong Vô Kỵ leo lên Thanh Hà Chu, Lăng Tử Thủ thôi động chiếc thuyền nhỏ này, ra sức bay xuyên qua bên cạnh từng con từng con Thực Duyệt Ma. Rất nhiều Đế Quân, Tiên Thiên Thần Ma trên thuyền nhao nhao xuất thủ, tế khởi thần binh lợi khí, ném về phía đám Thực Duyệt Ma đang vọt tới từ bốn phương tám hướng, đập bay từng con từng con Thực Duyệt Ma.
Không biết bao nhiêu Thực Duyệt Ma bị bọn họ hấp dẫn tới, nhao nhao bay thẳng lên không trung, truy đuổi về phía bọn họ.
- Cẩn thận! Nơi này còn có kẻ chăn dê!
Thanh âm Lăng Tử Thủ lại truyền tới, kêu lên:
- Kẻ chăn dê được gọi là Cực Lạc Lão Ma! Thực Duyệt Ma hấp thu những ký ức vui sướng, cung dưỡng cho nó! Thực lực những kẻ chăn dê kia cực kỳ đáng sợ, chúng ta nhất định phải nhanh chóng xuyên qua đàn dê này!