Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1811

- Hiện tại huyết hải đã triệt để bao phủ Táng Thiên, chúng ta nhân cơ hội này đi cướp đoạt Thiên dược! Ta luôn cảm thấy, đám Thiên dược này có đại duyên phận với ta!

La lão xoay người nhìn về phía chiến trường, thấp giọng nói:

- Chúng ta không đi trợ giúp bọn họ sao?

Phong Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, nói:

- Sau lưng bọn họ đều có tồn tại, ai nấy cũng đều theo đuổi tâm tư của chính mình, cứ để cho bọn họ đánh đánh đá đá với nhau đi! Đám khốn kiếp này, không có kẻ nào là thứ tốt. Bọn chúng từ lúc mới bắt đầu rõ ràng đã muốn lợi dụng nhất mạch Bích Lạc Cung chúng ta, muốn mượn Tiên Thiên Thần Ma của nhất mạch Bích Lạc Cung chúng ta giúp bọn họ vượt qua mảnh huyết hải này mà thôi!

Trong lòng hai tôn Tiên Thiên Thần Ma La lão và Anh Như nhất thời nghiêm nghị, nhớ tới đám Tiên Thiên Thần Ma của Bích Lạc Cung đã chết trên đường đi, nhất thời tỉnh ngộ lại.

Chuyến hành trình này, Tiên Thiên Thần Ma của Bích Lạc Cung có thể nói là đã hao tổn thảm trọng. Lần này bọn họ tới đây đã mang theo hai mươi bốn tôn Tiên Thiên Thần Ma, trước sau tổng cộng đã có hai mươi hai tôn Tiên Thiên Thần Ma táng thân trong mấy trọng thiên phía trước.

Mà hiện tại, hai mươi hai tôn Tiên Thiên Thần Ma này lại trở thành tọa kỵ của đám người Trí Tuệ Thiên Vương, giúp bọn họ hoành hành ở nơi này.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, bọn họ rõ ràng đã sớm rơi vào trong tính toán của đám người Trí Tuệ Thiên Vương.

Đám người Trí Tuệ Thiên Vương là một cái phe phái, đám người Lăng Tử Thủ, Táng Đế là một cái phe phái, mà đám đệ tử của Tà Đế, Ma Đế và Thần Đế chỉ sợ cũng đã gia nhập vào phe phái của Táng Đế. Cả hai phe phái cũng đều đang tính toán bọn họ.

- Chúng ta là phe phái của Thiên!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ chớp động, thôi động Thanh Hà Chu xông thẳng về phía một vòng xoáy lớn trong huyết hải. Nơi đó có một cây Thiên dược khác, cánh hoa nhiều màu nhiều vẻ, bộ dáng giống như từng sợi từng sợi nhụy hoa uốn cong vậy, quang mang đại phóng bốn phương tám hướng, vô cùng huyễn lệ, nói:

- Bất đồng với phe phái của bọn họ! Lúc này chúng ta không thể làm mất mặt mũi của Thiên được! Ta đoán chừng, Thiên cũng sẽ lưu lại hậu thủ ở nơi này, trợ giúp chúng ta!

La lão và Anh Như liên tục gật đầu, nói:

- Thiên nhất định sẽ lưu lại hậu thủ trợ giúp chúng ta, để cho chúng ta đạt được chỗ tốt lớn nhất!

- Các ngươi sai rồi!

Đột nhiên, một cỗ sóng biển ngập trời đánh tới. Trong sóng lớn một cái đại ấn ầm ầm đập xuống. Một kiện Ngân bàn xuất hiện trên đỉnh sóng. Chung Nhạc đứng giữa cái mâm lớn, mỉm cười nói:

- Vô Kỵ tiên sinh, La lão, Thiên đã bị thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đánh bị thương, hắn có thể lưu lại hậu thủ gì chứ? Cho dù là có bất luận hậu thủ gì, cũng đều đã bị phá vỡ cả rồi, không chịu nổi một kích!

La lão và Anh Như nhao nhao quát lớn, cánh tay giơ lên cao, nghênh đón Thiên Ấn của Chung Nhạc đang oanh xuống. Thanh âm va chạm kịch liệt vang lên, Thanh Hà Chu lắc lư xao động, suýt chút nữa đã chìm vào trong huyết hải.

Chung Nhạc nhân cơ hội hái cây Thiên dược kia xuống, một đường phóng đi.

- Trả Thiên dược lại cho ta!

Khóe mắt Phong Vô Kỵ cơ hồ muốn rách ra, lớn tiếng kêu lên.

Ba người vội vàng gia tăng tốc độ, truy sát về phía Thiên Bàn. Tốc độ của Thiên Bàn kia không bằng Thanh Hà Chu, rất nhanh đã bị bọn họ đuổi tới gần.

Nhưng đúng lúc này, phía sau chợt truyền tới tiếng rít, Thanh Hà Chu đột nhiên bay thẳng lên không trung, bị hất văng ra ngoài. Tiếp theo, Trí Tuệ Thiên Vương cưỡi trên một tôn Tiên Thiên Thần Ma gào thét xông thẳng qua.

Thanh Hà Chu ầm ầm cắm vào trong huyết hải, ngay sau đó nứt ra, ném ba người Phong Vô Kỵ vào huyết hải.

Biển Thiên huyết kia đối với ba người bọn họ lại không có bất kỳ nguy hại gì. Ba người ra sức nhảy lên, chân đạp trên huyết hải tiếp tục truy kích về phía Thiên Bàn.

Trí Tuệ Thiên Vương vọt tới phía sau Thiên Bàn, trong lòng vui vẻ, đang muốn chặn Chung Nhạc lại. Đột nhiên, huyết hải phía dưới chợt nứt ra, một con đại vật khổng lồ từ trong huyết hải lộ ra sống lưng, ngăn cản trước mặt nàng, vung móng vuốt lên hung hăng vỗ xuống, đem Trí Tuệ Thiên Vương kể cả Tiên Thiên Thần Ma dưới khố nàng cùng nhau quất bay.

Con Cự thú này chính là một loại Ma vật kỳ lạ do Táng Linh Thần Vương chế tạo ra, thân thể to lớn khôn cùng, lực mạnh vô song, nghe theo sự điều khiển của Táng Linh Thần Vương, tiềm hành trong huyết hải, sau khi ám toán Trí Tuệ Thiên Vương, lập tức chui vào trong huyết hải, âm thầm bơi về phía Chung Nhạc, mở ra cái miệng to như chậu máu nuốt về phía Thiên Bàn.

Trí Tuệ Thiên Vương giận dữ hét lớn:

- Táng Linh, ngươi rõ ràng là không biết phân biệt lợi hại, hết lần này tới lần khác tới không ngừng quấy rối ta!

Sợi trường tiên trong tay nàng bay ra, quấn lấy cái đuôi của con Cự thú kia. Sợi trường tiên khẽ vung mạnh một cái, tốc độ của nàng nhất thời tăng nhiều, vượt qua con Cự thú dưới đáy biển kia, bay tới trên không Thiên Bàn.

- Đại Lục Đạo Luân Hồi!

Đột nhiên, trong Thiên Bàn chợt bay ra sáu đạo quang mang đẹp mắt, biến thành sáu đạo Tinh hà rực rỡ, bao phủ Trí Tuệ Thiên Vương kể cả con Cự thú kia vào bên trong, kéo toàn bộ vào trong sáu đạo Tinh hà.

Trí Tuệ Thiên Vương nhất thời cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy con Cự thú kia vậy mà giống như đã tao ngộ phải khắc tinh, ở trong Đại Lục Đạo Luân Hồi này không ngừng phân liệt, phân giải, rất nhanh đã biến thành huyết dịch chảy xiết, bao phủ khắp nơi trong sáu đạo Thiên Hà.

Không có đám Trí Tuệ Thiên Vương xuất thủ, sáu đạo Thiên Hà kia liền rầm một tiếng vỡ nát. Trí Tuệ Thiên Vương vội vàng sưu tầm tung tích của Chung Nhạc, lại không nhìn thấy Chung Nhạc đâu cả, chỉ thấy huyết hải nổi sóng ngập trời. Trong sóng lớn, một con Cự thú thật lớn nhanh chóng chui vào trong huyết hải, biến mất không thấy đâu nữa.

- Con Cự thú này chính là gã tiểu Phục Hy kia!

Trong lòng Trí Tuệ Thiên Vương nhất thời đại chấn, biết rõ Chung Nhạc trong chốc lát ngắn ngủi tiến hành phân giải con Cự thú kia, đã biết rõ như lòng bàn tay hết thảy ảo diệu của con Cự thú kia. Hắn sau khi hiểu thấu đáo toàn bộ những ảo diệu, liền biến hóa thành hình thái của con Cự thú kia, lẻn vào trong huyết hải, bỏ chạy vô tung vô ảnh.
Bình Luận (0)
Comment