Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1820

- Hỗn Độn thị cũng biết loại thần thông này?

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời đại chấn, ý niệm đầu tiên sinh ra chính là, Hỗn Độn thị là một trong hai vị tồn tại đáng sợ kia. Nhưng ý niệm thứ hai đã lập tức phủ nhận ý niệm đầu tiên kia.

Ý niệm thứ ba chính là, một tôn Hỗn Độn khác đã lên bờ.

Bất quá, thần thông Hỗn Độn cũng không phải chỉ có Hỗn Độn mới có thể thi triển a? Có lẽ còn có những tồn tại khác có thể thi triển ra thần thông Hỗn Độn. Ví dụ như Mục Tiên Thiên chẳng hạn. Chung Nhạc đã từng nhìn thấy chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên có thể thôn phệ khí Hỗn Độn. Mà ở trong Kim Ô thị, cũng không thiếu những tồn tại thu thập Hỗn Độn Hỏa để luyện chế Thần binh.

- Mặc kệ nói thế nào, vị tồn tại này tuyệt đối đáng sợ! Bất quá, từ trên người Táng Đế có lẽ có thể tìm được xuất thân của người đó!

Hắn vừa nghĩ tới đây, liền đi theo đám người cùng với Táng Đế tiến vào trong phong cấm giống như mảnh sương mù kia. Đạo phong cấm này nhìn như sương mù, nhưng tiến vào trong đó lại phát hiện có một mảnh thiên địa khác. Ở xung quanh bọn họ, vô số thế giới giống như viên bàn vậy không ngừng xoay tròn bay lượn. Thỉnh thoảng lại có thế giới sinh ra, có thế giới hủy diệt. Thời điểm thế giới sinh ra bộc phát ra năng lượng cực kỳ kinh khủng. Thời điểm thế giới hủy diệt, lực lượng bạo tạc lại càng là kinh thiên động địa.

- Các vị cẩn thận!

Thanh âm Táng Đế vang lên, nói:

- Nơi này có đại thiên thời không, cất giấu ảo diệu thần thông Nhất Niệm Hóa Sinh Vạn Giới. Nếu đi nhầm đường sẽ liền lưu lạc tới không biết nơi nào, ngay cả ta cũng không thể tìm lại các ngươi được. Nếu các ngươi ngã vào trong thế giới hủy diệt, sẽ đồng thời bị hủy diệt cùng với thiên địa, cho dù là Thần Vương cũng không thể phục sinh từ trong Thánh địa của chính mình!

Tiên Thiên Tà Đế gật đầu, nói:

- Nhất Niệm Hóa Sinh Vạn Giới, loại thần thông này quả thật chính là thủ đoạn khắc chế Thần Vương. Nếu rơi vào trong đó, đại đạo của Thần Vương sẽ liền tương liên với đại đạo của thế giới kia, từ đó đánh mất đi cảm ứng với Tiên Thiên Thánh Địa đã sinh ra chính mình. Thế giới bị hủy diệt, Thần Vương cũng sẽ tan thành mây khói, tự nhiên thân tử đạo tiêu, không thể sống lại được nữa!

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, nói với Tiên Thiên Tà Đế:

- Đạo huynh, làm sao phá giải loại thần thông này?

Tiên Thiên Tà Đế liếc nhìn hắn một cái, nói:

- Không thể phá giải! Hắc hắc… thần thông của hắn, cho dù là Phục Mân Đạo Tôn cũng không phá giải được! Những tồn tại muốn phá thần thông của hắn trước giờ từng có rất nhiều, nhưng chưa từng có một người nào thành công!

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời nghiêm nghị, nhìn về phía Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế. Thân ngoại thân của hai vị Thần Vương Thái Cổ cũng đều trầm mặc, nhao nhao lắc đầu.

Tiên Thiên Tà Đế mỉm cười, nói:

- Phục Hy, ngươi suy nghĩ chuyện này làm gì? Đi tới cuối con đường này, ngươi sẽ chết rồi, không cần suy nghĩ quá nhiều!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Đạo huynh, lần trước chúng ta đối mặt, ta cũng đâu có chết? Kẻ chết ngược lại chính là thân ngoại thân của ba người các ngươi a!

Tiên Thiên Tà Đế nhớ tới hành trình tại Tổ Đình, thân ngoại thân của chính mình bị Chung Nhạc điều khiển ba ngàn Đế thi trong Tổ Đình quần ẩu tới chết, không khỏi hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa.

Táng Đế dẫn đám người đi xuyên qua mảnh sương mù này, đám người đều là thở phào nhẹ nhõm. Táng Linh Thần Vương lại lấy ra huyết phân vung vãi khắp nơi, tu bổ lại tổn thương của Thánh địa Táng Thiên.

- Táng Linh hiền đệ, cho dù ngươi có rãi Huyết Linh Đan khắp toàn thể Thánh địa, thì Táng Địa Thần Vương nghĩ muốn phục sinh trở lại cũng vẫn cực kỳ gian nan!

Tiên Thiên Thần Đế nói:

- Đại đạo nơi này đã vỡ nát rồi! Đại đạo chưa khôi phục, hắn cũng đừng mơ tưởng phục sinh. Đợi tới lúc đại đạo nơi này đoàn tụ trở lại, sợ rằng đã trải qua mấy chục vạn năm rồi. Chẳng lẽ ngươi có thủ đoạn gì, có thể khiến cho đại đạo nơi này sớm khôi phục sao?

Táng Linh Thần Vương im lặng không đáp, cơ thịt trên mặt thoáng run rẩy vài cái.

Đám người lòng mang ý xấu, mỗi người đều có ý nghĩ riêng của chính mình.

Cũng không lâu lắm, bọn họ đã gặp phải một mảnh da. Đó là một mảnh da từ trên mặt kéo xuống, trải ra trên thiên không phía trước, phảng phất như vĩnh hằng đã được khảm nạm ở nơi đó vậy.

Gương mặt này quá lớn rồi, vì vậy cho nên khi trải ra, phạm vi của nó đã hoàn toàn che lại không trung trước mặt bọn họ. Tấm da mặt này vô cùng sống động, hai cái lỗ chỗ hốc mắt đang mở ra trên dưới quan sát bọn họ.

Chỗ tròng mắt trên tấm da người kia mặc dù trống rỗng, nhưng bên trong lại chiếu rọi ra quang mang khôn cùng, giống như thật sự có một cặp mắt đang quan sát bọn họ vậy.

Đám người Chung Nhạc bị cặp mắt này quan sát, có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, phảng phất như hết thảy bí mật đều bị hắn nhìn xuyên thấu hết vậy.

Bất luận thần thông gì, bất luận Thần binh gì, đặt trước cặp mắt này cũng không có nửa phần bí mật gì đáng nói.

- So với Tam Mục Thiên Đồng của Phục Hy thị ta còn đáng sợ hơn nhiều!

Trong lòng Chung Nhạc đại chấn. Hắn rốt cuộc đã gặp được một tồn tại trên phương diện thiên phú còn muốn vượt qua thành tựu cao nhất của Phục Hy thị.

- Ngay cả da mặt cũng không cần nữa, đạo huynh thật đúng là không tiếc mặt mũi a!

Tiên Thiên Ma Đế châm biếm một phen, sau đó mới nói:

- Trí Tuệ Thiên Vương, tới phiên ngươi rồi!

Hắn hiển nhiên là nhận ra chủ nhân của tấm da mặt này, nói chuyện không chút nào cố kỵ.

Tiên Thiên Tà Đế mỉm cười, nói:

- Hắn từ sớm cũng đã không cần tới da mặt rồi, lén lút cướp đoạt cơ duyên của chúng ta, tự mình chạy đi Đạo Giới vui vẻ!

Trí Tuệ Thiên Vương tiến lên một bước, khom người thi lễ với khuôn mặt to lớn khôn cùng kia. Tấm da mặt kia đối với nàng làm như không thấy, mà liếc nhìn Chung Nhạc một cái, bộ dạng có chút suy tư.

- Kính xin tiền bối mở ra một mặt lưới, để cho đám vãn bối đi qua!

Trí Tuệ Thiên Vương lại khom người bái một cái, nói.

Khuôn mặt kia vẫn như cũ không có chút động tĩnh nào, mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Chung Nhạc. Chung Nhạc bị hắn nhìn tới mức da đầu tê dại, cảm thấy các loại Bí cảnh trong cơ thể chính mình đều bị nhìn xuyên thấu. Hơn nữa, hai đạo ánh mắt này vậy mà đang chiếu rọi về phía đại não của hắn, nhìn thẳng vào trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn, tựa hồ như muốn nhìn thấu hết thảy huyền bí trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn vậy.

Trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn ẩn giấu bí mật cực lớn, thậm chí còn vượt qua cả Tân Hỏa, tuyệt đối không thể để đôi mắt này nhìn thấu, bằng không tất sẽ có tai vạ tới nơi.

Huyền bí sinh linh Hậu Thiên nghịch chuyển Tiên Thiên chính là ẩn giấu trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn. Đây là chỗ mấu chốt để sinh linh Hậu Thiên xâm chiếm không gian sinh tồn của Tiên Thiên Thần Ma, nếu bị người khác phát hiện, bất luận một tôn Tiên Thiên Thần Ma nào sợ rằng cũng đều không thể dung hắn.

Chung Nhạc cật lực phong tỏa Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình, nhưng vẫn khó có thể chống đỡ ánh mắt của cặp mắt kia, dần dần bị ánh mắt hắn chiếu rọi vào trong Bí cảnh Đạo Nhất.

- Vũ sư huynh, Phù Tang Chi!

Thanh âm Chung Nhạc khàn khàn, truyền âm cho Hồn Đôn Vũ. Hồn Đôn Vũ liền vội vàng lấy Phù Tang Chi ra. Chung Nhạc không nói lời nào, tế khởi Phù Tang Chi, soạt một tiếng biến mất vào trong mi tâm của hắn.

Cành Phù Tang Chi này cắm rễ vào trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của Bí cảnh Đạo Nhất, nhất thời Hỗn Độn Hỏa cuồn cuộn lan tỏa, khí Hỗn Độn lượn lờ, tiến hành thủ hộ Bí cảnh Đạo Nhất của hắn.

Ánh mắt của tấm da mặt kia vừa chiếu rọi vào Bí cảnh Đạo Nhất của hắn, chỉ nhìn thấy một tầng khí Hỗn Độn dầy nặng và hỏa diễm trong Hỗn Độn, không thể nào nhìn thấu được Bí cảnh Đạo Nhất của hắn.

- Có chút thú vị a!

Tấm da mặt đó há miệng ra, phát ra thanh âm, nhưng lại là Tiên Thiên Đạo Ngữ của Thời đại Thái Cổ, ở đây chỉ có lác đác mấy người là có thể nghe hiểu được, trong đó kể cả Chung Nhạc.

- Ma Đế, Thần Đế, Tà Đế! Ba vị sư đệ, không ngờ các ngươi cũng nhúng tay vào vũng nước đục này!

Tấm da mặt kia lộ ra biểu tình kỳ quái, trong miệng tiếp tục phát ra Đạo ngữ:

- Đây là địa phương Đạo Thần tranh đấu, các ngươi nhúng tay vào, lẽ nào không sợ năng lực không đủ, sẽ ăn phải thua thiệt ở nơi này sao?

- Không phiền đạo huynh quan tâm!

Tiên Thiên Thần Đế lạnh nhạt nói:

- Năm xưa ngươi cướp đoạt duyên phận của chúng ta, tự mình trở thành Đạo Thần, cũng nên bồi thường cho chúng ta a!
Bình Luận (0)
Comment