Bất quá, đám vũ trụ vi hình này rất nhỏ, chỉ có kích thước cỡ cái sọt, phảng phất như một khối cầu vậy, vô thanh vô tức cuộn trào, hiện ra quang mang đủ mọi màu sắc.
Hai người tinh tế quan sát, chỉ thấy bên trong đám vũ trụ vi hình kia có ức ngàn vạn tinh tú, chỉ là nhỏ bé phi thường, cho dù bọn họ dùng Tiên Thiên Thần Nhãn đi nhìn cũng rất khó nhìn thấy rõ ràng.
- Thật kỳ diệu!
Chung Nhạc vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào một cái vũ trụ vi hình. Cái vũ trụ vi hình kia phảng phất như một cái bọt biển vậy nổ tung, sau đó vũ trụ đổ sụp, hủy diệt không còn một mảnh.
Mà trong vô số Tinh cầu nhỏ bé của vũ trụ vi hình kia còn có vô số kể sinh linh càng thêm nhỏ bé sinh hoạt, bị một cái đâm này của hắn, thoáng cái toàn bộ diệt tuyệt.
Chung Nhạc cảm thụ được vô số oán niệm của đám sinh mệnh rất nhỏ này, nghĩ tới vô số sinh linh bởi vì một đầu ngón tay của chính mình mà chết, cũng không khỏi rùng mình một cái, vội vàng cẩn cẩn thận thận tránh né đám vũ trụ rất nhỏ này.
Táng Linh Thần Vương thì lại không chút cố kỵ, trực tiếp cầm lên một cái tiểu vũ trụ nhét nhỏ bé vào trong miệng, nếm thử vị đạo. Vô số sinh linh trong cái vũ trụ nhỏ bé kia nhất thời trải qua một màn kinh khủng nhất, không ngừng thét lên chói tai, phóng chạy, bất tỉnh.
Táng Linh Thần Vương răng rắc răng rắc mấy ngụm nuốt vào, lắc đầu nói:
- Không có bất cứ vị đạo gì! Bất quá, đám sinh mệnh nhỏ bé này thật ra là oán niệm mười phần, đồng thời đang nguyền rủa ta đây! Nơi này thật ra thích hợp để tu luyện một chút công pháp kỳ quái. Ví dụ như tiêu diệt mấy cái vũ trụ vi hình, lợi dụng oán niệm để tu luyện Chú Linh Thể chẳng hạn!
Cặp mắt Chung Nhạc tiến tới sát một cái vũ trụ vi hình, tinh tế quan sát. Đám sinh linh nhỏ bé trong vũ trụ kia thét lên chói tai bỏ chạy, sợ hãi tới cực điểm, nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một con mắt khổng lồ, quả thật cực kỳ khủng bố.
- Đối với đám sinh mệnh rất nhỏ này, chúng ta chính là Diệt Thế Ma Thần!
Chung Nhạc buông tha cái vũ trụ vi hình kia, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy những vũ trụ vi hình như vậy nhiều đếm không xuể, không ngừng từ trong Khởi Nguyên Chi Địa sinh ra, sau đó vỡ nát đổ sụp, trong thời gian thật ngắn đã đi tới điểm cuối sinh mệnh của một cái vũ trụ, toàn bộ sinh mệnh trong đó đều tan thành mây khói.
- Quan sát lịch trình sinh diệt của đám vũ trụ vi hình này, có lẽ sẽ có đại cảm ngộ, tìm hiểu ra một chút đạo lý chí cao!
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ động, nghĩ tới có lẽ ở trên cảnh giới Đạo Thần còn có cảnh giới càng cao hơn tồn tại, có thể nhảy ra khỏi đại khủng bố của vũ trụ sinh diệt.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Đối với hắn hiện tại, Đạo Thần đã là đỉnh phong cao không thể với rồi.
Hai người nhanh chóng đáp xuống. Chỉ thấy Vũ Trụ Khởi Nguyên Chi Địa từ xa nhìn lại là một cái khe nứt lớn, một cái khe nứt lớn do vô số tinh tú cổ xưa nhất cấu thành. Không gian và thời gian ở nơi này đều không còn tồn tại, khiến cho Chung Nhạc cảm giác vô cùng khó chịu.
Bí cảnh Không Gian và Bí cảnh Trụ Quang của hắn ở nơi này không có bất cứ tác dụng nào.
Bọn họ đáp xuống trong cái khe lớn kia, ngẩng đầu nhìn lên. Bốn phía là một mảnh Hỗn Độn mênh mang, vũ trụ phảng phất như còn ở trong trạng thái còn chưa mở ra.
Cái này chính là phi thường cổ quái rồi.
Vũ trụ rõ ràng đã được sáng tạo ra, mà từ trong Khởi Nguyên Chi Địa nhìn ra ngoài, vẫn như cũ là một mảnh Hỗn Độn mênh mang, mơ hồ có thể thấy được có sinh vật đang du động trong Hỗn Độn.
- Nếu vũ trụ không có không gian, không có thời gian, có lẽ chính là bộ dạng này!
Táng Linh Thần Vương lẩm bẩm.
Nơi này phảng phất như là một thế giới Hỗn Độn vậy, hôn ám không rõ ràng, từng luồng từng luồng khí Hỗn Độn trôi tới trôi lui. Bất quá, ngoại trừ dám sinh vật Hỗn Độn ở xa xôi ra, còn có một vài sinh mệnh cổ quái khác dạo chơi ở nơi này. Đám sinh mệnh cổ quái này phảng phất như không có hình thể. Khí Hỗn Độn đã hợp thành thân thể của bọn họ, khi tụ khi tán giống như khói mù vậy. Khói mù khi thì mọc ra bóng dáng hình thái lợi trảo, khi thì biến thành sinh vật có cái miệng to như chậu máu, khiến cho hai người cảm thấy vô cùng đáng sợ, vô cùng hung hiểm.
- Đây rốt cuộc là vật gì?
Sắc mặt Táng Linh Thần Vương khẩn trương, nhìn thấy một cỗ sinh mệnh hình thái khói mù chợt lao thẳng về phía chính mình, vội vàng vươn tay ra đón đỡ. Chỉ nghe xuy một tiếng, cánh tay hắn nhất thời đứt đoạn, phần tay gãy rơi xuống, biến thành một luồng khí Hỗn Độn, bị sinh vật kỳ quái kia thôn phệ, biến mất không thấy đâu nữa.
- Tay của ta!
Táng Linh Thần Vương kêu thảm một tiếng. Hắn thân là Thần Vương Viễn Cổ, mặc dù đã bị áp chế một thân đạo hạnh, nhưng nhục thân vẫn như cũ cường đại không gì sánh được, thậm chí ngay cả móng vuốt của sinh mệnh cổ quái kia cũng không đỡ nổi.
Chung Nhạc vội vàng lấy một cây đèn đồng rỉ sét cũ nát ra, khẩn trương nói:
- Tân Hỏa!
Một đốm lửa nhỏ xuất hiện trên cây đèn đồng, âm u thiêu đốt. Địa phương ánh đèn chiếu rọi tới, chỉ thấy đám sinh mệnh hình thái khói mù kia vừa gặp phải quang mang liền phát ra thanh âm xèo xèo, vội vàng chạy trốn, rời xa khỏi hai người.
Đột nhiên, vô số sinh mệnh khói mù hội tụ lại, biến thành một mảnh vân khí tập kích về phía hai người. Chung Nhạc cầm cây đèn đồng chiếu rọi về phía trước. Mảnh vân khí kia vừa gặp được ánh đèn lập tức tách ra, địa phương bị ánh đèn chiếu tới phát ra thanh âm soạt soạt.
Táng Linh Thần Vương nấp ở sau lưng Chung Nhạc, cái tay cụt vẫn còn máu chảy đầm đìa. Hắn thân là Thần Vương thiên địa sinh ra, nghĩ muốn chữa trị cánh tay cũng không đơn giản như vậy, cần phải trở lại trong Thánh địa đã sinh ra hắn, dùng đại đạo trong Thánh địa để chữa trị, tốn hao cực thời gian dài mới có thể mọc ra cánh tay mới.
Chung Nhạc cầm theo cây đèn đồng tiến về phía trước, ánh đèn chiếu sáng không tính là quá xa. Tân Hỏa ở trên tim đèn chập chờn bất định, Hỗn Độn nơi này rất khó rọi sáng.
- Tân Hỏa, ngươi có nhớ là ngươi sinh ra ở đâu không?
Chung Nhạc hỏi.
Tại địa phương Tân Hỏa sinh ra sợ rằng vẫn còn có không ít Vũ Trụ Nguyên Dịch. Tân Hỏa tiếp tục chiếu rọi bốn phía, nói:
- Ta làm sao biết… Chờ một chút! Thời điểm ta mở mắt ra đã từng tới qua nơi này! Ta nhớ phía trước tựa hồ có một tòa cung điện!
Chung Nhạc tăng nhanh cước bộ tiến về phía trước. Đột nhiên, từ xa xa chợt truyền tới tiếng kêu oa oa, hẳn là thanh âm của Nguyên Nha Thần Vương.
Bọn họ nhanh chóng tiến về phía trước, cũng không lâu lắm đã nhìn thấy trong Hỗn Độn có quang mang truyền tới. Sinh Mệnh Cổ Thụ nguy nga sừng sững, Ngô Đồng Thụ tràn ngập Thiên Hỏa, Nguyên Nha Thần Vương thì đáp xuống trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, co đầu rụt cổ, mà Diễn Hành Thần Vương thì đang đứng trên Ngô Đồng Thụ.
Nơi này không có không gian và thời gian, bởi vậy cũng không có không trung, Thiên cũng biến thành một gã nam tử không mặt đứng ở nơi đó. Ánh mắt đám người âm u, rơi xuống trên một cỗ thi thể.