Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, cảm thụ được lực lượng bàng bạc do Thất Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh mang tới, khiến cho tâm hồn nàng rung động.
Thất Đạo Luân Hồi!
Thất Đạo Luân Hồi chưa từng có kẻ nào luyện thành, không ngờ lại bị tên Phục Hy thị này hoàn thành rồi?
Lẽ nào hắn sẽ là một vị Phục Mân Đạo Tôn khác?
- Ha ha ha…
Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế này không ngừng chạy loạn trên Thần khí Tạo Hóa, tựa hồ đã xem kiện Thần khí thật lớn này thành hang ổ của nàng. Nhưng mặc dù thân hình nàng không ngừng du động, nhưng ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm trên người Chung Nhạc, cười lạnh nói:
- Thất Đạo Luân Hồi tính là cái gì? Không có lực lượng vô địch, không có chủng tộc khổng lồ, ngươi liền không có tiền vốn để hợp tác với ta! Ta nói không sai chứ Phục Hy? Chủng tộc của ngươi đã diệt tuyệt, chỉ còn lại có một mình ngươi mà thôi! Lực lượng yếu ớt kia của ngươi ở trước mặt Côn Tộc vô tận của ta chính là không đáng nhắc tới!
Ngữ khí nàng châm chọc, nói:
- Năm xưa Phong Thường Dương có thể liên thủ với ta, diệt trừ hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử, là vì khi đó Phục Hy Thần Tộc các ngươi vẫn còn lực lượng cường đại, còn có mấy tôn Đế, còn có bảo tàng đã tích lũy mấy mươi vạn năm. Các ngươi còn có rất nhiều những tồn tại trong lòng hướng về Phục Hy tương trợ! Nhưng hiện tại, ngươi có cái gì? Ngươi ngay cả chủng tộc cũng không có!
Chung Nhạc đứng trước kiện Thần khí Tạo Hóa thật lớn kia, ngẩng đầu nhìn lên tôn Mẫu Hoàng Đại Đế đang không ngừng chạy loạn trên viên bàn cự hình, mặc cho tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia đả kích hắn như thế nào, sắc mặt hắn thủy chung cũng bất biến.
- Tích lũy mấy mươi vạn năm của Phục Hy thị các ngươi hiện tại đã bị ngoại tộc chia cắt hết sạch rồi a? Những tồn tại trong lòng hướng về Phục Hy năm xưa, hiện tại còn được mấy người còn sống sót?
Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia liên tục châm biếm:
- Đáng thương! Đáng thương a! Hiện tại ngươi đã không còn gì cả, đừng nói là hợp tác, ngay cả ta cũng muốn ăn tươi ngươi nữa đây!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh, thanh âm cũng bình tĩnh tới mức đáng sợ:
- Táng Linh ở đâu?
Sau đầu hắn, Táng Linh Thần Vương xuất hiện trong bảy đạo quang luân, đứng thẳng ở nơi đó, khom người nói:
- Chủ công, Táng Linh ở đây!
- Chủ công? Thần Vương Viễn Cổ?
Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia cả kinh một trận, sắc mặt không khỏi đại biến. Không ngờ một tôn Thần Vương Viễn Cổ lại nhất mực cung kính, xưng hô Chung Nhạc là Chủ công.
Chẳng lẽ hiện tại Phục Hy thị vẫn còn năng lượng thật lớn, thậm chí còn có thể hàng phục cả Thần Vương Viễn Cổ hay sao?
Chung Nhạc đứng trên đầu thuyền, Thiên Dực Cổ Thuyền càng lên càng cao, mãi cho tới khi ngang bằng với tôn Mẫu Hoàng Đại Đế này. Ở trước mặt tôn Mẫu Hoàng Đại Đế này, Thiên Dực Cổ Thuyền cũng không cảm thấy to lớn, bởi vì nhục thân tôn Mẫu Hoàng Đại Đế này thật sự quá lớn rồi.
- Thật buồn cười! Chỉ là một tôn Mẫu Hoàng Đại Đế, không ngờ lại dám cười nhạo châm chọc Hoàng tộc Phục Hy ta, thật cho rằng Hoàng tộc ta đã xuống dốc tới mức mặc cho ngươi khi dễ rồi sao?
Sắc mặt Chung Nhạc thản nhiên:
- Lần này ta tới đây, là dùng thân phận đương đại Tộc trưởng Phục Hy thị tới gặp ngươi, không phải là một mao đầu tiểu tử mặc cho ngươi răn dạy. Mẫu Hoàng, ngươi đã quên mất một điểm, năm xưa Phục Hy thị ta cũng có được nửa kiện Thần khí Tạo Hóa!
Sắc mặt Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia lại khẽ biến, Chung Nhạc không nhanh không chậm nói:
- Hiện tại, tộc nhân của ta đã nhiều tới ức vạn, hùng binh vô số, chính là một đại cường tộc đương kim thế gian! Chư Đế Thượng Cổ vẫn còn thọ nguyên, toàn bộ đều đã quy phục vào Phục Hy thị ta, số lượng tới hai ngàn! Ta vung cánh tay hô lên, kẻ ứng lời tập hợp nhiều như mây, đại quân đi tới nơi nào, tất cả đều bị bẻ gãy nghiền nát tan thành mây khói! Ta tới gặp ngươi, là vì Phục Hy thị ta và Côn Tộc ngươi từng có giao tình, từng có hợp tác, cho nên ta mới chỉ dẫn theo Táng Linh Thần Vương tới đây. Bằng không, mấy ngàn Đại Đế Thượng Cổ, ức vạn hùng binh cùng nhau hàng lâm, chém chết ngươi cũng không đáng nhắc tới. Ngươi là muốn ta phải dẫn quân dánh tới mới có thể nói chuyện với ngươi sao?
Trên mặt tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia nhất thời treo đầy nụ cười, cười khanh khách, nói:
- Phục Hy đừng vội nổi giận! Thiếp thân chẳng qua là ở nơi này quá lâu, bình thường ít khi đi lại, không biết thế cục tại ngoại giới, lúc này mới có chút đắc tội. Thật ra thiếp thân cũng là đang trốn ở nơi này, tránh cho thời điểm tuổi già sắc suy bị đám lão quái vật kia phát hiện, giết chết thôn phệ ta. Ngươi đã là đương đại Tộc trưởng Phục Hy thị, trong tay nắm giữ quyền vị như vậy, vậy ngươi tới tìm ta, rốt cuộc là vì cái gì lại dự định hợp tác với ta?
Chung Nhạc nghiêm mặt nói:
- Mẫu Hoàng Bệ hạ, ta đang chuẩn bị tích súc lực lượng, xuất thủ với đám Thần Vương Thái Cổ kia. Sau khi chuyện này thành công, Phục Hy thị ta và Côn Tộc sẽ chia đôi thiên hạ!
Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia cực kỳ tâm động:
- Chia đôi thiên hạ?
Địa vị của Côn Tộc thấp kém, các tộc Thần Ma có thể dung nạp Yêu Tộc, nhưng lại không thể dung nạp Côn Tộc, cả hai phe Thần Ma đối với Côn Tộc đều là chém tận giết tuyệt. Đây cũng là nguyên nhân chân chính nàng liên thủ với Phong Thường Dương, giết chết hai tôn Thần Vương Vãng Sinh và Tống Tử, đoạt lấy Thần khí Tạo Hóa.
Kiện Thần khí Tạo Hóa này gọi là Vãng Sinh Luân, chính là vị trí hạch tâm của Thánh địa Vãng Sinh. Chưởng khống kiện Chí bảo này, sẽ có thể chưởng khống sinh dục, khiến cho Côn Tộc có năng lực sinh sôi nảy nở vô cùng vô tận.
Nhưng đây cũng không phải là chủ yếu nhất. Công năng cường đại nhất của kiện Thần khí này là ở chỗ linh hồn.
Côn Tộc bình thường, linh hồn rất yếu ớt, có rất ít Côn Thần có thể đản sinh ra linh trí.
Côn Tộc có thể sinh ra vô số hậu đại, nhưng linh hồn lại không đủ, sau khi sinh ra thường thường đều là một đám ngu ngốc chỉ dựa vào bản năng giết chết thôn phệ. Mà sau khi chưởng khống Vãng Sinh Luân, sẽ có thể rót linh hồn vào trong cơ thể Côn Tộc vẫn chưa sinh ra, khiến cho Côn Tộc sau khi sinh ra có thể mở ra linh trí, hiểu được tu luyện.
Cái này chính là phi thường đáng sợ!
Vãng Sinh Luân là căn cơ để Côn Tộc quật khởi, nhất định phải thu vào tay.
Nhưng chỉ đơn thuần có Vãng Sinh Luân thôi cũng không chút hữu dụng. Cho dù Côn Tộc có thêm mấy vị tồn tại Đế cấp cũng không có bất cứ tác dụng gì. Nghĩ muốn để cho Côn Tộc chân chính quật khởi, trở thành đại chủng tộc thống trị vũ trụ càn khôn, thì chỉ có cách là diệt trừ đi đám lão quái vật cao cao tại thượng kia.
- Phục Hy, ngươi khẳng định sẽ chia đôi thiên hạ với Côn Tộc ta sao?
Tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia chạy loạn tới lui trên Vãng Sinh Luân, cười hì hì, nói:
- Năm xưa, thời điểm ta đưa ra điều kiện này với Phong Thường Dương, hắn sống chết cũng không chịu đáp ứng, ghét bỏ Côn Tộc ta sát tính quá nặng. Hì hì… hắn chỉ là một gã Tộc trưởng sắp sửa bị diệt tộc, không ngờ lại xem thường Côn Tộc ta như vậy, khiến cho ta cũng không thể nói gì!
Chung Nhạc lạnh nhạt nói:
- Trước khác nay khác! Hiện tại ta muốn liên thủ với ngươi, không biết ngươi có chịu hay không?
Cặp mắt tôn Mẫu Hoàng Đại Đế kia sáng lên, tinh tế quan sát hắn, tựa hồ muốn nhìn xem hắn có thật lòng không.
- Thế lực của ngươi to lớn như vậy, có thêm ta cũng không nhiều, bớt đi ta cũng không thiếu, ngươi mang theo điều kiện chia đôi thiên hạ tới đây, nhất định không chỉ đơn thuần là vì liên thủ mà tới!
Ánh mắt Mẫu Hoàng Đại Đế khẽ lúng luyến. Tuy dung mạo nàng giống hệt như Tư Mệnh, nhưng so với Tư Mệnh lại nhiều hơn một chút nữ nhân vị.
Tư Mệnh căn bản không có nhân vị. Nàng ở trước mặt Chung Nhạc chỉ là cố ý làm ra nhân vị để mê hoặc Chung Nhạc mà thôi, thật ra nội tâm nàng vẫn là lạnh như băng. Mà Mẫu Hoàng Đại Đế lại bất đồng, dung mạo tôn Mẫu Hoàng Đại Đế này phảng phất như Tư Mệnh, thậm chí so với hết thảy nữ nhân đều còn nữ nhân hơn, khiến cho Chung Nhạc cảm thấy có chút ăn không tiêu.