Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Phong Hoài Ngọc quay đầu lại nhìn về phía tòa cổ miếu, chỉ thấy Diệu Đế đột nhiên bộc phát ra một kích khoáng đạt, quả thật là kinh thiên động địa, không hỗ là Đại Đế Thượng Cổ, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Sau đó liền nhìn thấy Diệu Đế tọa hóa, linh hồn phi thăng, tiến vào Hư Không Giới.
Phong Hoài Ngọc nhất thời ngẩn ngơ, có chút mê man, khom người nói:
- Sư tôn, đệ tử quả thật không hiểu, xin sư tôn giải thích nghi hoặc!
Chung Nhạc hòa nhã nói:
- Có cái gì không hiểu?
Phong Hoài Ngọc nói:
- Sư tôn nói là đã lưu lại trận pháp cho vị lão tiền bối kia, hắn phá được trận sẽ có thể đi tới giết sư tôn. Hiện tại sao hắn ngay khi chúng ta vừa mới ly khai lại đột nhiên thi triển ra một kích bá đạo, hơn nữa còn là đánh lung tung bốn phía, cuối cùng sao ngược lại đã chết rồi? Là trận pháp của sư tôn đã luyện chết hắn sao? Tòa trận pháp đó ở đâu? Sao đệ tử lại không nhìn thấy?
- Vi sư không có giết hắn, cũng không có thực lực này! Đây thật ra là tự bản thân hắn đã giết chết chính mình!
Chung Nhạc giải thích:
- Trận pháp mà vi sư bày ra cho hắn gọi là Tiên Thiên Bát Quái, nội diễn vũ trụ càn khôn, nhật nguyệt tinh thần, Hồng Hoang thiên địa, thế gian vạn đạo. Cũng tức là nói, vi sư đã bày bố Tiên Thiên Bát Quái xung quanh tòa miếu nhỏ của hắn, đã diễn giải ra hư không vũ trụ, đã biến thành hình thái một cái vũ trụ nho nhỏ. Mà hai đạo Không Gian và Trụ Quang của ta đã khiến cho cái vũ trụ này trở nên hoàn chỉnh. Đại đạo Không Gian khiến cho hắn không thể bay ra khỏi tòa trận pháp này, đại đạo Trụ Quang khiến cho hắn rơi vào trong thời gian cực nhanh trôi qua mà không hề hay biết!
Phong Hoài Ngọc nhất thời ngơ ngẩn, trong lòng có thêm càng nhiều mê hoặc, nhưng càng nhiều hơn chính là rung động.
- Trận pháp của ta vẫn còn có khiếm khuyết, khiến cho hắn có thể phát hiện ra là hắn đã rơi vào trong trận pháp của ta. Hắn phát hiện ra tòa trận pháp này, liền biết rõ trận pháp có khiếm khuyết. Chỉ cần có khiếm khuyết liền sẽ có cách phá giải. Hắn không muốn thừa nhận đã bại trong tay ta, một lòng muốn thắng ta, cho nên đã dùng thời gian còn lại không nhiều của chính mình tiêu hao vào việc nghiên cứu sơ hở trận pháp của ta.
Chung Nhạc tiếp tục nói:
- Mà tòa Tiên Thiên Bát Quái Trận này của ta nội tàng vũ trụ càn khôn, đủ các loại đạo diệu. Hắn chỉ cần nghiên cứu, sẽ liền trầm tịch vào trong một cái lại một cái phát hiện, sẽ quên mất thời gian trôi qua. Trong nháy mắt là một ngàn năm! Chính sự chấp nhất của hắn đã hao tổn chết chính mình. Ta cũng không có giết hắn, cũng không giết được một vị tồn tại cường hoành như vậy. Chính là bản thân hắn đã giết chết chính mình!
Phong Hoài Ngọc nhất thời bừng tỉnh, đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng hỏi:
- Sư tôn là dùng Đạo của bản thân để diễn hóa ra vũ trụ càn khôn, biến thành trận pháp, vậy nếu hắn cũng có thể làm tới một bước này, có phải sẽ có thể phá trận rồi không?
Chung Nhạc gật đầu, vui vẻ nói:
- Không sai! Nếu hắn cũng làm được một bước này của ta, vậy Đạo ta liền không cô độc, hắn chính là đạo hữu của ta. Ta chết trong tay hắn cũng là chết không hối hận. Bất quá, nếu hắn làm được tới một bước kia, hắn đã không phải là Đại Đế trong sinh linh Hậu Thiên nữa, mà đã là Tiên Thiên Thần Ma cấp Thần Vương rồi!
Trong lòng Phong Hoài Ngọc đại chấn, nhất thời biết rõ Chung Nhạc chính là đang chỉ điểm hắn con đường tu thành Tiên Thiên Thần Ma, vội vàng dụng tâm ghi nhớ.
Hai thầy trò một đường tiến về phía trước, lại bái phỏng mấy tòa Thánh địa, lúc này mới chuyển đường đi tới Tử Vi. Sau khi đã tới Tử Vi, Thiên Dực Cổ Thuyền cũng không trực tiếp đi tới Thiên Đình, mà là tới Đế tinh trước.
Trong Đế tinh có càng nhiều Đế tộc hơn, Chung Nhạc dẫn theo Phong Hoài Ngọc một đường bái phỏng. Trong cuộc chiến tranh đoạt Đế vị lần này, đã có rất nhiều Đế tộc bị diệt tộc, nhưng cũng có một số Đế tộc từ sớm đã di chuyển lực lượng của chính mình vào sâu bên trong Tinh vực, tránh né trường hạo kiếp này.
Vốn dĩ Tinh vực Tử Vi có hai mươi bốn Đế tộc, nhưng hiện tại chỉ còn lại có mười tám Đế tộc, đã có tới sáu Đế tộc biến mất trong cuộc chiến đoạt Đế lần này.
Bất quá, đây chỉ là hiện tượng tạm thời. Trong cuộc chiến tranh đoạt Đế vị cũng đã xuất hiện rất nhiều cường giả tài hoa cái thế, hiện tại vẫn chưa thành Đế, nhưng hẳn là không bao lâu sẽ có Tân Đế sinh ra.
Sau mỗi một trận tranh đoạt Đế vị, cũng đều sẽ xuất hiện một số tồn tại Đế cấp mới, đây chính là chuyện thường thức.
Ví dụ như dưới trướng Chung Nhạc đã có Huyền Kỳ Nhị Đế. Con cháu hậu đại của Huyền Kỳ Nhị Đế đều có thể gọi là Đế tộc mới.
Chỉ là Huyền Kỳ Nhị Đế cũng không ở trong Tử Vi, mà đã đi tới Tổ Đình của Vũ trụ Cổ lão, không tính là Đế tộc Tử Vi.
Chung Nhạc dẫn theo Phong Hoài Ngọc đi du lịch tới các Đế tộc, để cho hắn kiến thức tinh anh các tộc. Trong lúc bất tri bất giác lại trôi qua bốn năm năm.
Mục Tiên Thiên sớm đã biết rõ vị Thiên Thừa Tướng này đã tới Đế tinh, nhưng chậm chạp vẫn không thấy hắn tới Thiên Đình, trong lòng có chút nôn nóng, lại phái người đi thúc giục một phen. Trong vòng một tháng, hắn liên tục phái ra mười hai vị Đế sứ tay cầm theo kim bài, tới thúc giục Chung Nhạc lập tức kiến giá.
Lúc này Chung Nhạc mới khoan thai khởi hành, đi về phía Thiên Đình.
Sau khi tới Nam Thiên Môn, Chung Nhạc dẫn theo Phong Hoài Ngọc xuống thuyền. Tứ Đại Thiên Vương Nam Thiên Môn cực kỳ cung kính nghênh tiếp, Phong Vô Kỵ cũng có mặt trong đó.
Hai huynh đệ Phong Vô Kỵ và Phong Hoài Ngọc đối nhãn nhìn nhau. Phong Hoài Ngọc chắp tay hành lễ, nói:
- Ca ca!
Phong Vô Kỵ gật đầu ý bảo, sau đó khom người cung kính nói:
- Thiên Thừa Tướng!
Chung Nhạc khẽ vuốt càm, mỉm cười nói:
- Đứng lên đi! Vô Kỵ, đệ đệ của ngươi đã là đệ tử của ta, đi theo ta đánh khắp Luyện Khí Sĩ thiên hạ trong Vũ trụ Cổ lão, vẫn chưa từng gặp địch thủ. Lần này ta tới Thiên Đình, Hoài Ngọc chắc chắn sẽ nổi danh khắp thiên hạ, ngươi phải chiếu cố hắn nhiều một chút!
Phong Vô Kỵ cung kính xưng vâng.
Trong lòng Phong Hoài Ngọc đối với hắn vô cùng thân thiết, nói:
- Sư tôn, ta muốn ở chung với ca ca một đoạn thời gian!
Chung Nhạc nửa cười nửa không liếc nhìn Phong Vô Kỵ một cái, cất bước tiến về phía trước, hòa nhã nói:
- Nơi này là Thiên Đình, trước tạm gác tình huynh đệ sang một bên đã. Ngươi theo vi sư đi bái kiến Thiên Đế Bệ hạ trước. Mạo phạm Đế uy, cái tội này cũng không phải dễ gánh đâu!
Phong Hoài Ngọc khẽ nhún vai một cái với Phong Vô Kỵ, ý tứ xin lỗi, sau đó lập tức nhanh chân đuổi theo Chung Nhạc, thấp giọng nói:
- Trong lòng cha ta đối với vị Thiên Đế này rất không thoải mái. Sau khi mẹ ta chết, cha ta không nói một lời, dẫn theo ta vốn định đi tới Thiên Đình tìm Thiên Đế tính sổ. Bởi vì nghe nói tôn Đế đã giết chết mẫu thân kia chính là một trong Tứ Ngự Đế của Thiên Đế, chính là nghe ý chỉ của Thiên Đế đi tróc nã Bạch Nha, kết quả liên lụy tới mẹ ta. Cha ta còn định giết sạch Thiên Đình, ngay cả vị Thiên Đế kia cũng thanh toán luôn. Bất quá, bởi vì có ta ở bên cạnh, hắn lo lắng an nguy của ta, cho nên mới đi tìm sư tôn trước. Thời điểm chúng ta đi ngang qua Thiên Đình, cha ta từng dừng lại thật lâu. Ta cảm thấy hắn rất nhiều lần muốn động thủ, nhưng cuối cùng cũng đã áp chế xuống…
Chung Nhạc dừng bước lại, thoáng suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước.
Một thân một mình giết lên Thiên Đình, giết chết Thiên Đế, đoán chừng chỉ có Phong Hiếu Trung mới sẽ không chút cố kỵ, to gan lớn mật như thế này.
Lúc đó Phong Hiếu Trung lo lắng cho an nguy của Phong Hoài Ngọc, không có giết lên Thiên Đình tìm Mục Tiên Thiên báo thù. Về sau, Chung Nhạc dẫn theo hắn đi trở về mười vạn năm trước, tận mắt chứng kiến đoạn cố sự Hắc Đế phong ấn Phục Hy kia, lại khiến cho hắn biết được đối thủ của chính mình là Thiên, cho nên hắn mới không trở về tìm Mục Tiên Thiên gây chuyện.