- Sư tôn nói đây là một kiện Đế binh vô cùng cường đại, là một kiện Đế binh mạnh nhất trong các Đế binh hắn từng nhìn thấy!
Phong Hoài Ngọc không ngừng tán thán.
Trên mặt Phong Vô Kỵ nặn ra một tia tươi cười, nói:
- Kiện Đế binh này cũng không phải là do Ngục chủ Thiên Ngục luyện thành, mà là do Thiên luyện thành, là địa phương dùng để trấn áp hạng người nghịch thiên!
Lúc này, cánh cửa Bích Lạc Cung đột nhiên mở rộng, chín mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma nối đuôi nhau bay ra, sau đó thân hình trầm xuống, dọc theo ngoài mặt Thiên Ngục bay nhanh xuống dưới.
Đây là từng tôn từng tôn Tiên Thiên Thần Ma tế tự mà thành, tất cả đều là cảnh giới Đế Quân, tốc độ cực nhanh. Quãng đường mà hai huynh đệ Phong Hoài Ngọc mất nhiều ngày mới có thể đi xong, bọn họ chỉ tốn thời gian nửa ngày đã có thể đi xong.
Phong Vô Kỵ và Phong Hoài Ngọc đi du lịch khắp nơi trong Đại lục. Trong lúc bất tri bất giác, đã trôi qua thời gian chừng nửa ngày. Vẻ mặt Phong Vô Kỵ vẫn luôn tươi cười, đối đãi Phong Hoài Ngọc vô cùng ôn hòa, hồn nhiên không nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn hung ác lần trước. Phong Hoài Ngọc nhất thời yên lòng, trong lòng thầm nghĩ:
- Huynh trưởng cũng không phải không chịu nổi giống như sư tôn đã nói vậy. Giữa hai người bọn họ nhất định là có rất nhiều hiểu lầm…
Đột nhiên, nụ cười trên mặt Phong Vô Kỵ chợt cứng ngắc, sau đó khuôn mặt vặn vẹo, thân thể run rẩy kịch liệt, trong cổ họng tựa hồ phát ra tiếng kêu như dã thú gào thét.
Trong lòng Phong Hoài Ngọc cả kinh, vội vàng nói:
- Ca ca, ngươi…
- Ta sẽ không hại đệ đệ ta!
Môi dưới Phong Vô Kỵ bị cắn tới mức chảy máu, khuôn mặt càng thêm dữ tợn. Trong giây lát, hắn chợt gào thét một tiếng, cái cổ chấn động, hiện ra hai cái đầu Bàn Hồ, mở miệng rống lớn:
- Chạy đi!
- Cái gì?
Phong Hoài Ngọc không hiểu ý hắn.
- Mau đi!
Hai cái đầu Bàn Hồ ra sức rống lớn:
- Hắn chỉ khống chế được đại não chủ thân của ta, nhưng không thể khống chế đại não hai cái đầu Bàn Hồ này của ta, ngươi mau chạy đi!
Phong Hoài Ngọc nhất thời ngẩn ngơ, lẩm bẩm:
- Ca ca…
Đột nhiên, Phong Vô Kỵ quỳ gối trên mặt đất, hai tay không ngừng bứt đứt mái tóc của chính mình, lạnh lùng nói:
- Năm xưa ta dùng kế khiến cho ngoại công và gia gia đồng quy vu tận, chỉ là báo thù, là báo thù cho mẫu thân ta, ngươi hiểu không? Ngươi đừng mơ tưởng để ta giết chết đệ đệ ta! Đừng mơ tưởng! Chạy mau! Mau đi Thiên Hoàng Đế Đạo!
Trong đầu Phong Hoài Ngọc ầm ầm oanh động, vội vàng xoay người, chạy nhanh về phía Thiên Hoàng Đế Đạo, trong lòng thấp thỏm lo âu:
- Ca ca rốt cuộc là làm sao vậy?
- Ta sẽ không để cho ngươi hại chết đệ đệ ta! Sẽ không…
Sau lưng hắn truyền tới thanh âm của Phong Vô Kỵ. Thanh âm kia càng lúc càng tới gần. Đột nhiên, thanh âm Phong Vô Kỵ chợt trở nên nhu hòa trở lại, thân thiết nói:
- Nhị đệ, ngươi chạy đi đâu vậy? Mau tới chỗ của ca ca! Vừa rồi ca ca chỉ là chơi đùa dọa ngươi mà thôi… Nhị đệ nhớ kỹ! Không được tin tưởng lời nói của ta!
Phong Hoài Ngọc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba cái đầu Phong Vô Kỵ đang lúc đánh nhau, huyết nhục mơ hồ, không khỏi vừa sợ lại vừa quan tâm, dừng cước bộ lại.
Đúng lúc này, trên thiên không, phần cuối Thiên Ngục rũ xuống nhọn như trùy, đâm vào tầng khí quyển phiến Đại lục của Thời đại Hỏa Kỷ. Từng đạo từng đạo thân ảnh cường đại nhao nhao hàng lâm, vờn quanh bốn phía phần trùy nhọn của Thiên Ngục, tổng cộng có tới chín mươi lăm tôn.
Chín mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma Cửu Ngũ Chí Tôn rốt cuộc đã tới.
- Tế!
Chín mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma kia đồng thanh quát lớn, pháp lực tuôn trào, quán nhập vào trong phần trùy nhọn của Thiên Ngục. Chỉ thấy phần trùy nhọn của Thiên Ngục nhất thời đại phóng quang mang, giống như vô số bánh răng vậy, răng rắc răng rắc xoay tròn, Đế uy khủng bố vặn vẹo không gian. Cỗ uy năng kia khiến cho Phong Hoài Ngọc cũng bị chấn động, cảm thấy chính mình đã bị cỗ uy năng sắp sửa bạo phát kia phong tỏa.
Cỗ Đế uy kia ầm ầm đánh thẳng tới, còn chưa đánh tới đã có cảm giác khiến cho đạo não hắn bạo tạc.
- Không được thương tổn hắn!
Phong Vô Kỵ từ xa phóng thẳng tới.
Ông!
Phần trùy nhọn của Thiên Ngục phun trào ra một đạo quang mang, thẳng tắp đánh thẳng về phía Phong Hoài Ngọc. Những nơi nó đi qua, toàn bộ không gian hết thảy tan rã, không còn sót lại chút gì. Không hỗ là trọng bảo được Chung Nhạc xưng tụng là đệ nhất Đế binh.
Phong Hoài Ngọc thét lên chói tai, đạo thần thông đầu tiên của Phong Hiếu Trung trong mi tâm hắn đột nhiên bạo phát, tiếp theo là đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư…
Từng đạo từng đạo thần thông nhao nhao bay ra, nghênh đón uy năng Thiên Ngục đang đánh tới. Cho dù Phong Hiếu Trung thần thông quảng đại, nhưng đối diện với uy năng của Thiên Ngục, từng đạo từng đạo thần thông của hắn nhao nhao bị đánh tan.
Thần thông Phong Hiếu Trung lưu lại trong Thức hải Phong Hoài Ngọc nhanh chóng giảm đi. Mấy trăm đạo thần thông rất nhanh đã tiêu hao chỉ còn lại có hơn mười đạo, rốt cuộc cũng thành công ngăn cản một kích này của Thiên Ngục.
Phần trùy nhọn của Thiên Ngục vẫn còn đang điên cuồng chuyển động, hiển nhiên là đang lúc chuẩn bị đạo công kích thứ hai, khiến cho Phong Hoài Ngọc không khỏi rùng mình một cái, vội vàng phóng chạy về phía Thiên Hoàng Đế Đạo.
- Mau… mau chạy đi!
Thanh âm Phong Vô Kỵ một lần nữa vang lên.
Phong Hoài Ngọc nhanh như một cơn lốc xông vào Thiên Hoàng Đế Đạo. Trận pháp khởi động, một đạo quang trụ phóng thẳng lên cao, khiến cho uy năng của Thiên Ngục đánh hụt.
- Hắn trốn không thoát!
Từng đạo từng đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, Cửu Ngũ Chí Tôn nhao nhao bay tới, xông vào Thiên Hoàng Đế Đạo, biến thành chín mươi lăm đạo lưu quang đuổi theo đạo quang trụ huy hoàng kia, một đường rời khỏi Tử Vi.
Trong Thiên Đình, vô số Thần Ma lại là một mảnh oanh động, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía đạo quang trụ Thiên Hoàng Đế Đạo kia. Thái Sử Quan lẩm bẩm:
- Thiên Hoàng Đế Đạo tái hiện, thiên hạ này chỉ vừa mới bình định, chẳng lẽ lại sắp sửa loạn lạc nữa sao?
- Sao ca ca lại muốn giết ta? Sao cuối cùng lại cứu ta?
Trong lòng Phong Hoài Ngọc vừa sợ hãi lại vừa gấp gáp, bị quang trụ của Thiên Hoàng Đế Đạo đưa đi xa. Không biết trải qua bao lâu, Thiên Hoàng Đế Đạo đột nhiên thoáng dừng lại một chút, quăng hắn ra khỏi quang lưu truyền tống. Phong Hoài Ngọc còn chưa phục hồi tinh thần, chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi cất bước đi tới, bộ dáng long hành hổ bộ, khí thế phi phàm.
- Vị huynh đài này, xin hỏi đây là nơi nào?
Phong Hoài Ngọc lớn tiếng hỏi.
- Huynh đài?
Từng tôn từng tôn Thần Ma cường đại tới cực điểm nhao nhao xuất hiện, vây xung quanh Phong Hoài Ngọc. Đám Thần Ma này bật cười lớn tới mức kinh thiên động địa:
- Ngay cả chân diện mục của sư tôn, ngươi cũng không nhận ra, còn gọi là huynh đài nữa!
Phong Hoài Ngọc giật mình. Chỉ thấy gã nam tử trẻ tuổi kia suất lĩnh rất nhiều Thần Ma nhao nhao phóng tới, trong chớp mắt đã chui hết vào trong mi tâm của hắn. Gã nam tử trẻ tuổi kia mỉm cười, nói:
- Hoài Ngọc chớ có lên tiếng! Đây là cơ hội hiếm có, chúng ta hợp lực giết chết Cửu Ngũ Chí Tôn!