Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2011

- Cạnh tranh sinh tồn, mạnh ăn hiếp yếu, đây vẫn luôn là chân lý của cái vũ trụ này, chưa bao giờ thay đổi qua. Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm cua, động vật ăn thực vật, thực vật ăn bùn đất…

- Ngươi là một sinh mệnh, nhưng thực vật cũng là sinh mệnh, động vật cũng là sinh mệnh, cá nhỏ tôm nhỏ cũng là sinh mệnh. Chỉ cần đói bụng, sẽ liền phải ăn. Không có ăn sẽ không có sát hại, ngươi có thể khiến cho tất cả sinh mệnh cũng không lại ăn bất kỳ thứ gì nữa sao? Nếu ngươi thật sự có lòng thương hại chúng sinh, vậy là sẽ khiến cho tất cả sinh linh đều phải chết đói a. Ngươi có thể khiến cho tất cả sinh mệnh đều chết đói sao? Vậy còn là thương hại sao?

- Tiên Thiên ăn Hậu Thiên, đó cũng là một chân lý. Ngươi nói ta nói như vậy có đúng không? Hiện tại ta đói bụng, cho nên…

Tinh cầu ầm ầm vỡ nát, một tôn Thần Vương bốn đầu ngồi chồm hỗm trên một mảnh Đại lục tàn phá, mở ra cái miệng to như chậu máu, giơ một lão giả lên, quăng vào trong miệng chính mình. Ba cái đầu còn lại thì đang nói lý lẽ với vị Đại Đế Thượng Cổ lão niên kia:

- Cho nên ngươi đừng giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để cho ta ăn tươi ngươi, hấp thu đạo hạnh cả đời ngươi, lấp đầy bụng của ta!

Vị Đại Đế lão niên kia vẫn chưa chết, vẫn còn một hơi tàn, hai tay nắm chặt lấy một cái nanh của hắn, không cho hắn ăn tươi chính mình, yếu ớt nói:

- Nhưng thứ ngươi muốn ăn tươi chính là ta, lại không cho phép ta phản kháng sao?

Ngữ khí tôn Thần Vương bốn đầu kia không vui, nói:

- Được rồi! Đừng ầm ĩ nữa! Quấy rầy lạc thú ăn uống của ta!

- Cừu Ám Thần Vương, ngươi tốt xấu gì cũng phải chơi chết ta trước, sau đó mới ăn chứ?

Vị Đại Đế lão niên kia nổi giận, cố hết sức nói:

- Ngươi tươi sống ăn tươi ta như vậy, không khỏi quá tàn nhẫn rồi a?

- Thật phiền phức! Ngươi cũng sắp sửa bị ăn mất rồi, còn đưa ra những yêu cầu cổ quái mà không có ích lợi này làm gì? Ta thích ăn đồ sống hơn! Ăn thi thể thật buồn nôn…

Bốn cái đầu của Cừu Ám Thần Vương đang định nuốt hắn vào, trong lòng đột nhiên khẽ động, một cái đầu trong đó trợn trừng cặp mắt, ngơ ngác nhìn một chiếc Cổ thuyền đang lúc lái tới.

Trên chiếc Cổ thuyền kia, một gã thanh niên Phục Hy đứng trên đầu rồng ở đầu tàu. Cái đầu rồng cực kỳ dữ tợn. Quần áo gã Phục Hy kia tung bay, bảy đạo quang luân sau đầu xoay tròn, tay chống một thanh Đế kiếm, dùng ánh mắt hờ hững nhìn về phía hắn.

Ba cái đầu còn lại của Cừu Ám Thần Vương nhao nhao quay đầu lại, bất chấp ăn tươi vị Đại Đế lão niên kia, ngơ ngác nhìn gã Phục Hy ở đầu thuyền, toàn thân đột nhiên run lên cầm cập.

- Phục Mân Đạo Tôn!

Trên miệng rồng của chiếc Cổ thuyền kia còn treo hai cái đầu, khiến cho hắn nhìn thấy cũng không rét mà run.

Đó là cái đầu của Bào Hào Thần Vương và Phệ Hạp Thần Vương!

Bào Hào và Phệ Hạp đều là Thần Vương sinh ra từ Thời kỳ Viễn Cổ, tu vi thực lực đều vượt qua hắn, tôn Tiên Thiên Thần sinh ra từ Thời kỳ Thượng Cổ này. Ngay cả bọn họ cũng bị Phục Mân Đạo Tôn chém chết, chính mình sao có thể may mắn thoát khỏi?

Chung Nhạc giơ kiếm phóng tới, từ mũi tàu lướt ngang trong không trung, kiếm quang chớp động, chỉ về phía bốn cái đầu của Cừu Ám Thần Vương. Sắc mặt Cừu Ám Thần Vương đại biến, vội vàng vứt bỏ vị Đại Đế lão niên kia, xoay người bỏ chạy, kêu lớn:

- Mặc kệ ngươi là thật hay giả, ngươi cũng không nên tới đây!

Chung Nhạc không nói lời nào, kiếm quang sáng lên, bảy đạo quang luân sau đầu cũng bắt đầu chuyển động, không gian nhất thời vặn vẹo. Hắn đâm ra một kiếm, nhất thời bốn phương tám hướng trong không gian đều là kiếm quang hỗn loạn đâm thẳng về phía Cừu Ám Thần Vương.

Cừu Ám Thần Vương thấy chính mình không thể chạy thoát, phẫn nộ rống lớn một tiếng. Chiến lực khủng bố của Thần Vương Thượng Cổ rốt cuộc bạo phát. Bốn cái đầu dâng cao, sáu cánh tay tung bay, mạnh mẽ đón đỡ từng đạo từng đạo kiếm quang kia. Bất quá, thần thông Phục Mân Đạo Tôn đáng sợ tới mức nào?

Cộng thêm Bí cảnh Không Gian của Chung Nhạc, khiến cho kiếm quang không chỗ nào không có mặt. Chỉ trong phút chốc, Cừu Ám Thần Vương đã bị vô số đạo kiếm quang đâm trúng, trên dưới toàn thân đều là máu tươi.

Hắn cũng vô cùng dũng mãnh, không ngừng rống lớn, tám cái chân phóng chạy, gào thét lao thẳng về phía Chung Nhạc. Hiển nhiên hắn tự biết khó có thể chạy thoát, cho nên dự định tiếp cận đấu tay đôi với Chung Nhạc.

Nhục thân của Thần Vương chính là do đại đạo chế tạo, vô cùng cường đại. Đã từng có Thần Vương Thái Cổ nói với hắn, trên phương diện thần thông và lĩnh ngộ đại đạo, không một kẻ nào có thể thắng được Phục Mân Đạo Tôn. Nghĩ muốn thắng được hắn, chỉ có cận thân chiến đấu, dùng nhục thân vô địch của Thần Vương mạnh mẽ đánh chết hắn, lúc này mới có cơ hội thắng được Phục Mân Đạo Tôn.

Thần thông mà Chung Nhạc thi triển ra chính là thần thông ghi chép trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, Cừu Ám Thần Vương căn bản không cách nào phá giải, cho nên chỉ có cận thân chiến đấu mới là sinh lộ duy nhất.

Hắn nhìn ra được thần thông của Chung Nhạc mặc dù cường đại, nhưng pháp lực cũng không bằng hắn, hiển nhiên còn xa xa chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong của Phục Mân Đạo Tôn, cận thân chiến đấu mới là sinh lộ duy nhất của hắn.

Ánh mắt Chung Nhạc lạnh lùng, kiếm quang lưu chuyển, Đế kiếm ở trong tay hắn cũng giống như ở trong tay Phục Mân Đạo Tôn vậy, bộc phát ra quang thải kinh thế.

Xuy!

Một cánh tay của Cừu Ám Thần Vương đột nhiên thoát thể bay ra, bị kiếm quang chặt đứt.

Cừu Ám Thần Vương rít gào phẫn nộ, đối với thương thế của chính mình làm như không thấy, tốc độ càng lúc càng nhanh, khí thế càng lúc càng bá đạo, điên cuồng lao thẳng về phía Chung Nhạc.

Xuy!

Một cái đầu của hắn đột nhiên rơi xuống, tiếp theo là một cái chân, sau đó lại là một cánh tay. Huyết quang không ngừng lóe lên. Hắn vừa phát lực phóng như điên về phía Chung Nhạc, nhục thân vừa phân giải trong kiếm quang. Mỗi khi chạy ra một bước, lại có một bộ phận thân thể tróc ra, bị kiếm quang chém xuống.

Cừu Ám Thần Vương còn chưa chạy tới trước mặt Chung Nhạc, từng cái từng cái cánh tay, từng cái từng cái chân đã nhao nhao rời khỏi thân thể. Chỉ trong vòng mười bước, hắn đã chỉ còn lại có một cái đầu tương liên với lồng ngực.

Rốt cuộc, thân thể hắn lăn lông lốc, bị quán tính đưa tới trước mặt Chung Nhạc. Một đạo kiếm quang cuối cùng rơi xuống, cái đầu cuối cùng của hắn tách rời khỏi lồng ngực.

Cái đầu kia lăn tròn, lăn tới dưới chân Chung Nhạc mới dừng lại.

Hắn vẫn không thể nào cận thân chiến đấu với Chung Nhạc!

Quang luân sau đầu Chung Nhạc chậm rãi đình chỉ chuyển động, xoay người quay trở lại Thiên Dực Cổ Thuyền. Táng Linh Thần Vương từ trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn bay ra, thu thập tay cụt chân cụt của Cừu Ám Thần Vương một phen, treo bốn cái đầu lên trên đầu thuyền, lại mời vị Đại Đế lão niên suýt chút nữa bị tươi sống ăn tươi kia lên Thiên Dực Cổ Thuyền, cùng với Chư Đế tu dưỡng.

- Phục Hy một đời này, tựa hồ là Đạo Tôn chuyển thế!
Bình Luận (0)
Comment