Thiên ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt xuất hiện một khỏa nhãn đồng thật lớn, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa. Từ đầu tới cuối, hắn cũng không thể nhìn ra được phía sau tầng quang mang kia rốt cuộc là khuôn mặt của ai.
- Kỳ quái! Sao vị tồn tại thần bí này lại mang tới cho ta một loại cảm giác quen thuộc, ta tựa hồ đã từng gặp qua hắn rồi…
Thiên lắc lắc đầu, nhục thân đột nhiên nhúc nhích, tương dung với bầu trời, viễn độn mà đi:
- Bất luận hắn là ai, cũng không thể thay đổi kết cục tương lai. Đợi sau khi Chung Sơn thị mở ra khu Luân Hồi thứ bảy, Lục Giới nhất thống, ta sẽ chính là Thiên chân chính, có thể chưởng khống hết thảy mọi thứ!
o0o
Thiên Dực Cổ Thuyền thong thả lái vào Tổ Đình.
Chung Nhạc vừa mới rời thuyền, đám người Vân Quyển Thư, Thiên Ti nương nương và Mặc Ẩn lập tức tiến lên, dự định tra hỏi kết quả trận chiến giữa Chư Đế Thượng Cổ và các Thần Vương. Chung Nhạc khẽ lắc đầu.
- Sư tôn chúng ta…
Thiên Ti nương nương run giọng nói.
Chung Nhạc thoáng chần chừ một chút, lắc đầu nói:
- Ta cũng không nhìn thấy Tiêu Dao Đế chết trận!
Trong lòng ba người sinh ra một tia hy vọng. Vân Quyển Thư khuyên giải an ủi Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương, nói:
- Sư tôn chính là trí giả tuyệt đại vô song, trí tuệ của lão nhân gia hắn, chúng ta căn bản không bằng được một phần vạn! Lão gia tử giảo hoạt như vậy, khẳng định từ sớm đã chuẩn bị sẵn đường lui cho chính mình, thời điểm chiến bại, nhất định sẽ trước thời hạn chạy trốn rồi!
Mặc Ẩn liên tục gật đầu, cũng khuyên giải an ủi Vân Quyển Thư và Thiên Ti nương nương, nói:
- Lão nhân gia hắn là tồn tại giảo hoạt nhất mà ta từng gặp qua, so với Chủ công còn gian xảo hơn. Hắn sớm đã biết kết cục của trận chiến này, nhất định sẽ bỏ chạy từ sớm rồi!
Thiên Ti nương nương cũng gật đầu, cười khanh khách, nói:
- Không sai! Hắn nhất định sẽ bỏ trốn nhanh hơn bất cứ kẻ nào khác! Hiện tại nói không chừng hắn đang ẩn núp trong một góc nào đó, len lén nhìn chúng ta thương tâm vì cái chết của hắn đây! Chúng ta càng thương tâm, hắn nhất định sẽ càng vui vẻ, cười chúng ta ngu xuẩn a! Chúng ta hết lần này tới lần khác không để hắn như ý!
Ba người nhất thời vui vẻ ra mặt. Thiên Ti nương nương tiếp tục xử lý tình báo, Mặc Ẩn vẫn như cũ đi luyện binh, mà Vân Quyển Thư thì lưu lại xử lý chính vụ.
Một lúc sau, Chung Nhạc đang định đứng lên, Vân Quyển Thư đột nhiên bi thương dâng trào, lớn tiếng khóc rống.
- Chủ công, sư tôn vẫn là đã đi rồi!
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, khóc ròng nói.
Chung Nhạc thoáng ngẩn người, nói:
- Ngươi không phải vừa mới nói…
Vân Quyển Thư khóc rống một trận, lúc này mới đứng dậy, lau đi nước mắt, nói:
- Ta bất quá chỉ là an ủi bọn họ, an ủi chính mình mà thôi. Sư tôn vẫn là đã chết trận rồi, ta biết rõ hắn sẽ không bỏ chạy một mình. Đổi lại là ta, cũng là như vậy!
Chung Nhạc tinh tế quan sát hắn, chỉ thấy Vân Quyển Thư sau khi khóc rống một trận, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, tiếp tục xử lý chính vụ, vẫn gọn gàng ngăn nắp như vậy, không xuất hiện bất cứ sai lầm gì.
- Tiêu Dao Đế hy vọng các ngươi có thể kế thừa y bát của hắn, phát dương quang đại truyền thừa của hắn!
Chung Nhạc nhẹ giọng nói.
Vân Quyển Thư ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt có chút thâm thúy, nói:
- Đệ tử tự nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn!
Chung Nhạc gật đầu một cái, rời khỏi Chính Vụ Điện, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Nhân Tộc trong Tổ Đình càng ngày càng thịnh vượng, có rất nhiều Thần Ma Nhân Tộc đang lúc vượt qua tinh tế, ngao du trong tinh không, từ một khỏa Tinh cầu đi tới một khỏa Tinh cầu khác, tìm kiếm các di tích tiến hành lịch luyện.
Tà dương như máu, bọn họ phi hành trong ánh tà dương, lưu lại sau người từng đạo từng đạo quang tích sáng ngời.
Thân thể Chung Nhạc đứng thẳng trong ánh tà dương. Một cái thời đại cũ đã kết thúc rồi!
Mặc dù vẫn còn một vài Đại Đế Thượng Cổ còn sống trên thế gian, ví dụ như Trường Sinh Đế, như Bách Thảo tiên sinh, như Mẫu Hoàng Đại Đế… nhưng Thời đại Địa Kỷ quả thật đã kết thúc rồi! Những Đại Đế Thượng Cổ còn sống sót đã không có tinh thần của Địa Kỷ. Tinh thần của Địa Kỷ đã biến mất theo đám người Tiêu Dao Đế chết trận.
Đột nhiên có Thần tướng báo lại, nói:
- Thừa Tướng, bên ngoài có một vị Đế Quân tên là Thích Trường Canh cầu kiến!
- Nhị đệ?
Chung Nhạc thoáng ngẩn người, ngay sau đó đại hỉ, vội vàng ra ngoài nghênh đón. Chỉ thấy Canh Vương gia cùng một đám thiếu niên tài tuấn tụ tập đông đúc một chỗ, ước chừng bốn năm trăm người, mỗi một gã thiếu niên tài tuấn đều cực kỳ cường đại, hơn phân nửa đã mở ra Bí cảnh thứ bảy. Tu vi cao như Canh Vương gia cũng là cảnh giới Đế Quân, tu vi thấp cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Minh.
Chung Nhạc quan sát một vòng, trong lòng chấn động. Trong đám thiếu niên tài tuấn này không ngờ lại có không ít tuấn kiệt đã từng tham gia Đại hội Chư Đế tương lai.
- Đại huynh!
Bảy đạo quang luân sau đầu Canh Vương gia chấn động, Bí cảnh Thần Túc chiếu rọi tinh tú Chư Thiên, khom người hành lễ, đứng lên nói:
- Thần Túc tiên sinh sư tôn ta đã chết trận, trước khi sư tôn tham chiến, đã lệnh cho ta tới đây tìm chỗ nương tựa!
Lại có một thiếu niên Đế Quân khom người nói:
- Thừa Tướng, Yến Hành Tri bái kiến! Ngũ Phương Đế sư tôn ta đã chết trận. Trước khi sư tôn tham chiến, đã lệnh cho Hành Tri tới đây đầu nhập dưới trướng!
Lại có một thiếu niên Đế Quân khom người nói:
- Tại hạ Ngọc Khấu, phụng di mệnh của sư tôn Thương Vân Đế tới đây nương tựa Thừa Tướng!
- Vãn bối Phó Tiệm Hồng, phụng di mệnh của sư tôn Đại Nghĩa Đế, tới đây nương tựa Thừa Tướng!
- Vãn bối Thiệu Do Chi, phụng di mệnh của sư tôn Miểu Sâm Đế, tới đây nương tựa Thừa Tướng!
- Thiếp thân Kiều Hề, phụng di mệnh của sư tôn Diệu Âm Đế…
- …
Đám thiếu niên tài tuấn nhất nhất thông báo tính danh và sư thừa. Chung Nhạc kinh ngạc lắng nghe, một lúc lâu, bốn trăm sáu mươi tám vị Thần Ma đều tự nói ra tên họ và sư môn. Chung Nhạc đột nhiên lạy dài tới đất:
- Tinh thần Địa Kỷ vẫn chưa tiêu vong, vẫn còn lại trên người các vị! Ta tạ ơn các vị!
- Không dám!
Bốn trăm sáu mươi tám vị Thần Ma vội vàng hoàn lễ, thanh âm chấn động trời cao.