- Còn cần thêm một vị cao thủ nữa?
Chung Nhạc nở nụ cười, nói:
- Nếu cộng thêm Mẫu Hoàng Đại Đế và Táng Linh Thần Vương, không biết đã đủ chưa?
Càn Đô Thần Vương bĩu môi một cái, nói:
- Ta cần là cao thủ! Mẫu Hoàng Đại Đế chỉ miễn cưỡng có thể ngang hàng với Thần Vương Thái Cổ mà thôi. Nàng và Táng Linh Thần Vương buộc chung một chỗ cũng không phải là cao thủ mà ta đã nói. Ta cần chính là tồn tại cấp bậc như Thiên và Lôi Trạch, Thần Hậu kia!
Chung Nhạc nhất thời đau đầu. Tồn tại cấp bậc như Thiên và Lôi Trạch, Thần Hậu?
Thiên là được xưng tụng là tồn tại cấp bậc Đạo Thần, có thể nói là cực hạn của hệ thống tu luyện Đồ đằng, mà Lôi Trạch và Thần Hậu chính là Cấu thân của Đạo Thần, muốn lại tìm một vị tồn tại cấp bậc này cũng không dễ dàng.
Đối phó một tôn Đạo Thần mười vạn năm trước, thật sự cần nhiều tồn tại cường đại như vậy sao?
- Nếu cộng thêm Tương Vương thì sao?
Chung Nhạc thử dò xét hỏi.
- Tương Vương?
Càn Đô Thần Vương thoáng chần chừ một chút, nói:
- Năm xưa Tương Vương đã bị trọng thương. Hắn bị đám người bọn Hắc Đế đầu độc, khai thiên thất bại, suýt chút nữa đã chết. Hiện tại thương thế hẳn là đã khỏi rồi. Chỉ là hắn năm xưa cực kỳ cường đại, thực lực hiện tại không biết đã đuổi kịp thời đại hay không. Hơn nữa, Tương Vương vô cùng nhát gan, rất khó có thể nói động hắn.
Tương Vương tuyệt đối là kẻ có lá gan nhỏ nhất trong toàn bộ các Thần Vương Thái Cổ. Hắn trước giờ vẫn luôn sợ phiền phức, ẩn cư trong Thiên Hà, gặp phải chuyện gì cũng đều co đầu rút cổ không chịu xuất hiện.
Lần trước Chung Nhạc có thể mượn được một cái chân của hắn cùng nhau tiến vào Luân Hồi Táng Khu cũng là do cơ duyên xảo hợp, trong lúc vô tình lôi kéo Tương Vương tranh vào vũng nước đục một lần. Sau lần đó, Tương Vương đã không ngừng đấm ngực giậm chân, ảo não không thôi. Lần này hắn có thể mời Tương Vương xuất thủ sao?
- Nếu ngươi có thể mời Đại Tư Mệnh tới, vậy chuyện này sẽ mười thành nắm chắc!
Càn Đô Thần Vương mỉm cười, nói:
- Đại Tư Mệnh chính là Chúng Thần Chi Vương, Chúng Thần Chúa Tể, dưới trướng hắn có đám Thần Vương Thái Cổ bọn Khởi Nguyên, Nguyên Nha, Phượng Thiên, Diễn Hành, tuyệt đối có thể toàn thắng!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Hắn cũng không quá đồng tình đối với một số hành vi của Đại Tư Mệnh. Lần trước, Đại Tư Mệnh phái đám Thần Vương bọn Nguyên Nha đi săn giết Chư Đế Thượng Cổ, tuy chuyện này đối với đám Thần Vương là rất bình thường, nhưng đối với Chung Nhạc thì lại khó có thể tiếp nhận.
Năm xưa, Lôi Trạch và Hoa Tư vẫn luôn đối nghịch với Đại Tư Mệnh, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Mặc dù Chung Nhạc và Đại Tư Mệnh đã định ra Minh ước tương lai, bất quá, có thể mời được Đại Tư Mệnh hay không vẫn không thể nói trước. Hơn nữa, hắn đi mời Đại Tư Mệnh, Đại Tư Mệnh nhất định sẽ có điều kiện, sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn.
Rất có khả năng, điều kiện của Đại Tư Mệnh sẽ khiến cho hắn không thể tiếp nhận. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Chung Nhạc tình nguyện định ra hiệp nghị với Thiên, cũng chưa muốn đi mời Đại Tư Mệnh.
- Tương Vương, Thiên, Lôi Trạch, Thần Hậu, Mẫu Hoàng, Táng Linh, Luân Hồi Đằng, Tiên Thiên Quả Thụ, Phù Tang Thần Thụ, còn có Càn Đô đạo huynh!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, liệt kê cao thủ, cuối cùng nói:
- Cộng thêm ta và Phong Hiếu Trung sư huynh, hẳn đã đủ rồi a?
- Cộng thêm ngươi và tên Phong Thiên Nhân kia?
Càn Đô Thần Vương thoáng ngẩn người, lắc đầu mỉm cười, nói:
- Phục Hy, không phải ta xem thường ngươi và Phong Thiên Nhân kia, nhưng trong trận chiến này, các ngươi căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Cho dù các ngươi có tham gia cũng chỉ là đứng xem trận chiến này mà thôi, không quan hệ tới đại cục. Chân chính có thể giao thủ với với Hắc Đế và Đạo Thần, cũng chỉ có đám bộ xương già này chúng ta!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta tự có thủ đoạn, đạo huynh xin cứ yên tâm! Ta lập tức đi mượn Phù Tang Thần Thụ, mời đám người Lôi Trạch Cổ Thần và Thần Hậu nương nương! Kính xin đạo huynh trong khoảng thời gian này cẩn thận tu luyện ba mươi bức Thiên Đạo Đồ. Ta cần thời gian bốn năm năm mới có thể mời bọn họ tới đây!
Hắn tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền, phá không bay đi.
Càn Đô Thần Vương khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, thấp giọng nói:
- Cộng thêm hắn và Phong Thiên Nhân kia? Bọn họ có thể có thủ đoạn gì? Hơn nữa, giữa ta Thiên và chỉ sợ sẽ có tranh chấp a. Cuộc chiến lần này, sợ rằng có chút gian nan. Bất quá, ta nhận sự che chở của Tổ Đình của hắn, ân tình này vẫn là phải trả…
o0o
Chung Nhạc giá ngự Thiên Dực Cổ Thuyền phóng chạy như bay, trải qua mấy tháng mới đi tới Thánh địa Thang Cốc, cầu kiến Kim Ô Thần Đế, nói:
- Thần Đế, Mục Tiên Thiên đã hàng phục Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế. Nàng nghĩ muốn diệt trừ ta, trước phải diệt trừ Thang Cốc, Thần Đế có thể vận chuyển Thang Cốc tới Tổ Đình tạm lánh phong mang không? Trước mắt ta có việc gấp, mấy năm sắp tới hẳn sẽ không lại xuất hiện!
Kim Ô Thần Đế bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Cách đây không lâu ta cảm ứng được Thần đạo của Vũ trụ Cổ lão có sự biến hóa tinh tế, hóa ra là Mục Tiên Thiên đã hàng phục Tiên Thiên Thần Đế! Nàng làm sao có năng lực lớn như vậy?
- Hẳn là có cao thủ ở phía sau tương trợ!
Chung Nhạc suy tư trong chốc lát, mỉm cười nói:
- Thân là một tôn Tiên Thiên Thần cuối cùng trước khi Thiên sinh ra, Tiên Thiên Thần Ma sinh ra trong Thánh địa Tiên Thiên Huyền Tẫn, bản thân nàng có đại khí vận, hàng phục Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Bất quá, Thần Đế và Ma Đế là Lĩnh tụ của Thần đạo và Ma đạo, chỉ cần đứng lên hô một tiếng, kẻ ứng lời tập hợp nhiều như mây. Thang Cốc tuyệt đối không ngăn được đại quân các tộc Thần Ma! Tòa Thánh địa này nhất định phải vận chuyển vào trong Tổ Đình!
Kim Ô Thần Đế thoáng chần chừ một chút, gật đầu nói:
- Quả thật là không ngăn nổi! Nếu đã như vậy, ta lập tức vận chuyển Thang Cốc! Chỉ là Hỗn Độn Hải và Phù Tang Thần Thụ quá nặng, sợ rằng ta khó có thể di dời. Hoa Tư, Lôi Trạch có thể vận chuyển Thánh địa của bọn họ, mà ta lại không có năng lực này!
- Ngươi cứ yên tâm! Đợi thêm một thời gian nữa, sẽ có cao thủ tới trợ giúp Thần Đế vận chuyển Thánh địa!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Về phần Phù Tang Thần Thụ, ta còn cần mượn dùng một chút!
Kim Ô Thần Đế nghi hoặc, theo hắn đi tới trước Phù Tang Thần Thụ. Chung Nhạc khom người bái một cái về phía cây Thần thụ này, khấn vái một phen, nói:
- Con cháu hậu thế bất tài, Tộc trưởng Phục Hy thị Chung Nhạc, khấu thỉnh Thánh thụ nghe khấn: Tổ bối trên trời có linh thiêng, cung dưỡng Linh căn Thánh thụ, nay tộc ta gặp khó khăn tồn vong, chỉ còn sót lại duy nhất một nam đinh, muốn thỉnh uy năng của Thánh thụ, độ qua ách kiếp này, khẩn cầu Thánh thụ rũ xuống thương hại!
Cây Phù Tang Thần Thụ vô cùng nguy nga không gió tự động, cành lá phất phơ, hất ra từng khỏa từng khỏa Thái Dương cực đại đang vờn quanh Thánh thụ.
Thanh âm chấn động ầm ầm truyền tới. Từng sợi từng sợi rễ cây như quần sơn nguy nga phập phồng từ trên Phù Sơn rút ra, còn có sợi rễ dài tới ức vạn dặm từ trong Hỗn Độn Hải rút lên, thậm chí ngay cả đám sinh vật Hỗn Độn kia cũng bị kinh động, nhao nhao thò đầu ra xem.
Cây Phù Tang Thần Thụ này phảng phất như một tôn sinh linh vô cùng cổ lão, đang từ từ sống lại, tản mát ra khí tức mênh mông.
Tâm thần Chung Nhạc không khỏi kích động. Chỉ thấy từng sợi từng sợi rễ cây của cây Linh căn kia từ từ phiêu đãng, cành lá phiêu diêu, đã thu liễm rất nhiều Hỗn Độn Hỏa thiêu đốt xung quanh Thần thụ.
Đột nhiên, chỉ thấy một đạo quang mang từ xa bay tới, đáp xuống trên Phù Sơn. Trong lòng Chung Nhạc và Kim Ô Thần Đế nghiêm nghị, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy tầng tầng quang mang bao phủ toàn thân người kia, khiến cho bọn họ không cách nào nhìn rõ người tới là kẻ nào.
- Tồn tại từ trong Hỗn Độn đi ra!
Kim Ô Thần Đế thất thanh nói.