- Thiên, ta cho rằng chúng ta là minh hữu!
Trên khuôn mặt không có ngũ quan của Thiên hiện ra một cái miệng, mỉm cười nói:
- Đó là trước đây! Thời điểm Phục Mân Đạo Tôn còn tại thế, chúng ta là minh hữu, nhưng hiện tại Hắc Đế đã trở thành chướng ngại của ta!
Hắc Đế khẽ gật đầu một cái, quay sang nhìn về phía Càn Đô Thần Vương:
- Càn Đô đạo hữu trước giờ vẫn luôn không tranh với đời, sao hiện tại cũng nhúng tay vào vũng nước đục này?
Càn Đô Thần Vương thở dài một tiếng, nói:
- Thân ăn nhờ ở đậu, không thể không có chút biểu hiện. Xin Hắc Đế thứ lỗi!
Ánh mắt Hắc Đế quét về phía Tương Vương, cười lạnh một tiếng, nói:
- Tương Vương, ngươi thật to gan!
Tương Vương khẽ rụt đầu một cái, nhỏ giọng nói:
- Ta cũng không có cách nào! Ai bảo ta cũng là thân ăn nhờ ở đậu chứ? Hơn nữa, Hắc Đế ngươi đừng quên, trước đây các ngươi từng ám toán qua ta, hiện tại ta bất quá chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi!
Hắc Đế cười lạnh một tiếng, ánh mắt dời qua trên người Táng Linh, lại nhìn về phía Mẫu Hoàng Đại Đế, cười lạnh một tiếng, nói:
- Sinh linh Hậu Thiên cũng xứng đánh một trận với ta?
Mẫu Hoàng Đại Đế cười khanh khách, nói:
- Hắc Đế đừng hiểu lầm! Lần này chúng ta tới đây cũng không phải là vì đối phó ngươi, mà là muốn đối phó Đạo Thần. Ngươi bất quá chỉ là đồ vật tặng kèm mà thôi. Loại chuyện tình giết chết Thần Vương Thái Cổ này, thiếp thân đã từng làm qua mấy lần rồi, cũng không tính mới mẻ!
Hắc Đế hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại rơi xuống trên người Lôi Trạch Cổ Thần và Thần Hậu nương nương, nhưng lần này cũng không lên tiếng.
Hắn biết rõ thái độ của Lôi Trạch Cổ Thần và Thần Hậu nương nương đối với Phục Hy, bởi vậy cũng không cần nói nhiều.
- Các ngươi muốn giết ta, cũng cần trả cái giá không nhỏ!
Hắc Đế nở nụ cười ngạo nghễ, hắc ám ầm ầm rung chuyển, cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta sẽ không khoanh tay chịu chết!
- Hắc Đế…
Chung Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ngươi đã lỗi thời rồi! Ngươi mai một ở nơi này mười vạn năm, ngươi đã theo không kịp thời đại! Giết ngươi, không cần tốn hao bất kỳ cái giá nào!
Ánh mắt Hắc Đế chợt nhìn về phía hắn. Chung Nhạc nhất thời cảm thấy trong nội tâm hắc ám vô biên vô tận sinh sôi. Không chỉ là trong nội tâm, thậm chí ngay cả trong Thức hải của hắn cũng tràn ngập hắc ám.
- Phục Hy, cho dù ngươi có diệt trừ ta trong Cấm khu Thời Không này, cũng không thể diệt trừ những ta khác trong các Cấm khu Thời Không còn lại. Phục Hy Thần Tộc các ngươi đã định trước vẫn sẽ vì vậy mà diệt tuyệt!
Hắc Đế lạnh nhạt nói:
- Nơi này chẳng qua chỉ là một đoạn tương lai của ta mà thôi, còn có những đoạn tương lai khác nữa. Ngươi có thể tránh thoát được mấy lần trước, nhưng hậu đại của ngươi, tộc nhân của ngươi, bọn họ tuyệt đối không thể tránh thoát. Tất cả bọn họ đều phải chết tại quá khứ…
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Hắc Đế, bốn tôn chân thân còn lại của ngươi hiện tại cũng đã chết rồi. Các vị, tiễn hắn lên đường đi thôi!
Lôi Trạch Cổ Thần tế khởi Tiên Thiên Quả Thụ, lắc đầu nói:
- Vây giết Hắc Đế? Cần gì chứ? Một mình ta đã có thể tươi sống đánh chết hắn rồi. Bất quá, thời gian cấp bách a! Chư quân, cùng nhau tiễn hắn lên đường thôi!
o0o
Cũng tại thời điểm này, từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền từ tương lai bay tới. Trên mỗi một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền đều có một gã Chung Nhạc và một gã Phong Hiếu Trung. Vô số Thiên Dực Cổ Thuyền nhao nhao xông vào Cấm khu Thời Không thứ nhất.
- Sư huynh, ngươi nghĩ muốn bắt giữ Hắc Đế, cẩn thận nghiên cứu, sợ rằng có chút không quá dễ dàng a!
Trong bóng tối hắc ám, hơn hai vạn bốn ngàn đạo thanh âm trăm miệng một lời vang lên, mỉm cười nói:
- Hắn ẩn nấp trong Cấm khu Thời Không độc lập này, bắt giữ trấn áp hắn thì dễ dàng, nhưng mang ra ngoài lại có chút khó khăn a!
Trong bóng tối lại vang lên vô số đạo thanh âm khác:
- Nhưng hẳn là không làm khó được sư đệ a?
Hắc ám nhao nhao ba động, một khỏa nhãn cầu to lớn xuất hiện, bên ngoài khỏa nhãn cầu hắc ám thuần một mảnh huyết hồng sắc, cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu quỷ từ đâu tới…
Ầm ầm!
Quang mang vô biên vô tận bạo phát, từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền đại phóng quang mang, rọi sáng Cấm khu Thời Không thứ nhất.
Trên vô số chiếc Cổ thuyền, từng gã từng gã Chung Nhạc tế khởi Tiên Thiên Thần Đao, cười híp mắt nói:
- Đương nhiên không làm khó được ta! Ta có thể phong ấn hắn trong Thời Không Cầu. Bất quá, điều kiện tiên quyết là chúng ta không thể đánh chết hắn, cũng không thể để cho hắn tự sát. Mà ta tự vấn bản thân, tựa hồ rất khó dằn lòng không chém chết hắn!
- Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh?
Hắc Đế trong Cấm khu Thời Không thứ nhất nhất thời kinh hãi, thất thanh nói:
- Là ngươi, tên vật nhỏ kia! Ngươi đã tu thành Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh rồi? Không đúng! Không đúng! Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh của ngươi có cái gì đó không đúng! Sao ngươi có thể chém ra nhiều chính mình như vậy? Hơn nữa, còn có thể trở lại quá khứ?
Ầm ầm!
Vô số gốc Luân Hồi Đằng đột nhiên nhao nhao bạo phát. Luân Hồi Đằng trong cơ thể vô số Chung Nhạc rất nhanh thống nhất bảy tòa Bí cảnh của bọn họ, nhao nhao giết về phía Hắc Đế.
Một lúc sau, trong Cấm khu Thời Không thứ nhất bùng phát một đạo đao quang sáng ngời, xé tan Cấm khu Thời Không thứ nhất thành từng mảnh.
Từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền bay ra, đám quang luân to lớn trên Thiên Dực Cổ Thuyền giống như từng đạo từng đạo Tinh hà, cắt vào Cấm khu Thời Không thứ hai.
Trên từng chiếc từng chiếc Cổ thuyền, từng gã từng gã Phong Hiếu Trung quay sang nói với từng gã từng gã Chung Nhạc:
- Sư đệ, lần này ngươi không cần xuất thủ nữa! Đao của ngươi quá nhanh, nhịn không được sát ý. Lần này đổi thành ta lên, nhất định phải bắt sống hắn, ngàn vạn lần không được chém chết! Ta muốn nghiên cứu Hắc Đế, càng nhiều Hắc Đế sẽ càng thuận tiện nghiên cứu!
Một lúc sau, Cấm khu Thời Không thứ hai vỡ nát, từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền bay thẳng về phía Cấm khu Thời Không thứ ba.
- Gã Hắc Đế này quá yếu rồi! Ta chỉ thoáng chút không cẩn thận đã đánh chết hắn rồi. Là lỗi của ta! Bất quá, thương thế của hắn nặng như vậy, cũng không trách ta được!
- Hắn đã bị Phục Mân Đạo Tôn đánh bị thương, hai trăm năm rất khó khỏi hẳn! Phía sau còn có hai gã Hắc Đế nữa, lần này chúng ta nhất định phải cẩn thận, không nên lại đánh chết bọn họ!