Phong Thường Thái và Phong Kỷ Khai vô cùng chấn động, Tử Vi Tinh Vực nói bỏ là bỏ, vị tộc trưởng Phục Hy này đúng là khí phách không gì sánh nổi.
Phải biết rằng, Phong Thường Dương năm xưa được xưng tụng là trung hưng chi chủ, soái lĩnh Phục Hy tàn bộ nam chinh bắc chiến, nhưng mãi không có nơi định cư, không mở rộng được phạm vi thế lực của mình.
Đừng nói Tổ Tinh, thậm chí ngày thế ngoại chi địa cũng là do Phong Thường Dương phải khổ sở xin xỏ mới có được.
Khi đó số lượng Phục Hy còn rất nhiều, ít nhất cũng gấp mấy lần hiện giờ, nhưng giờ chỉ dựa vào một mình Chung Nhạc, tất cả đều dựa vào hắn lăn lộn, nhưng thế lực lại lớn đến mức này, thật khiến người ta sợ hãi mà kính phục!
- Rốt cuộc hắn có thế lực lớn đến mức nào? Rốt cuộc có bao nhiêu thần ma trung thành với hắn?
Phong Thường Thái và Phong Kỷ Khai len lén hỏi dò Vân Quyển Thư, đến khi nghe Vân Quyển Thư kể về thế lực của Chung Nhạc thi không khỏi kinh hãi.
Chung Nhạc có một phần ba thiên hạ ở vũ trụ cổ, bên cạnh có các Thần Vương ủng hộ như Lôi Trạch, Thần Hậu, Càn Đô, Tương Vương, Táng Linh, Thiên Huyền, Thiên Cơ, Kim Ô, Trác Long, còn có hơn hai mươi vị đại đế, hùng binh vô số!
Thế lực lớn thế này đã hơn tuyệt đại bộ phận Thiên Hoàng Đế trong lịch sử rồi!
Bất tri bất giác Chung Nhạc đã phát triển đến trình độ này!
Nhưng đây vẫn chưa phải điều khiến họ chấn kinh nhất. Điều khiến họ kinh ngạc nhất chính là Chung Nhạc mở ra khu thứ bảy của luân hồi. Đây rõ ràng là công tích công đức có thể sánh ngang với Đại Tư Mệnh, Đại Toại, Phục Mân Đạo Tôn và Hậu Thổ nương nương!
- Tộc trưởng đời này đúng là phi phàm, đại huynh bảo ta đợi hắn đúng là sáng suốt, nhìn xa trông rộng!
Phong Thường Thái nhớ tới Phong Thường Dương, vội vàng ngẩng đầu lên, để nước mắt khô trong hốc mắt, hắn thật sự không quan rơi lệ.
- Tên họ Chung kia, ngươi trước kia lấy họ Dịch lừa gạt ta, giờ lại bắt ta chuyển cả gia tộc đi, thế là đạo lý gì?
Một vị de Cự Linh thị bực bội quát tháo, từ đoàn thuyền khác nhảy tới.
Chung Nhạc cười:
- Thiên Huyền Tử sư huynh, nào nào mời ngồi!
- Không ngồi!
Thiên Huyền Tử ngồi phịch xuống đất, cười khảy:
- Giờ ngươi là Phục Hy đại đế rồi, còn muốn giết lão trượng nhân của ta làm Thiên Đế, ta đợi ngươi giết ta và vợ con ta đây!
Chung Nhạc chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói:
- Mục Tiên Thiên gả Khanh Toàn tiểu công chúa cho ngươi rồi? Toàn Cơ tiểu công chúa chịu gả cho ngươi sao?
Một giọng nói u oán truyền tới:
- Thân trong gia đình đế hoàng, hôn nhân lẽ nào lại tự làm chủ được? Dịch tiên sinh, phụ hoàng ta sau khi đăng cơ sợ giang sơn bất ổn, nên muốn thân càng thêm thân với Cự Linh thị, gả ta cho Thiên Huyền Tử.
Chung Nhạc nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy Mục Khanh Toàn trang điểm kiểu thiếu phụ nhẹ nhàng tiến lại, ánh mắt có phần u oán. Bên cạnh nàng còn có một đứa trẻ, có lẽ là con trai Thiên Huyền Tử. Tuy còn ít tuổi nhưng rất cao lớn, khôi ngô khỏe mạnh.
Năm xưa dưới trướng Mục Tiên Thiên, Chung Nhạc từng dẫn theo vị tiểu công chúa đi khắp nơi lịch luyện. Vị tiểu công chúa này luôn gọi hắn là tiên sinh, hành lễ đệ tử, cũng như Mục Tô Ca có thể coi là một nửa đệ tử của Chung Nhạc.
Cái gọi là thân càng thêm thân, thực ra Cự Linh thị vốn đã liên hôn một lần với Mục Tiên Thiên, là nhị thái tử lấy Tạo Vật Chủ của Cự Linh thị, nhưng lấy nữ tử Cự Linh thị không thể khiến căn cơ hai tộc thêm vững chắc. Mục Tiên Thiên lại ban hôn, cho Mục Khanh Toàn thành thân với Thiên Huyền Tử. Thiên Huyền Tử là tộc trưởng kế nhiệm, có đế tư, lần liên hôn này có thể khiến căn cơ hai nhà thêm chắc chắn.
Chung Nhạc mời nàng ngồi, cười:
- Ta không biết hai người thành thân, còn chưa chúc mừng hai vị. Vị đây là lệnh lang sao?
- Khuyển tử Vọng Thư.
Thiên Huyền Tử oang oang nói:
- Vợ con ta ở đây cả, tỷ phu, ngươi muốn bắt muốn giết gì thì cứ tự nhiên, không phải hỏi ý ta! Ta là con rể Mục Tiên Thiên, tỷ phu cứ chém ta là xong! Con ngoan, đưa cổ ra cho Chung thúc thúc chặt nào!
Nói rồi hắn vươn cổ ra rồi túm Vọng Thư lại kéo cổ nó ra.
Chung Nhạc dở khóc dở cười, biết hắn là người bên ngoài có vẻ thô lỗ nhưng thực chất rất tinh tế, giảo hoạt. Còn Mục Khanh Toàn nhìn có vẻ tinh ý kia lại dễ đối phó hơn. Hắn gọi Chung Nhạc là tỷ phu là vì năm xưa gọi Âm Phiền Huyên là sư tỷ. Lúc này nhắc lại chuyện xưa chính là để đánh thức sự đồng tình của Chung Nhạc, để Chung Nhạc không giết hắn thật.
Chung Nhạc nói với Mục Khanh Toàn:
- Ta muốn giết lệnh tôn, công chúa định xử lý thế nào? Nếu chống lại ta, ta sẽ tiễn già trẻ nhà ngươi lên đường, tới Hư Không Giới nghỉ ngơi. Kiếp sau hai người lại làm phu thê, mẫu tử. Nếu hai vị trợ giúp ta thì Cự Linh thị sẽ không diệt vong mà còn phát triển rạng ngời.
Mục Khanh Toàn ánh mắt ảm đạm, nói nhỏ:
- Lẽ nào không thể giữ mạng cho cha ta?
Chung Nhạc lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Kẻ địch sinh tử, không được nương tay, nếu không ai chết trong tay ai còn chưa biết được. Tiểu công chúa, ta đã mài đao hai nghìn năm, Phục Hy thần tộc ta đã gặp khổ nạn mười vạn năm. Mục Tiên Thiên đại tội, chắc chắn sẽ phải nuốt hận dưới đao của ta. Ngươi đã gả cho Cự Linh tộc rồi thì không còn là Tiên Thiên thị nữa, nên nghĩ cho Cự Linh thị chứ không phải chỉ một lòng vì cha ngươi.
Mục Khanh Toàn trầm mặc, nhìn cha con Thiên Huyền Tử vẫn đang giơ cổ ra, cắn môi, gật đầu.
Chung Nhạc cười:
- Thiên Huyền Tử sư huynh, mau đứng lên đi! Cự Linh thị dù sao cũng là hoàn tộc, đường đường là hoàng tộc mà mất hết thể diện vì huynh rồi đấy!
Thiên Huyền Tử cười ha hả, đứng dậy nói:
- Nói thực, ngươi làm Thiên Đế tốt hơn so với nhạc phụ của ta. Nhạc phụ ta là Tiên Thiên thần thánh, ngồi trên đế vị không chết được, lão tử chết rồi hắn cũng không chết, chẳng có cơ hội nào làm Thiên Đế. Còn ngươi làm Thiên Đế thì thọ nguyên hết sẽ lăn đùng ra chết ngay, ta còn có cơ hội làm Thiên Đế chứ!
Chung Nhạc cười lớn:
- Ngươi phải sống lâu hơn ta một chút thì mới có cơ hội ngồi vào đế vị.
- Chắc chắn lão tử sống lâu hơn ngươi nhiều!
Thiên Huyền Tử đắc ý nói:
- Lão tử chỉ có một thê tử, còn ngươi có tới trăm nghìn người, sớm muốn cũng chết trước ta thôi. Ngươi chết rồi, các cường giả khác căn bản chẳng là gì trong mắt ta!
Chung Nhạc cười tươi, nghĩ bụng: