Tám mươi hai vị thượng cổ đại đế Minh Di Đế đứng theo phương vị vô cùng đặc biệt, trên dưới đan xen, tạo thành hình lập thể, thậm chí có những người trùng lên nhau, tuy đứng cùng một vị trí nhưng một người đứng ở thế giới thực, còn người kia lại đứng trong luân hồi, trùng lên nhau nhưng không hề gặp nhau.
Vị trí họ đứng thật ra lần lượt đại diện cho những thế giới khác nhau, có cái tượng trưng cho vũ trụ cổ, khởi nguyên của Lục Giới, có cái tượng trưng cho Tử Vi Tinh Vực nơi ở của chư thần. Có cái lại tượng trưng cho Lục Đạo Giới nơi ở của sinh linh Hậu Thiên, có cái thì tượng trưng cho Hư Không Giới nơi ở của linh hồn, cũng có cái tượng trưng cho Đạo Giới thuần đạo, còn có cái tượng trưng cho khu thứ bảy luân hồi.
Điểm đặc biệt lớn nhất của môn thần thông này chính là thống nhất đạo pháp thần thông của Lục Giới lại, dù là Hư Không Giới hay Đạo Giới, hay như khu thứ bảy luân hồi thì đều nằm trong thần thông.
Đạo Giải, giải đạo.
Giải mọi đạo, phá giải, phân giải, phân tích bất cứ đại đạo nào, không còn gì gọi là bí mật.
Mục đích sáng tạo ra môn thần thông này không phải để đối phó với Tiên Thiên Thần Ma mà thực ra mục tiêu của nó chỉ có một, chính là Đạo Thần!
Giải đạo của Đạo Thần, từ đó giết chết Đạo Thần!
Đạo Giải thần thông từng là thần thông tương lai, khi khu thứ bảy của luân hồi chưa được mở ra thì loại thần thông này thuộc về tương lai. Chỉ có thể thi triển khi Lục Giới đều đã được mở, Lục Giới đại nhất thống trong luân hồi.
Cưỡng ép thi triển chắc chắn sẽ như bọn Tiêu Dao Đế, Trí Tuệ Đế, thân tử đạo tiêu, hồn tiêu phách tán.
Giờ khu thứ bảy của luân hồi đã mở ra, cấm chiêu Đạo Giải trước kia cuối cùng đã không còn gánh nặng như trước kia nữa, có thể yên tâm sử dụng.
- Minh Di Đế, có cần giúp không?
Địa Sư Thần Vương dẫn hai mươi mốt vị Tiên Thiên thần ma tiến lại, đột nhiên dừng bước, Địa Sư Thần Vương nghiêng đầu đánh giá Phong Hiếu Trung:
- Thực lực của tiểu Đạo Tôn cũng không tầm thường, xác lập Thất Đạo Luân Hồi, có điểm thần dị, chúng ta có bắt được hắn còn chưa chắc được!
Minh Di Đế lạnh nhạt nói:
- Địa Sư, ở đây không có việc của các ngươi.
Địa Sư Thần Vương cười khảy, dẫn các Tiên Thiên thần ma vào chiến trường. Một tiểu lão đầu che mặt đi qua bên cạnh họ. Địa Sư Thần Vương bọn họ không để ý, một vị Thần Vương đột nhiên ra tay, chỉ tay vào gáy của tiểu lão đầu kia, nhưng lúc này gáy tiểu lão đầu bắn ra các quầng sáng chặn tay hắn lại.
- Một cao thủ!
Thần Vương kia kinh ngạc, định ra tay tiếp nhưng Địa Sư Thần Vương trầm giọng nói:
- Không cần phải làm những việc thừa thãi, giao cho Minh Di Đế bọn họ được rồi. Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của chúng ta.
Vị Thần Vương kia thu ánh mắt về, nói nhỏ”
- Mấy quầng sáng vừa rồi có phần quen thuộc, hình như chúng biết chúng ta…
- Cuối đời Phục Mân Đạo Tôn, tự cảm thấy tính mạng không còn lâu, sợ sau khi mình chết Đạo Thần làm loạn, không ai trị được, nên lệnh cho một nghìn hai trăm chư đé nghiên cứu khu thứ bảy luân hồi, sáng tạo ra Đạo Giải thần thông.
Minh Di Đế nhìn Phong Hiếu Trung nói:
- Mục đích của Đạo Giải thần thông chính là để kích sát Đạo Thần. Chúng ta sau ba nghìn năm nghiên cứu cuối cùng cũng có thành tựu, nhưng đại biến xảy ra, Địa Kỷ bị hủy diệt. Chúng ta cũng lưu lạc bên ngoài, người chết, người ly tán, người bỏ chạy, người ẩn trốn, người bị bắt. Cuối đời Đạo Tôn tính tình thay đổi, giết ba nghìn vị đế, nhưng không một ai trong số những người nghiên cứu Đạo Giải thần thông bọn ta bị chết. Chắc Đạo Tôn cũng muốn giữ bọn ta lại, giữ lại Đạo Giải thần thông, không nỡ để nó thất truyền.
Các đại đế khác gật đầu, tóc bạc bay phấp phới, cảm khái vạn phần.
- Đạo Giải thần thông, chúng ta vốn dĩ sẽ không tái hiện nhưng mấy trăm năm trước chúng ta ở Thiên Ngục cũng cảm nhận được dao động đáng sợ của Đạo Giải mà các đạo hữu Tiêu Dao Đế thi triển.
Một vị đại đế già nua người run rẩy nói:
- Khi họ thi triển Đạo Giải, khu thứ bảy luân hồi chưa được mở ra, chắc chắn đã hóa đạo. Đạo hữu của chúng ta ít đi không ít, nhưng được gặp tiểu Đạo Tôn, tiểu Đạo Tôn cũng biết Đạo Giải, khiến những lão già như bọn ta vô cùng được an ủi.
- Nhưng tiểu Đạo Tôn chỉ có một, còn Đạo Giải thì là đế kích chi thuật, cần chư đế liên thủ mới thi triển được.
Một vị đại đế tóc bạc khác cười nói:
- Tiểu Đạo Tôn có cách nào thi triển Đạo Giải đối trận với chúng ta không?
- Chư vị đạo huynh yên tâm, Đạo Giải thần thông ta có nghiên cứu một chút, tuy chỉ một mình nhưng cũng thi triển được.
Phong Hiếu Trung bỗng thấy kính trọng những lão giả này, các quầng sáng sau đầu hiện ra, lập tức hiển lộ chư thiên tinh không, tinh tú luân hồi. Trên những vì tinh tú đầy trời kia đều có một vị thần nhân đứng sừng sững, chân giẫm trên tầng tầng tinh quang, trên các tòa tinh vực, đồng thanh nói:
- Có thể luận đạo với đạo hữu đúng là vinh hạnh!
Chư vị đại đế sắc mặt nặng nề, nhìn quầng sáng sau đầu hắn, bố cục tinh tú trong đó và bố cục thần nhân trên những tinh cầu kia chính là điểm ẩn chứa sự tinh diệu của Đạo Giải thần thông.
Rõ ràng vị tiểu Đạo Tôn xác lập Thất Đạo Luân Hồi này có nghiên cứu không hề sơ sài về Đạo Giải thần thông!
- Nếu đã vậy…
Các vị đại đế tóc tung bay, khí thế càng ngày càng mạnh, Đạo Giải thần thông đang khởi động, khí thế khủng bố đang ngưng tụ, chỉ đợi bạo phát.
- Khoan.. khoan đã…
Tiểu lão đầu kia tiến lại, giọng nói có phần run rẩy, tiến tới giữa Phong Hiếu Trung và mấy người Minh Di Đế, trong giọng nói mang vài phần sợ hãi, run rẩy nói:
- Minh… Minh Di, các ngươi còn nhớ ta không?
Hắn gạt mái tóc bạc rối bù lên, lộ ra gương mặt đầy nếp nhăn, nếp nhăn run rẩy, cố gắng nở nụ cười, vô cùng khó coi.
Chư vị thượng cổ đại đế đều sững lại, Minh Di Đế do dự nói:
- Khởi Minh hoàng thái tử?
- Là ta.
Thân thể Phục Thương càng thấp hơn, càng nhỏ hơn, lắp bắp nói:
- Là ta… Chư vị, có thể nể mặt cha ta, dừng can qua…
Chư vị thượng cổ đại đế chần chừ, có chút do dự, Minh Di Đế lạnh nhạt nói:
- Hoàng thái tử, Địa Kỷ đã không còn nữa, Đạo Tôn cũng đã chết rồi, ngươi còn muốn nhắc lại câu chuyện xưa cũ sao? Ngươi đã làm gì chắc tự biết. Cục thế đang tốt bại trong tay ngươi, nếu năm đó ngươi hạ quyết tâm triệu tập bọn ta quyết chiến một trận thì với thực lực của bọn ta có thể chấn nhiếp Đạo Thần, Thần Vương, đâu đến nỗi như bây giờ?