Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2247

Khởi Nguyên Đạo Thần cười ha hả, nói:

- Thánh Vương cho rằng cơ hội mà ta muốn liều mạng với hắn là cái gì?

- Cơ hội Đại Tư Mệnh mở ra Đạo Giới!

Luân Hồi Thánh Vương khẽ mỉm cười, nói:

- Đạo huynh trí tuệ phi phàm, biết rõ bất luận chạy trốn tới điểm thời gian nào, thủy chung cũng không thể tránh khỏi sự truy sát của Đế Nhạc. Đế Nhạc quá mạnh mẽ! Hắn dùng Đại đạo Luân Hồi nhất thống Bát Đạo Luân Hồi, cường hoành nhảy qua quá khứ vị lai hình thành nên Vũ Trụ Đại Luân Hồi. Cho dù các vị có chạy trốn tới thời khắc khai thiên ích địa, cũng đồng dạng sẽ bị hắn tru diệt. Thay vì bị hắn đuổi theo giết chết, không bằng dốc hết toàn bộ khả năng, đi tới một khắc Đại Tư Mệnh mở ra Đạo Giới kia!

Khởi Nguyên Đạo Thần thở dài, nói:

- Thánh Vương không hỗ là Thần Vương Chi Thủ a! Ngươi khiến cho ta vừa thưởng thức lại vừa kiêng kỵ a! Không sai! Mục đích của ta chính là trở lại hai trăm vạn năm trước, thời điểm Đại Tư Mệnh mở ra Đạo Giới. Tại một khắc kia, Đạo Giới ở trạng thái vô chủ, chúng ta có thể nhân cơ hội này xông vào Đạo Giới. Sau khi vào Đạo Giới, chúng ta liền sẽ trở thành Đạo Thần, giết chết Đế Nhạc căn bản không đáng nhắc tới! Thánh Vương, ngươi bản lĩnh phi phàm, lại có trí tuệ như thế này, khiến cho ta phải làm sao đối xử với ngươi mới đúng đây?

Luân Hồi Thánh Vương hạ thấp người, nói:

- Đế Nhạc có mối thù sát thân, mối hận đoạt duyên với ta, ta và hắn chính là không đội chung trời! Hắn không chết, lòng ta khó an!

Khởi Nguyên Đạo Thần mỉm cười, nói:

- Nói thật hay! Nói thật hay! Trước khi Đế Nhạc chết, chúng ta vẫn như cũ liên thủ, sau khi Đế Nhạc chết, chúng ta lại hãy phân tranh sau!

Luân Hồi Thánh Vương nói:

- Chúng ta đều là Tiên Thiên Thần Ma, bất đồng tộc bất đồng gốc với Đế Nhạc, tự nhiên trước phải bình ngoại rồi mới an nội!

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Đột nhiên, thời không chợt chấn động, sóng gió tái khởi, một vầng Trụ Quang Luân thật lớn cắt ra thời không, ông ông xoay chuyển, khuấy động thế giới một trăm hai mươi vạn năm trước.

Địa phương thời không nứt ra, Chung Nhạc cất bước đi ra, ba con mắt như quang như điện, quét ngang vũ trụ Bát Hoang, sưu tầm hạ lạc của đám người Khởi Nguyên Đạo Thần.

- Cái tên này quả nhiên vẫn đã đuổi tới!

Bạch Đế cắn răng nghiến lợi nói.

- Ta cần phải tu luyện trong chốc lát, khôi phục lại tu vi, mới có đầy đủ lực lượng quay ngược thời gian, trở về hai trăm vạn năm trước!

Khởi Nguyên Đạo Thần thở ra một ngụm trọc khí, nói:

- Trong khoảng thời gian này phải làm phiền Thánh Vương rồi! Lần này nếu Thánh Vương không xuất lực, chỉ sợ tất cả chúng ta đều phải bại vong trong tay Đế Nhạc rồi!

Luân Hồi Thánh Vương nghiêm nghị nói:

- Các vị đạo huynh yên tâm! Ta nhất định sẽ dốc hết khả năng đối kháng Đế Nhạc, cẩn thận bảo hộ các vị! Tu vi Đế Nhạc mặc dù bá đạo vô song, nhưng muốn phá giải Kỷ nguyên Luân Hồi của ta cũng không dễ dàng như vậy! Tạo nghệ của hắn trên Đại đạo Luân Hồi dù sao cũng không thể bằng ta! Tế!

Đại đạo của hắn lập tức ba động, biến thành một đạo lại một đạo quang luân, vờn quanh đám người.

Thần thức khủng bố rợp trời ngập đất của Chung Nhạc nhanh chóng quét tới, quét ngang vũ trụ Bát Hoang. Vũ trụ một trăm hai mươi vạn năm trước so với vũ trụ hiện tại thì vô cùng nhỏ bé. Lúc này vũ trụ chỉ có Vũ trụ Cổ lão, Tử Vi và Hư Không Giới. Thần thức của Chung Nhạc quét ngang Vũ trụ Cổ lão, hạo hạo đãng đãng, cũng không lâu lắm đã quét nhìn khắp Vũ trụ Cổ lão một lần.

Tiếp theo, thần thức khủng bố ba động, xông vào Hư Không Giới, quét ngang Hư Không Giới, sau đó mạnh mẽ thu lại, nổ tung trong Tinh vực Tử Vi, giống như hồng thủy ngập trời, bao phủ tinh không, đảo quét một khỏa lại một khỏa Tinh cầu.

Từng đạo từng đạo thần thức biến thành thanh âm, chấn động thời không, nổ vang bên tai đám người, đinh tai nhức óc:

- Khởi Nguyên đạo huynh, Tứ Diện Thần, các ngươi cho rằng các ngươi thật sự có thể chạy thoát khỏi bàn tay của Trẫm sao?

Thanh âm kia càng lúc càng vang vọng, có một loại cảm giác áp bách khủng bố, trong thanh âm ẩn chứa Đại đạo Luân Hồi. Nghe được thanh âm kia liền phảng phất như rơi vào trong một cái lại một cái vòng tròn lớn vô tận, không ngừng rơi vào.

- Cho dù các ngươi có chạy trốn tới khởi nguyên của thời không, điểm cuối của vũ trụ, Trẫm cũng sẽ đạp phá thời không, tìm được các ngươi. Các ngươi thủy chung cũng phải nhất nhất nhận lấy cái chết trong tay Trẫm, cần gì tiếp tục ẩn núp? Trẫm đã phát hiện ra vết tích của các ngươi, đi tới thời không này! Các ngươi vẫn là đi ra đi!

Sắc mặt Luân Hồi Thánh Vương khẽ biến, vội vàng quát lớn:

- Tu vi của hắn cao thâm hơn ta, trong thanh âm cũng chất chứa Luân Hồi, không được nghe thanh âm của hắn, bằng không sẽ bị hắn cảm ứng được!

Khởi Nguyên Đạo Thần hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên đâm thủng màng nhĩ hai lỗ tai của chính mình, hai lỗ tai không ngừng chảy máu, nói:

- Các ngươi cũng đâm thủng lỗ tai chính mình đi!

Đám người Hắc Bạch Nhị Đế vội vàng đâm thủng màng nhĩ của chính mình. Nhưng thanh âm kia chỉ thoáng hơi giảm bớt một chút, vẫn như cũ không ngừng chui vào trong não hải của bọn họ.

Chỉ có Tứ Diện Thần là trực tiếp biến thành sinh vật Hỗn Độn, là một sinh linh không có mắt không có tai, không bị thanh âm của Chung Nhạc ảnh hưởng.

Sắc mặt Luân Hồi Thánh Vương ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Hiện tại tốt hơn một chút rồi! Bất quá, ta cũng không kiên trì được bao lâu! Khởi Nguyên đạo huynh, ngươi phải sớm có chuẩn bị! Đúng rồi! Hiện tại là…

Tứ Diện Thần nói:

- Thời đại Tiểu Hắc Ám!

- Thời đại Tiểu Hắc Ám?

Luân Hồi Thánh Vương thoáng ngẩn người, thất thanh nói:

- Chính là thời đại của Bào Hy thị kia?

- Không phải! So với thời đại của Bào Hy thị còn sớm hơn hai mươi vạn năm. Hiện tại Bào Hy thị vẫn chưa xuất thế!

Đô đô!

Tiếng kèn ngưng trọng vang lên, to rõ vang vọng, lan truyền khắp tinh không Tử Vi. Chung Nhạc hành tẩu trong tinh không Tử Vi, thần thức vẫn như cũ tới lui vỡ bờ, sưu tầm hạ lạc của đám người Khởi Nguyên Đạo Thần. Chỉ thấy cái thời đại này giống như Thời đại Man Hoang vậy, trên từng khỏa từng khỏa Tinh cầu đều là những pho Thần tượng thật lớn, sừng sững cao vút trong mây.

Các tộc Thần Ma đều là nô lệ, kiến tạo Thần tượng cho Tiên Thiên Thần Vương, chúng sinh tiến hành lễ bái. Cứ cách mỗi một đoạn thời gian lại có đại điển Huyết Tế, đồng nam đồng nữ bị xem như là huyết thực hiến tế cho Thần Vương, mỗi một lần hiến tế đều là mấy chục vạn nam nữ các tộc.

Ngoại trừ nô lệ ra, chính là phản quân. Di tộc Yểm Tư thị suất lĩnh vô số phản quân tác loạn, đại chiến với ức vạn đại quân nô lệ. Vô số Thần Vương hình thể khổng lồ ẩn hiện trong sa trường, tàn sát phản quân.

Chung Nhạc ở một bên quan sát. Mỗi một thời đại đều có anh hùng không cam lòng khuất phục, không cam lòng đọa lạc, không cam lòng làm nô, trở thành vai chính của cái thời đại kia, viết ra từng khúc từng khúc tán ca tráng lệ.

Trong ba mươi vạn năm tuế nguyệt hắc ám, chiến hỏa tung bay tán loạn, huyết lệ hào hùng. Cố sự của bọn họ không ai ghi lại trong sách, vô số trang sử bởi vì vậy mà bị chôn vùi trong hồng lưu lịch sử cuồn cuộn.

- Có lẽ chỉ có trở thành Hỗn Độn, mới có thể nhìn khắp tuế nguyệt lịch sử hưng suy, thời gian trường hà này, mới có thể nhìn thấy những anh hùng này, nhìn thấy sự tích của bọn họ. Trăm ngàn vạn năm qua, anh hùng nhiều như Tinh sa Thiên Hà, nhiều đếm không xuể. Có thể được người khác ghi nhớ, chỉ vẻn vẹn có mấy người mà thôi. Tương lai, ta có còn được hậu bối đời sau ghi nhớ hay không?

- Thị phi ưu khuyết điểm, người nào bình luận?

Hắn đứng sừng sững trong thời không, thần thức mênh mông bát ngát tuôn trào, một luồng lại một luồng thổi quét khắp tinh không Tử Vi. Một lúc lâu sau, trên mặt hắn rốt cuộc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

- Nguy rồi!

Sắc mặt Luân Hồi Thánh Vương đại biến, lạnh lùng nói:

- Hắn đã tìm được chúng ta! Khởi Nguyên đạo huynh, đi mau!
Bình Luận (0)
Comment