Trong lòng đám người Khởi Nguyên Đạo Thần, Hắc Bạch Nhị Đế và Thiên nhất thời nghiêm nghị, vội vàng ra sức nâng lên Hỗn Độn đang trấn áp xuống. Lúc này, sau khi bọn họ xông vào Đạo Giới mới phát hiện ra, Đạo Giới chỉ là được Đại Tư Mệnh sáng tạo ra cái vỏ bên ngoài mà thôi, bên trong hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có, hoàn toàn bất đồng với Đạo Giới hậu thế.
Hơn nữa, hiện tại nhìn xu thế Đạo Giới đè xuống, Đạo Giới hậu thế căn bản không có khả năng tồn tại.
- Hóa ra chính là chúng ta mới là người mở ra Đạo Giới!
Đám người nhất tề rên lên một tiếng, không thể không toàn lực đối kháng khí Hỗn Độn đang đè xuống. Nhưng đám khí Hỗn Độn này quá dầy nặng, quá đáng sợ rồi. Mặc dù đám người bọn họ đều là những tồn tại cường đại nhất ở hậu thế, nhưng cũng khó có thể chống lại được.
Lần này, Khởi Nguyên Đạo Thần đã tính sai, dự liệu sai lầm. Đại Tư Mệnh và Chư Thần Vương căn bản chưa từng sáng tạo ra Đạo Giới, đã bị Khởi Nguyên quá khứ đánh lén, thất bại trong gang tấc.
Bọn họ ngay trong khoảnh khắc xông vào Đạo Giới liền vừa vặn trúng chiêu, khiến cho bọn họ không thể không đối kháng khí Hỗn Độn đang đè xuống. Hoặc là bọn họ bị Hỗn Độn đè chết, hoặc là bọn họ từ trong Hỗn Độn sáng tạo ra Đạo Giới, không có con đường thứ ba có thể đi.
Chung Nhạc cũng là như vậy. Hắn đuổi theo truy sát đám người Khởi Nguyên Đạo Thần, cơ hồ đồng thời cùng với Hỗn Độn Liên tiến vào Đạo Giới do Đại Tư Mệnh sáng tạo ra. Bản thân hắn cũng không thể ngờ tới Đại Tư Mệnh vậy mà chưa từng sáng tạo ra Đạo Giới đã bị Khởi Nguyên ám toán, khí Hỗn Độn mạnh mẽ đè xuống, khiến cho ngay cả hắn cũng không thể không dốc tận hết thảy lực lượng nâng khí Hỗn Độn lên.
Thực lực của Chung Nhạc ở trong đám người chính là mạnh nhất, trên người cũng không hề có thương thế. Nhưng áp lực do Hỗn Độn đè xuống mang tới cho hắn cũng là lớn nhất, ép tới mức xương cốt của hắn răng rắc răng rắc vang dội, trong tai mắt mũi miệng phun ra từng đạo từng đạo hỏa quang.
Đột nhiên, chỉ nghe ông một tiếng, sau đó chính là thanh âm kinh ngạc vang lên. Luân Hồi Thánh Vương toàn thân rách nát tả tơi cũng xông vào trong Đạo Giới chỉ có cái vỏ bề ngoài này, ngay sau đó cũng bị khí Hỗn Độn đang đè ép xuống chế trụ, toàn thân không thể động đậy.
Thương thế của hắn cũng không tính quá nặng. Đánh một trận với Chung Nhạc, mặc dù hắn rơi xuống hạ phong, nhưng Đại đạo Luân Hồi của hắn dù sao cũng vô cùng thuần túy, dễ dàng thoát khỏi sự truy sát của Chung Nhạc.
Nhưng mặc dù hắn trời sinh vô cùng khôn khéo, cũng không thể ngờ tới Đạo Giới chỉ là lớp vỏ bên ngoài, căn bản chưa từng mở ra. Hắn cũng muốn chiếm cứ Đạo quang khi Đạo Giới mở ra, xông vào Đạo Giới đề thăng thực lực, cho nên cũng ăn cái thua thiệt.
- Đạo Giới là do chính chúng ta mở ra sao?
Luân Hồi Thánh Vương vừa mới xông vào, ngay sau đó tỉnh ngộ lại, mười tám cánh tay dốc toàn lực nâng khí Hỗn Độn lên, ngữ khí khó có thể tin nổi nói:
- Cái này… sao có thể?
- Luân Hồi chính là một cái vòng tròn, vì sao không có khả năng?
Tứ Diện Thần rên lên một tiếng, cắn răng nghiến lợi nói:
- Đại Tư Mệnh cho rằng Đạo Giới là do hắn mở ra, chúng ta cũng cho rằng Đạo Giới là do hắn mở ra, thế nhân cũng đều cho rằng như vậy. Ai ngờ hắn căn bản chưa từng sáng tạo ra đã chết rồi! Chúng ta từ tương lai đi tới điểm thời gian này, từ phương diện thời gian mà nói, đây chính là một cái vòng tròn phong bế. Mấu chốt nhất, kỳ diệu nhất của cái vòng tròn phong bế này chính là bất luận kẻ nào cũng không biết chân tướng. Nhưng hiện tại chân tướng đã xuất hiện!
Luân Hồi Thánh Vương vẫn còn có chút kinh ngạc, cảm thấy kinh lịch của chính mình cực kỳ quái dị kỳ lạ, khiến cho chính mình khó phân thật giả.
Nhưng lời nói của Tứ Diện Thần lại rất có đạo lý.
Luân Hồi Thánh Vương bởi vì Đạo Giới mà sinh ra. Nếu không có Đạo Giới, Chung Nhạc sẽ không thể mở ra Luân Hồi Đạo Giới, Đại đạo Luân Hồi cũng sẽ không sinh ra, dĩ nhiên là sẽ không có Luân Hồi Thánh Vương.
Không có Luân Hồi Thánh Vương, chỉ sợ chỉ dựa vào đám người Khởi Nguyên Đạo Thần sẽ không thể nào trở về thời điểm mở ra Đạo Giới trong quá khứ, bởi vì không có Luân Hồi Thánh Vương, đám người Khởi Nguyên Đạo Thần sớm đã trên đường trở về quá khứ bị Chung Nhạc giết chết rồi.
Một vòng cắt lấy một vòng, mỗi một vòng tròn đều là vòng tròn phong bế, là luân hồi phong bế, là đã định trước sẽ phát sinh, không cách nào phá giải.
Bởi vì chưa đi tới cuối cùng, kẻ nào cũng không biết chính mình đang ở trong một cái vòng tròn phong bế, cũng không biết chính mình ở trong quá khứ đã làm những gì.
Đây chính là Luân Hồi, chính là Đại đạo Luân Hồi. Chỗ kỳ diệu của nó khiến cho ngay cả Luân Hồi Thánh Vương cũng không khỏi tán thán, có chút thần hồn điên đảo.
Trong cơ thể Chung Nhạc vang lên thanh âm răng rắc răng rắc. Áp lực thật sự quá mạnh mẽ! Đại Tư Mệnh bị ám toán, Đạo Giới đổ sụp, lúc này đám Thần Vương của Trấn Thiên Phủ đều bị ép cho áp sát trên Tế đàn, chỉ có thể đứng yên bị người ta tàn sát. Mà ngay cả Đại Tư Mệnh cũng định trụ, không thể cử động. Có thể tưởng tượng cỗ áp lực này hung mãnh tới mức nào.
Nhưng áp lực trên Tế đàn căn bản không thể so với áp lực mà đám người Chung Nhạc đang thừa nhận. Nếu không có đám người Chung Nhạc dốc toàn lực nâng lên khí Hỗn Độn đang đè xuống, không cần đám Thần Vương bọn Khởi Nguyên động thủ, đám Thần Vương bọn Đại Tư Mệnh cũng đã bị khí Hỗn Độn ép cho tan xương nát thịt.
- Thái Hoàng Bệ hạ, kế sách trước mắt, chỉ có chúng ta hợp lực khai thiên, mở ra Hỗn Độn, đắp nặn Đạo Giới, mới có khả năng tránh thoát trận tai bay vạ gió này!
Khởi Nguyên Đạo Thần cắn chặt hàm răng, cật lực chống đỡ trọng áp của Hỗn Độn, ngữ khí cực kỳ chật vật nói:
- Bằng không, cuối cùng tất cả chúng ta cũng đều sẽ chết ở nơi này, ngay cả ngươi cũng không thể chạy thoát! Không biết Bệ hạ nghĩ sao?
Chung Nhạc bên này cũng đang cắn chặt hàm răng, cực kỳ chật vật cười mấy tiếng:
- Ta cũng đang có ý đó! Ta còn đang định mời chào các vị cùng làm việc lớn, cùng mở ra Đạo Giới đây! Nhưng không ngờ Khởi Nguyên đạo huynh vậy mà chấp nhận bỏ xuống hiềm khích lúc trước, ngược lại lên tiếng mời chào ta, khiến cho Trẫm không khỏi cảm khái ngàn vạn, cảm xúc dâng trào a!
Hắc Bạch Nhị Đế và Thiên hai mặt nhìn nhau. Chung Nhạc truy sát bọn họ lâu như vậy, chính là đại thù sinh tử không đội chung trời, hiện tại vậy mà nói ra xinh đẹp như vậy, phảng phất như bọn họ không phải là cừu gia hận không thể đâm một dao vào trái tim đối phương, mà là bằng hữu tri tâm vậy.
Lời nói này mặc dù rất ngọt ngào, rất ấm lòng người, nhưng lại khiến cho bọn họ cảm giác được một loại cảm giác băng lãnh phát ra từ tận trong xương tủy.
- Đế Nhạc, không thể tin được!
Trong lòng mấy người đồng thời xuất hiện ý niệm này.
- Không bằng chúng ta phát thệ với Hỗn Độn a?
Hắc Đế đột nhiên nói:
- Chúng ta hợp lực mở ra Đạo Giới, đều lo lắng sẽ bị đối phương đánh lén. Phát thệ với Hỗn Độn sẽ có thể khiến cho chúng ta yên tâm liên thủ. Bệ hạ nghĩ như thế nào?
- Hắc Đế đạo huynh nói chí phải!
Chung Nhạc bị ép tới mức lỗ mũi phun máu, chảy đầy trên mặt, nhưng vẫn như cũ mỉm cười, nói:
- Trẫm và các vị đều là hạng người đức độ cao vút, tấm lòng rộng mở! Bất quá, ký Khế ước Hỗn Độn vẫn là cần thiết a! Cũng không phải là chúng ta không giữ lời hứa, mà là lo trước khỏi họa!