Chung Hoàng Thần tim khẽ run, vội nói:
- Phụ thân có thể không tới Đạo Giới không?
Chung Nhạc cười ha ha:
- Đời này vi phụ từng sợ, từng thua, từng xấu xa, nhưng chưa từng từ bỏ. Đạo Giới muốn giết ta, trong mấy ngày nữa là sẽ phá vỡ Hỗn Độn Chung, lẽ nào trẫm lại bị nó giết? Cục diện này là cục diện nguy hiểm của mình ta. Luân hồi này là luân hồi của mình ta, ta không muốn kéo các ngươi vào theo!
Chung Nhạc ngẩng lên nhìn Đạo Giới trên cao, Đạo Giới chi môn vẫn mở, vẫn không ngừng có đạo quang chiếu xuống.
Chung Nhạc nhàn nhã nói:
- Ta phải đích thân đi giải trừ luân hồi này của ta!
Chung Hoàng Thần nghiến răng:
- Phụ thân yên tâm, con đợi mười năm. Sau mười năm nếu phụ thân không trở lại con sẽ đi giải trừ phong ấn Tổ Tinh!
Chung Nhạc cười, vẫy tay bảo hắn lui xuống.
Chung Hoàng Thần cúi người:
- Phụ thân, còn chuyện này nữa. Trong chiến loạn, Hoài Ngọc tha cho Phong Vô Kỵ, phế tu vi của hắn. Thiên Ý Đại Não cũng đã trừ bỏ, sau đó thả hắn đi. Những năm nay con truy tìm tung tích Phong Vô Kỵ nhưng không tìm được hắn. Hắn ta...
Chung Nhạc khựng người, trong lòng hiểu ra, cười:
- Phong Vô Kỵ tuy không cam tâm nhưng hắn đã khó thành đại sự, con không cần phải bận tâm tới hắn. Hắn tự có kết cục của hắn.
Chung Hoàng Thần yên tâm, lui xuống.
- Sư đệ, ngươi thoái vị, từ bỏ vị trí Thiên Đế, vẫn quyết định vào Đạo Giới sao?
Phong Hiếu Trung tiến lại đứng bên cạnh hắn, ngẩng lên nhìn Đạo Giới, nói:
- Ta tuy cảm thấy ngươi vào Đạo Giới chắc chắn sẽ chết nhưng lại cảm niệm ngươi đạo tâm của ngươi, cảm nhận được sự tự tin tất thắng của ngươi, cũng cảm niệm được dũng khí dũng lực dám tìm kiếm đại đạo, vì thế ta không ngăn cản ngươi.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Đạo tâm của ta không có sư huynh ổn định, sư huynh khuyên một chút chưa biết chừng ta lại hồi tâm chuyển ý.
Phong Hiếu Trung lắc đầu:
- Ta sẽ không khuyên đạo hữu từ bỏ cầu đạo chi tâm.
Chung Nhạc cười ha ha, rót rượu cho hắn, giơ chén về hướng Đạo Giới rồi uống cạn, hào khí xung thiên:
- Sư huynh, chúng ta gặp lại trong Đạo Giới!
Phong Hiếu Trung cũng uống cạn, ném chén đi:
- Gặp lại trong Đạo Giới!
Thân ảnh hắn biến mất trong Đạo Giới chi môn.
Chung Nhạc trầm mặc, Thất Khiếu Chung Nhạc tiến lại:
- Tới lúc rồi, tám chiếc Hỗn Độn Chung sắp tan rồi.
- Ta muốn từ biệt thê tử.
Chung Nhạc bình tĩnh nói.
Thất Khiếu Chung Nhạc gật đầu, Chung Nhạc đi gặp Âm Phiền Huyên, gặp Khâu Cấm Nhi, gặp Kim Hà Hề, gặp Quân Tư Tà, gặp Hoa Sảnh Mân, gặp Y Uyển Quân, gặp Thạch Âm Cơ...
Cuối cùng hắn gặp Tư Mệnh nương nương.
Những nữ tử hắn yêu và yêu hắn này, đời này có được một trong số họ đã là may mắn to bằng trời, nhưng hắn thì có hết.
Hắn muốn cứ có mãi nhưng còn Đạo Giới là trở ngại của hắn.
Một lúc lâu sau.
- Ta nên đi rồi.
Chung Nhạc từ biệt họ, gặp Thất Khiếu Chung Nhạc:
- Ta không chắc chắn.
Thất Khiếu Chung Nhạc gật đầu:
- Ta có cách có thể tránh được đạo quang Đạo Giới. Ta đã mở bát đại bí cảnh trong Hỗn Độn, diễn hóa vũ trụ. Ngươi theo ta, có lẽ đạo quang Đạo Giới không tới đó được. Ta sẽ không theo ngươi tới Đạo Giới, ta sẽ tới thế giới của ta.
Chung Nhạc cười:
- Đây chính là điểm khác giữa ta và ngươi. Cuộc luân hồi này, để ta phá vỡ nó!
Thất Khiếu Chung Nhạc nhíu mày:
- Sau khi ngươi phá nó rồi, liên hệ giữa chúng ta sẽ đứt.
Chung Nhạc đột nhiên nghiêm nghị nói:
- Ta muốn ngươi hứa với ta vài chuyện.
Thất Khiếu Chung Nhạc nghiêm túc nói:
- Cứ nói!
- Ta biết ngươi tiếp dẫn rất nhiều linh hồn vào Hỗn Độn, những anh linh chiến tử trong trận đại chiến này quá nửa là ở chỗ ngươi. Ngươi định mở một vũ trũ khác trong Hỗn Độn, chỉ là người không có lịch luyện, không có kẻ địch thì sẽ tự diệt vong.
Chung Nhạc từ tốn nói:
- Sinh linh trong hai vũ trụ, đều cần có kẻ địch thì mới giúp đạo pháp thần thông tiếp tục tiến bộ, tiếp tục vượt qua cổ đại. Vì thế ta nghĩ..
Thất Khiếu Chung Nhạc tiếp lời:
- Hai vũ trụ sớm muộn cũng sẽ gặp nhau, chỉ cần có tiếp xúc thì sẽ có phân tranh. Họ sẽ không thiếu cơ hội rèn luyện!
Chung Nhạc cười:
- Càn Đô còn sống không? Tướng Vương còn sống không? Còn cả Không Động, Vân Mộng, họ còn sống chỗ ngươi không?
Thất Khiếu Chung Nhạc nói:
- Ngươi theo ta tới đó tự nhiên sẽ biết thôi.
- Ta không đi đâu.
Chung Nhạc tiến về Đạo Giới, cười ha ha:
- Cả đời này ta đã gặp không biết bao nhiêu khó khăn, không biết hung hiểm, trước nay chưa từng rút lui. Rút lui thì ta còn là Phục Hy, còn là Chiến Thần không? Một việc nữa ta muốn yêu cầu ngươi chính là nếu trong mười năm ta không trở về thì ngươi thay ta tới gặp Chung Hoàng Thần. Nó không phân biệt được ta và ngươi, để lại cho nó chút hy vọng.