Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 475

- Cấm Nhi muội muội, vị sư huynh của muội đây thật xấu xa, xấu tới mức người ta thích hắn từ tận đáy lòng!

Xích Tuyết mừng rỡ không kiềm chế được, ghé tai Khâu Cấm Nhi nói:

- Hắn diễn trò với chính mình không nói, còn cố tình nói ra sơ hở của mình, để lại cả cái bẫy lớn, ai mà tin chắc chắn sẽ chịu thiệt hại lớn. Đúng rồi, sư huynh muội đã tành thân chưa? Ta muốn giới thiệu một muội muội tốt cho hắn.

- Thích sư ca ta từ tận đáy lòng? Giới thiệu muội muội tốt? Không phải bản thân tỷ đấy chứ?

Khâu Cấm Nhi cảnh giác, nói:

- Xích Tuyết tỷ tỷ, sư ca ta đã thành thân rồi, mối lương duyên định sẵn từ nhỏ.

Xích Tuyết không bận tâm, cười:

- Duyên từ nhỏ là gì chứ? Chưa biết chừng nữ tử đó lại xấu xí, ta muốn giới thiệu cho hắn muội muội quốc sắc thiên hương, cũng là nhất nhì Tây Vương Mẫu Quốc ta đấy.

Khâu Cấm Nhi liếc nhìn cái đuôi báo phía sau nàng ta, chớp chớp mắt cười ngọt nói:

- Xích Tuyết tỷ tỷ, sư ca ta không thích người có đuôi đâu.

- Không thích có đuôi…

Xích Tuyết trầm ngâm.

Chung Nhạc đã xuống khỏi Võ Thần Đài tiến về phía bọn họ. Khâu Cấm Nhi đang định tiến lại thì đột nhiên thấy cái đuôi báo cái Xích Tuyết biến mất, bất giác cảnh giác:

- Muội muội tốt mà tiểu yêu tinh này nói quả nhiên là bản thân mình!

Chung Nhạc tiến tới, truyền âm:

- Sư muội, Thủy trưởng lão không xuất hiện sao?

Khâu Cấm Nhi gật đầu, cũng có chút khó hiểu:

- Thủy trưởng lão hai ngày nay đều không thấy mặt, rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Phía xa, Quân Tư Tà truyền âm:

- Chung sư đệ, ta đã tìm được vị trí của truyền tống đại trận, chính ở bên tỏng cơ thể võ đạo thần nhân, Hỏa Đô Thành chi linh.

Chung Nhạc căng thẳng, truyền âm lại:

- Sư tỷ, Thủy trưởng lão đâu rồi?

Quân Tư Tà cũng không rõ:

- Ta không phát hiện được tông tích của Thủy trưởng lão.

Chung Nhạc chau mày, Thủy Tử An đi điều tra vị trí truyền tống đại trận nhưng đến giờ không xuất hiện, mà Quân Tư Tà lại phát hiện ra trước. Việc này cổ quái rồi.

- Thủy trưởng lão từng nói, người thông minh chết sớm, người quá thông minh thì rất khó bị giết. Nhưng nếu đối phương cũng vô cùng thông minh, dùng hữu tâm tính kế vô tâm thì nguy hiểm rồi! Thủy trưởng lão lâu như vậy không xuất hiện, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó! Dụ được lão hồ ly này vào bẫy đương nhiên là kẻ mưu trí thông thiên!

Chung Nhạc ánh mắt lay động, trong đầu cũng có suy đoán:

- Phong Vô Kỵ tới Hỏa Đô, đến giờ chưa lộ diện, vậy thì chắc là hắn đã ra tay gài bẫy Thủy trưởng lão rồi. Trong Hỏa Đô Thành này, ngoài trận chiến của ta và Long Nhạc thì hai ngày nay không có chiến sự gì khác. Có nghĩa là Phong Vô Kỵ mai phục không phải trong thành mà là trong bí cảnh. Có tòa bí cảnh nào có thể che giấu được khí tức và dư âm từ cường giả như Thủy trưởng lão chứ?

Nghĩ tới đây, Chung Nhạc ngẩng lên nhìn bức tượng Hạ Hầu cao chọc trời, trong bụng cũng có bảy tám phần đoan chắc.

Bí cảnh trong Hỏa Đô Thành tuy có nhiều nhưng cho dù là bí cảnh của võ đạo thần nhân cũng không thể chống đỡ được công kích của cường giả cỡ Thủy Tử An.

Nếu Thủy Tử An bị mai phục trong bí cảnh của võ đạo thần nhân thì dư chấn có thể truyền ra ngoài. Loại trừ điều này, vậy chắc chắn Thủy Tử An đã bị dụ vào tiểu hư không. Chỉ có ở đó thì bên ngoài mới không cảm nhận được bất cứ điều gì bên trong!

- Trận chiến giữa ta và Long Nhạc đã thu hút phần lớn luyện khí sĩ trong tiểu hư không tới Hỏa Đô. Nếu không Xích Tuyết lên hạng sáu Thần Thoại Bảng tại sao lại yên ắng như vậy?

Luyện khí sĩ trong tiểu hư không đã bị trận chiến giữa Chung Nhạc và Long Nhạc thu hút, cũng không ai phát hiện việc Thủy Tử An bị trúng phục kích. Hơn nữa chỉ e Thủy Tử An đã bị phục kích ở tầng cao nhất của tiểu hư không. Vào được đó chỉ có cự phách, số lượng cự phách lại cực ít, cự phách vào tiểu hư không lại càng ít.

Chung Nhạc sắc mặt ngưng trọng, truyền âm cho Quân Tư Tà, thuật lại một lượt rồi nói:

- Mấy hôm nay Thủy trưởng lão chắc chắn đã bị vây khốn trong tiểu hư không. Tiểu hư không cắt đứt liên lạc của đồ đằng thần trụ khiến ngài không thể liên hệ với bên ngoài. Việc cần gấp bây giờ là phải vào cứu Thủy trưởng lão, nhưng chỉ có cự phách mới lên được tầng thứ bảy tiểu hư không. Ta và Tả sư huynh, Điền sư huynh đều không có tư vi cảnh giới đó.

- Ta đi!

Quân Tư Tà lập tức nói.

Chung Nhạc lắc đầu:

- Nếu ngươi đi chắc chắn sẽ bại lộ thân phận, đánh rắn động cỏ. Phong Vô Kỵ biết ngươi tới chắc chắn sẽ trấn thủ truyền tống trận tầng tầng lớp lớp, muốn phá hoại nó càng khó.

Quân Tư Tà không khỏi sầu não, truyền tống đại trận bắt buộc phải phá, nếu không Côn Bằng thần tộc tới tổ tinh chiếm đoạt Thần Dực Đao, chắc chắn sẽ hủy diệt Kiếm Môn!

Kiếm Môn lần này tới Hỏa Đô chỉ có nàng và Thủy Tử An là hai cự phách. Cho dù cứu được Thủy Tử An thì Phong Vô Kỵ cũng có phòng bị, nếu động thủ chắc chắn sẽ chịu tổn thất lớn.

Vì thế cứu Thủy Tử An và phá truyền tống trận chỉ có thể tiến hành đồng thời!

- Thiếu người!

Quân Tư Tà không khỏi đau đầu, thứ thánh khí như Thần Dực Đao cho dù chỉ có một nửa thì cũng cần mấy vị cự phách liên thủ để điều khiển. Giờ chỉ có mình nàng là cự phách, không thể làm gì được. Nàng không thể đồng thời đi cứu Thủy Tử An và phá truyền tống trận trong võ đạo thần nhân được!

Chung Nhạc liếc nhìn Bạch Thương Hải, ánh mắt lay động, hạ giọng nói:

- Có lẽ ta có thể lôi kéo một hai trợ thủ…

Quân Tư Tà nhìn vị lão giả tóc trắng bên cạnh Bạch Thương Hải, tim khẽ rung lên:

- Bạch Trấn Bắc?

Chung Nhạc gật đầu, tiến về hướng sư đồ Bạch Thương Hải, cười:

- Vãn bối xin chào Bạch lão gia tử, Thương Hải sư huynh.

Bạch Trấn Bắc vội cười:

- Chung hiền điệt không cần đa lệ. Trận chiến giữa hiền điệt và Long Nhạc thật khiến lão phu mở rộng tầm mắt. Còn trẻ như vậy mà đã có thực lực tu vi như thế, hơn biết bao nhiêu lần với những kẻ vô dụng khác. Nhìn đồ đệ của người ta…

Nói rồi hầm hầm trợn mắt nhìn Bạch Thương Hải.

Chung Nhạc cười:

- Thương Hải sư huynh chủ yếu là bị âm bệnh trong người trói buộc tu vi. Nếu trị được hàn bệnh, tu thành thuần dương chi khí, thực lực Thương Hải sư huynh chắc chắn đại tăng, tỏa hào quang cho Bạch Trạch thị.

Bạch Trấn Bắc cười ngoác mồm:

- Mong là vậy, mong sao được vậy! Chỉ là tiểu tử này thật không biết cố gắng… Nghe nói hiền điệt tu thành thuần dương chi khí, định giúp tiểu tử Thương Hải loại bỏ âm bệnh. Lão phu vô cùng cảm kích, trên dưới Bạch Trạch thị chắc chắn sẽ ghi nhớ ân tình của hiền điệt, lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan!

- Bạch lão gia tử quá lời rồi!

Chung Nhạc lựa gió bẻ măng, hạ giọng nói:

- Thực không dám giấu, đúng là ta có việc muốn phiền lão gia tả.

Bạch Trấn Bắc cười ha ha:

- Ngươi cứ nói.

Một lúc sau, Chung Nhạc nói hết thỉnh cầu của mình, Bạch Trấn Bắc sắc mặt tím tái, nhìn Bạch Thương Hải bên cạnh mình, càng cảm thấy tên tiểu tử này đáng ghét. Đúng là sao chổi đi tới đâu cũng đem theo xui xẻo.

Chung Nhạc vừa mở miệng là hắn biết mình sẽ xui xẻo rồi.

Nhưng Chung Nhạc đã nói thì hắn cũng không tiện từ chối. Nếu từ chối, Chung Nhạc không chữa bệnh cho Bạch Thương Hải nữa thì có lẽ tên đệ tử này của hắn sẽ bị Âm Thần phế mất.

Nhưng nếu việc này bại lộ thì hắn sẽ thực sự trở thành đồng đảng của Chung Sơn thị, tuyệt đối là danh tiếng bại hoại, đi tới đâu là bị chửi tới đó!

- Thậm chí chưa chắc đã sống mà ra khỏi Hỏa Đô được… Bạch Thương Hải cái tên này chắc chắn là sao chổi, loại xui xẻo tới tận cùng!

Bạch Trấn Bắc hít sâu một hơi, trong bụng chần chừ không quyết. Chung Nhạc mỉm cười:

- Bạch lão gia tử, việc này có thể làm rất sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Bạch Trấn Bắc thở dài, nghiêm túc nói:

- Tiểu quỷ đầu, nếu ngươi không thể trị được bệnh cho Thương Hải thì lão phu chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.

Chung Nhạc nghiêm nghị:

- Lão gia tử hẫy yên tâm! Sau khi việc này hoàn thành, ta sẽ tới Bắc Hải đích thân tới chữa bệnh cho Thương Hải sư huynh! Sau khi âm bệnh của Thương Hải huynh khỏi, hàng phục Âm Thần là có thể tu luyện thuần âm chi khí mà chỉ thần mới luyện thành được. Bạch Trạch thị chắc chắn sẽ tỏa hào quang nhờ Thương Hải sư huynh!

Bạch Trấn Bắc thì không cười nổi, nhíu mày nói:

- Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Lão phu vì đồ đệ này có thể nói đã dốc hết tâm can…

- Việc này nhờ vào Bạch lão gia tử!

Chung Nhạc yên tâm, nghĩ bụng:

- Vấn đề hiện giờ chỉ còn lại là Quân sư tỷ liệu có thể điều khiển Thần Dực Đao hay không. Nếu Quân sư tỷ không thể thì không phá được nhục thân của võ đạo thần nhân chi linh để phá truyền tống đại trận.

Đột nhiên Chung Nhạc ủa một tiếng, nhìn về phía xa. Khâu Cấm Nhi, Xích Tuyết cũng nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một vị lão giả cao lớn chống gậy đi tới. Bên cạnh là một thiếu nữ nhỏ nhắn đỡ người ấy từ tốn tới gần.

- Anh Lão và Anh Nữ của Anh Chiêu Thần Miếu?

Chung Nhạc sững người.

Lão bà và thiếu nữ này chính là Anh Lão và Anh Nữ của Anh Chiêu Thần Miếu. Hồi đó Thủy Tử An dẫn Chung Nhạc từ Hiếu Mang thần tộc giết tới Đại Hoang, từng cho Chung Nhạc trốn trong Anh Chiêu Thần Miếu, còn mình đi đón địch.

Anh Chiêu Thần Tộc chỉ còn lại hai người Anh Lão và Anh Nữ, gần như sắp diệt tộc. Để chủng tộc được tiếp tục sinh sôi, hai người họ còn định dùng Chung Nhạc để “phối giống” cho Anh Nữ.

Khi đó Thủy Tử An và Anh Lão thương nghị mãi hồi lâu Anh Lão mới đồng ý cho họ đi.

Chung Nhạc vội tiến lại thi lễ:

- Anh Lão, sao người lại tới đây?

Mấy năm không gặp Anh Lão hiện giờ già hơn trước nhiều, cảm giác có thể chết bất cứ lúc nào vậy, nhưng lại cứng rắn nói:

- Thủy trưởng lão năm đó đồng ý với ta, sau khi ngươi mạnh mới có thể phối giống. Mấy ngày trước hắn phi hạc truyền tin nói ngươi đã rất mạnh rồi, giờ là Đan Nguyên Cảnh đệ nhất nhân, có thể phối giống rồi.

Lão đầu đánh giá Chung Nhạc từ đầu tới chân, rất hài lòng:

- Giờ ngươi rắn chắc hơn trước nhiều rồi, khí huyết rất cường thịnh, vừa đủ để phối giống.

Chung Nhạc mặt đỏ gay, nhìn Anh Nữ, thấy nàng da trắng tóc đen, hai chiếc tai thú khẽ động, chỉ là không cùng chủng tộc Chung Nhạc thật sự khó lòng loại bỏ được áp lực, ngượng ngùng nói:

- Anh Lão lại nói đùa rồi… Khụ khụ, Anh Lão tới vừa đúng lúc, tiểu điệt có việc muốn nhờ.

- Không làm!

Anh Lão rất kiên quyết:

- Phối giống xong ngươi là cô gia của Anh Chiêu thị ta, ta có thể làm bất cứ việc gì cho ngươi. Không phối, không làm!

Quân Tư Tà mỉm cười truyền âm:

- Chung sư đệ, hay là ngươi hy sinh một lần đi? Ta thấy nữ tử Anh Chiêu thị cũng rất được…

Chung Nhạc mặt đen lại, đột nhiên linh quang lóe lên, cười:

- Anh Lão, trên tổ tinh ngoài hai vị không có Anh Chiêu thần tộc khác, nhưng không có nghĩa là ở nơi khác không có Anh Chiêu thần tộc… Xích Tuyết sư tỷ, Côn Lôn của tỷ có phải cũng có Anh Chiêu thần tộc không?

- Côn Lôn là tổ địa của chư thần, đương nhiên có Anh Chiêu thần tộc.

Xích Tuyết chớp mắt:

- Tây Vương Mẫu Quốc của ta có một nhánh đại bộ lạc Anh Chiêu thị.

Chung Nhạc cười:

- Anh Lão thấy không, ta giúp ngài tìm được Anh Chiêu bộ tộc, ngài có thể yên tâm Anh Chiêu thần tộc sẽ không bị diệt tộc rồi.

Anh Lão giọng run run:

- Tây Vương Mẫu Quốc thật sự có Anh Chiêu thần tộc ta?

Xích Tuyết gật đầu.

Anh Lão sững người, hai dòng lệ chảy xuống, lẩm nhẩm:

- Anh Chiêu thần tộc ta không tuyệt diệt, không tuyệt diệt… Tiểu tử, ngươi muốn ta làm gì?

Chung Nhạc còn chưa kịp nói thì một tiếng nói già nua vọng lại:

- Tiểu quỷ nhân tộc, Thủy Tử An ở đâu? Hắn gọi bọn ta tới mà bản thân thì không thấy đâu là ý gì?

Chung Nhạc nhìn theo hướng tiếng nói, thấy đông đảo thần tộc mỗi người một vẻ tiến tới hướng này, có tới mười một vị cường giả thần tộc từ các chủng tộc khác nhau.

Những vị thần tộc này ai cũng khí tức cường dại, có Lục Ngô thần tộc, Bá Hạ thần tộc, Thương Hộc thần tộc, đều là cường giả Pháp Thiên Cảnh, Chân Linh Cảnh, thậm chí còn có hai vị cự phách!

- Thủy Tử An đâu?

Cự đầu Thương Hộc thần tộc sắc mặt tối lại, lạnh lùng nói:

- Hắn phi hạc truyền tin cho bọn ta muốn bọn ta tới Hỏa Đô tìm ngươi, nói muốn trả lệnh bài cho bọn ta, tiền đề là phải làm một việc cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment