Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 502

- Tân Hỏa, nhiều đời Kẻ thừa kế như vậy, có phải đã lưu lại bảo tàng các loại gì đó, lưu lại bảo vật cho các Kẻ thừa kế đời tiếp theo hay không? Ngươi cho tới bây giờ tựa hồ cũng chưa hề lấy ra một kiện nào, có phải không? Bảo tàng mà các đời Kẻ thừa kế lưu lại, hẳn là một tòa bảo khố thật lớn, đúng không?

Tân Hỏa có chút chột dạ nói:

- Làm gì có! Ta như thế nào lại không biết chứ? Ngươi đừng có đoán mò!

Chung Nhạc mỉm cười nói:

- Ngươi nói cho ta biết cũng không sao! Dù sao ta cũng không phải là Kẻ thừa kế Tân Hỏa chân chính!

Tân Hỏa nhất thời thở phào nhẹ nhõm một cái, nói:

- Bảo bối thì đúng là có một chút! Trở thành Kẻ thừa kế, đương nhiên là sẽ có một chút bảo bối muốn lưu lại cho Kẻ thừa kế đời tiếp theo. Bất quá, cũng không nhiều lắm đâu. Đợi sau khi ta tìm được Phục Hy thuần huyết, sẽ cho ngươi xem một chút…

- Quả nhiên là có! Quỷ hẹp hòi!

Trong lòng Tân Hỏa nhất thời căng thẳng, Chung Nhạc mỉm cười nói:

- Nếu tương lai ngươi tìm được Phục Hy thuần huyết, cầm lấy bảo tàng, ta ngược lại muốn nhìn một chút, ta một Kẻ thừa kế nửa vời này có thể đánh hắn tới mức răng rơi đầy đất hay không?

Trong lòng hắn thật sự có chút không phục. Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra Phục Hy thuần huyết, Tân Hỏa cũng không chịu xem hắn thành Kẻ thừa kế chân chính, khiến cho trong lòng hắn không khỏi dâng lên hùng tâm tranh cao thấp với Kẻ thừa kế chân chính.

Sau đó, Tân Hỏa truyền thụ thần thông Thiếu Hạo Chung cho hắn. Cái chuông này nói là thần thông thì cũng không phải là thần thông, cũng có thể nói là một loại pháp môn quan tưởng, dùng tinh thần lực và pháp lực để quan tưởng Thiếu Hạo Chung, triệu hồi ra cái chuông này. Nếu tu luyện tới mức cao thâm, sẽ có thể thành lập cảm ứng với kiện Thiếu Hạo Chung chân chính ở trong Đế lăng Thiếu Hạo trên Tổ Tinh kia.

Chung Nhạc chuyên tâm tìm hiểu, qua một hồi lâu sau, mới từ từ quan tưởng. Cuối cùng hắn cũng quan tưởng ra Thiếu Hạo Chung. Chỉ là hắn vừa mới tu luyện, còn chưa thể làm được hoàn mỹ. Bất quá dù vậy, Chung Nhạc cũng vẫn cảm giác được sự cường đại của cái chuông này, so với bất luận thần thông phòng ngự gì trước đây hắn từng chứng kiến qua cũng đều cường đại hơn.

Bạch Thục Nguyệt đang đứng ở một bên, chỉ thấy Chung Nhạc không ngờ lại khoanh chân ngồi xuống, chuyên chú tập trung tiến hành tu luyện, không khỏi không biết nói gì:

- Vị Chung sư huynh này không ngờ lâm trận mới mài gươm! Xem ra hắn cũng không nắm chắc có thể vượt qua phiến hải dương băng hỏa này. Nếu hắn có chút sai sót gì, chỉ sợ ta và hắn cũng sẽ chết trong hải dương băng hỏa…

Trong lòng nàng có chút chần chừ, không biết có nên tiếp tục đi theo Chung Nhạc tiến sâu vào bên trong nữa không.

- Các đời tiên hiền của Bạch Trạch thị ta dẫu có chết cũng muốn đi hết con đường này! Bất luận thế nào, ta cũng phải đi tiếp!

Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra tín nhiệm và lòng tin trước giờ chưa từng có đối với Chung Nhạc, trong lòng thầm nghĩ:

- Không gì không biết mới có thể không gì không làm được! Ta tin tưởng hắn nhất định có thể làm được!

Nàng cũng ngồi xếp bằng xuống, tinh tế mài luyện Nguyên đan Bạch Trạch của chính mình, luyện đi những tỳ vết trong Nguyên đan, bắt tay vào chuẩn bị đột phá. Tu luyện trong địa phương này, hiệu quả đối với Bạch Trạch thị chính là cực giai, có thể hấp thu băng sát khí trong thiên địa, ngưng thực Nguyên đan, khiến cho Nguyên đan càng thêm tinh thuần.

Đôi thiếu niên thiếu nữ này cứ như vậy tu hành ở bên ngoài hải dương băng hỏa, sau lưng bọn họ chính là hai kiện Thần binh. Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua, Bạch Thục Nguyệt đã tỉnh lại mấy lần, chỉ thấy Chung Nhạc vẫn còn ngồi ở nơi đó tu luyện, trong lòng không khỏi nghi hoặc:

- Chung sư huynh rốt cuộc đang tu luyện môn thần thông gì? Hắn tu luyện thần thông Hoa Như Tuyết của Bạch Trạch thị ta, tựa hồ cũng chỉ vẻn vẹn hao tốn thời gian một khắc đồng hồ mà thôi, vì sao tu luyện môn thần thông này lại hao phí thời gian dài như vậy?

Chung Nhạc giống như đã hóa thành một tòa băng điêu vậy, hoàn toàn không chút cử động. Nếu không phải khí tức của hắn vẫn như cũ vô cùng mạnh mẽ, Bạch Thục Nguyệt còn tưởng rằng hắn đã bị đóng băng luôn rồi.

Thời gian lại qua thêm hơn một tháng nữa, bên ngoài thân thể Chung Nhạc đột nhiên xuất hiện một cái chuông lớn vô cùng huyễn lệ, thân chuông bán trong suốt, các loại văn lộ Đồ đằng đan xen thành từng chuỗi, không ngừng lưu chuyển ngoài mặt chuông.

Đương!

Tiếng chuông du dương réo rắt vang lên. Bạch Thục Nguyệt mở mắt ra, xuất thần nhìn chằm chằm cái chuông này, chỉ thấy một trận đầu váng mắt hoa. Văn lộ Đồ đằng trên vách chuông này quá mức thâm ảo, chỉ quan sát văn lộ Đồ đằng trên thân chuông thôi cũng đã khiến cho nàng cảm giác được vô số huyền cơ đại đạo vô cùng phức tạp, nhiễu loạn suy nghĩ của nàng, khiến cho đại não nàng vô cùng hỗn loạn. Trong lòng nàng nghi hoặc:

- Cái chuông này lẽ nào chính là cái chuông trong miệng Tông chủ kia, có thể đón đỡ được công kích của hai vị Thiên sư Võ đạo và một vị Cự bá Thông Thần Cảnh? Chẳng phải Chung sư huynh đã từng thi triển qua rồi sao? Vì sao lại còn phải tu luyện lâu như vậy? Lẽ nào hắn thật sự giống như Tông chủ đã nói vậy, tinh thần phân liệt, có nhiều tầng nhân cách? Biết môn thần thông này là một nhân cách khác trong cơ thể hắn?

Nàng không khỏi lo sợ bất an, trong lòng thầm nghĩ:

- Phong Hiếu Trung tu thành sáu đạo luân, Chung sư huynh cũng tu thành sáu đạo luân… Xem ra, kẻ nào tu thành sáu đạo luân cũng đều sẽ phát điên…

Mà lúc này, thân thể Chung Nhạc đột nhiên chấn động, lập tức cảm giác được một cái thời không bí ẩn trên Tổ Tinh chợt truyền tới một cỗ khí tức thần bí. Sau đó, hắn chợt nghe được một đạo tiếng chuông ngân vang từ trong cái thời không cổ lão kia truyền tới, phảng phất như đã trải qua tuyên cổ tuế nguyệt, trải qua thời gian trường hà.

Trong tiếng chuông vang vọng, cảnh sắc trước mắt hắn đột nhiên biến ảo, hải dương băng hỏa trước mặt biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy. Một cái cự chung lớn tới không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trước mặt hắn.

- Thiếu niên Phục Hy thị, là ngươi đang kêu gọi ta sao?

Tiếng chuông chấn động, hóa thành tinh thần lực ba động cuồn cuộn, tiến nhập trong đầu hắn, vang lên đinh tai nhức óc. Thanh âm cái chuông lớn kia chấn động:

- Trời đất thương xót! Huyết mạch của Kẻ thừa kế vậy mà đã nhỏ yếu tới loại trình độ này rồi sao? Ngươi kêu gọi ta, là muốn cái gì?

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, cung kính nói:

- Vãn bối muốn mượn một tia lực lượng của tiền bối, vượt qua hải dương băng hỏa…

- Được!

Cái chuông lớn chấn động một tiếng. Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, hồn nhiên không nghĩ tới kiện Thiếu Hạo Chung này sảng khoái như vậy đã đáp ứng rồi. Hắn còn tưởng cần phải mượn mặt mũi của Tân Hỏa mới có thể khiến cho cái chuông lớn này đáp ứng. Lúc này, cái chuông lớn chợt ngân vang:

- Ta yêu thích ngươi, nhưng không thích ngọn lửa nhỏ kia! Lần trước hắn không nói tiếng nào đã lấy trộm lực lượng của ta. Còn có lần trước trước, lần trước trước trước nữa, tất cả đều là như vậy. Ngươi thì rất tốt, ít nhất cũng mở miệng hỏi mượn, không giống như ngọn lửa nhỏ kia và mấy tên Kẻ thừa kế khốn kiếp mấy đời trước. Ngươi cứ việc đi đi! Ta sẽ gia trì cho ngươi! Nhớ kỹ, không nên học xấu từ tên lưu manh kia!
Bình Luận (0)
Comment