Chung Nhạc oanh kích Thần Ma Dịch liên tục, Hạ Trọng Tấn không còn hai tay, chỉ còn cái đầu, chỉ có thể nghiến răng dùng nhục thân võ đạo thiên sư của mình để chống cự.
Tóc hắn bay lên, giống như những thanh kiếm sắc điên cuồng chém Chung Nhạc, tấn công thể phòng thủ
Cùng lúc đó, Hạ Trọng Tấn nghiến nát hết mặt răng phun về phía Chung Nhạc. Những mảnh răng vỡ đó giống như mảnh vỡ hồn binh, đem theo uy năng lớn lao đâm uỳnh uỳnh lên Thiếu Hạo Chung của Chung Nhạc. Thiếu Hạo Chung bị răng vụn đâm vỡ tan tành, Chung Nhạc lập tức xuất hiện vô số lỗ máu nhỏ do mảnh vỡ răng xuyên qua.
Hạ Trọng Tấn sững người rồi mừng rỡ:
- Thần thông phòng ngự của tiếu tử này không mạnh bằng hồi trước!
Phát hiện này khiến hắn cực kỳ mừng rỡ, nhưng rồi sau đó Hạ Trọng Tấn bị đánh thổ huyết, bay ngược về sau, đồng thời cũng bị chưởng lực của Thần Ma Dịch kéo lại, cuốn tóc hắn vào Thần Ma Thái Cực Đồ, không ngừng luyện hóa nghiến nát.
Hai loại năng lượng trái ngược nhau lập tức khiến cổ hắn bị kéo dài tới mấy chục dặm, suýt chút nữa đã xé rách đôi nhục thân của hắn.
Hạ Trọng Tấn lại tiếp tục nghiền nát chân răng phun về hía Chung Nhạc.
Chung Nhạc lại tấn công bằng Thần Ma Dịch, chém lên cổ hắn, Hạ Trọng Tấn lập tức cảm thấy xương của mình kêu răng rắc, suýt nữa đã bị vỡ vụn!
Hạ Trọng Tấn vội vàng tự cắt đứt tóc, cuối cùng cũng thoát khỏi Thần Ma Thái Cực Đồ. Các sợi tóc biến to, rơi xuống đất chạy như bay.
Chung Nhạc đang định đuổi theo thì thấy Bằng Thiên Thu và Bằng Kim Dật lao tới, lập tức bỏ qua Hạ Trọng Tấn, bỏ chạy.
Hạ Trọng Tấn tóc bay loạn chạy mấy trăm dặm mới đáp xuống. Nghe xương trong cơ thể kêu răng rắc, vẫn chưa chấn áp được thương thế, xương cốt vỡ vụn, nằm bẹp dưới đất hộc máu liên hồi.
- Khốn kiếp, ta đường đường là võ đạo thiên sư đã bao giờ phải chịu thua thiệt lớn thế này?
Hạ Trọng Tấn phẫn nộ nhưng không gầm lên được, vặn người, chịu đau nối lại xương, dùng linh dược trị thương mới không hộc máu nữa.
Trên đỉnh ngọn núi khác, Chung Nhạc lao thẳng về hướng Hạ Trọng Quang, làm y như lúc trước, tung liên tiếp Thần Ma Dịch đánh Hạ Trọng Quang trọng thương rồi bỏ đi.
Hạ Trọng Tấn kiềm chế được thương thế, ngẩng lên thì không khỏi hốt hoảng, Chung Nhạc lại tìm tới hắn, khí thế hùng hồn lao đến, hắn hét lên một tiếng, tóc thành chân bỏ chạy.
- Tên họ Hạ kia, đừng có chạy, ta sẽ không đánh chết ngươi đâu!
Chung Nhạc gọi lớn.
Hạ Trọng Tấn hận suýt nữa thổ huyết, đến cơ hội nghiến răng cũng không có. Răng của hắn đã bị hắn dùng làm hồn binh tấn công Chung Nhạc hết rồi, giờ mồm trống rỗng, vô cùng khó chịu.
Chung Nhạc đuổi tới, tốc độ còn nhanh hơn hắn vài phần. Hạ Trọng Tấn liều mạng bỏ chạy, nghĩ:
- Cự đầu Pháp Thiên Cảnh truy sát cự phách, đúng là lần đầu tiên. Nhưng nếu hai vị cự phách Côn Bằng thần tộc giết được hắn thì tin này sẽ không bị lộ ra ngoài… Đúng rồi, Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu, hai tên khốn này chắc chắn sẽ rêu rao ra ngoài!
Hắn vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, đột nhiên phía trước bừng sáng, lòng đất rung chuyển, không ngừng có thần quang bắn lên bao phủ các ngọn núi.
Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu giật mình, Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang cũng thất kinh, tất cả bất giác đều giảm tốc độ, thận trọng tránh những đạo thần quang bắn lên từ lòng đất.
Mặt đất rung chuyển không ngừng, thần quang bắn lên như suối phun vô cùng hoa lệ. Thần quang ngày càng nhiều, ngày càng mạnh, dần dần tất cả đều bị thần quang bao phủ, xung quanh là ánh sáng chói lòa.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Bằng Kim Dật hỏi lớn.
Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang cũng chấn kinh không hiểu, Hạ Trọng Quang lẩm nhẩm:
- Ta cũng không rõ, Tây Hoang chưa từng xảy ra chuyện này…
Chung Nhạc nhìn quanh, thần quang dưới lòng đất bao phủ toàn bộ cố thổ Thần Đình, Thập Vạn Đại Sơn. Nơi này rất rộng lớn, cương vực có tới hơn mười vạn dặm, còn rộng gấp mấy lần Đại Hoang.
Mà lúc này cương vực hơn mười vạn dặm đều bị thần quang bao phủ. Nhìn ra phái xa, các ngọn núi sừng sững được tắm trong ánh sáng thần thanh, trở nên vô cùng thanh khiết thoát tục.
Uỳnh uỳnh!
Mặt đất lại rung chuyển, mặt đất tách ra, đá trên núi lăn xuống, các tòa cung điện từ dưới lòng đất chồi lên, thần điện tỏa sáng chói lòa.
Chỉ trong chốc lát Thập Vạn Đại Sơn đã đổi hoàn toàn diện mạo, biến thành Thần Đình kim bích huy hoàng.
Hàng nghìn vạn đồ đằng văn thần cấp bay lượn với nhiều hình dạng. Thần Đình của Thần Hoàng xuất hiện, thần uy cuồn cuộn trấp áp mọi thứ, khiến mấy người Chung Nhạc không ai không hự một tiếng, rơi từ trên trời xuống.
Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu vỗ mạnh cánh, vừa mới bay lên được hơn một trượng đã lại rơi xuống.
Thần uy trong Thần Đình quá nặng khiến họ có cánh cũng không thể bay nổi.
Bằng Kim Dật vặn mình, cười khảy:
- Pháp lực cũng bị trấn áp rồi. Nếu vậy thì giết tiểu tử đó ngay trên mặt đất. Nhục thân Côn Bằng thần tộc chúng là là mạnh nhất thế gian!
Hai con đại bằng biến thành hình người tiến tới truy sát Chung Nhạc. Lúc này giữa các thần cung thần điện đột nhiên xuất hiện các thân ảnh to lớn hùng vĩ, là hư ảnh của chư thần đi lại giũa các tòa cung điện.
Cảnh tượng này giống như chư thần của năm vạn năm trước hồi sinh vậy.
Đột nhiên thân người Chung Nhạc cứng lại, thấy một vị thần minh ba đầu sáu tay tiến về phía hắn rồi đi qua người hắn. Hắn cảm thấy huyết nhục xương cốt toàn thân chấn động, giống như có thứ gì đó đi qua thật vậy.
- Ủa, lạc ấn của thân ảnh chư thần!
Trong thức hải của hắn, Tân Hỏa phấn khích, dùng mắt Chung Nhạc nhìn ra ngoài, lẩm nhẩm:
- Đây là Tây Hoang Thần Đình năm vạn năm trước sao? Tại sao Thần Đình lại biến mất dưới lòng đất? Tại sao giờ lại đột nhiên xuất hiện? Ở đây chắc chắn là có bí mật gì đó!
Chung Nhạc chạy vào sâu Thần Đình, Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu đuổi theo, Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang thì tóc bay lên tựa xúc tu cũng đuổi theo Chung Nhạc.
Hai người bọn chúng là võ đạo thiên sư, cho dù không còn tay chân, nhưng Chung Nhạc cũng không thể dùng pháp lực trong Thần Đình, ngược lại chúng có thể nhân cơ hội này giết Chung Nhạc!
Năm người chạy điên xuồng, phía trên đỉnh đầu họ, hư ảnh của các vị thần nhân khổng lồ cũng tiến vào sâu trong Thần Đình. Bàn chân lớn từ trên trời đặt xuống, một bước bằng họ chạy mấy chục bước.
Có lúc các bước chân hạ xuống xuyên qua nhục thân khiến họ tê dại, như nhục thân nguyên thần đều bị phân giải vậy.
Chung Nhạc chạy đi, không bao lâu một khu quảng trường rộng lớn xuất hiện trước mặt. Mặt đất được lát bằng ngọc thạch. Lúc này đã có hàng nghìn hư ảnh thần ma đứng trên quảng trưởng. Phía trước quảng trường là quan lễ đài cao cao tại thượng, thần uy càng thâm nặng nề.
Lúc này còn có không biết bao nhiều hư ảnh thần ma vẫn tiếp tục tiến về đây, rất nhanh số lượng đã hơn một vạn, và vẫn còn thần ma tới nữa!
Chung Nhạc chạy xuyên qua các chư thần, trên quảng trường lúc này đã có tới vài vạn thần ma.
Quảng trường không có tiếng động, không có bất cứ âm thanh nào.
Chung Nhạc chạy lên quan lễ đài, đột nhiên thần uy đè xuống khiến hắn lập tức bị bất động, trên lưng như có cả ngọn thần sơn đè xuống.
Thần quang tỏa sáng, trong hoàng thành, một vị Thần Hoàng uy vũ chậm chậm bước lên quan lễ đài.
Đây là hư ảnh của Thần Hoàng, thần uy bỗng chốc cực kỳ khủng khiếp, mấy vạn hư ảnh thần mà trên quảng trường đều quỳ xuống bái lạy Thần Hoàng!
Bịch bịch!
Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang đuổi tới quảng trường lập tức bị thần uy đè bẹp xuống đất. Trán đập xuống mặt ngọc thạch, máu tươi chảy ra.
Không phải họ muốn nằm xuống mà là thần uy thực quá mạnh, quá cường đại, mà thần uy của Thần Hoàng thì càng lớn hơn, trực tiếp hạ gục tâm linh khiến họ cam tâm tình nguyện quỳ rạp dưới đất.
Chỉ là họ không có chân, muốn quỳ cũng không được nên đành nằm phủ phục xuống.
Cùng lúc đó, Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu đuổi tới, cũng vào trong quảng trường, chạy thẳng về hướng quan lễ đài, bước chân chậm dần, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Đột nhiên chân Bằng Kim Dật mềm nhũn, phịch một cái quỳ xuống, bái lạy hư ảnh Thần Hoàng trên cao.
Bằng Thiên Thu nghiến răng kiên trì, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không được lâu, rồi cũng quỳ xuống bái lạy.
Bích Tà Thần Hoàng.
Hư ảnh vị Thần Hoàng này chính là Bích Tà Thần Hoàng năm vạn năm trước thống trị tổ tinh và các tinh vực xung quanh.
Tổ tông của họ đều là thần tử của vị Bích Tà Thần Hoàng này. Hạ Hầu, Côn Hầu năm xưa đều xưng thần trong triều của Bích Tà Thần Hoàng.
Trong số các hư ảnh chư thần quỳ bên dưới có cả Hạ Hầu và Côn Hầu. Hai vị lão tổ tông còn quỳ huống chi là họ.
Phía trên quan lễ đài, bên cạnh Bích Tà Thần Hoàng, Chung Nhạc trán túa mồ hôi lanh, hai gối tê dại, gần như khó lòng chống cự được. Trong mắt hắn, Bích Tà Thần Hoàng càng ngày càng lớn, bao phủ cả trời đất, khiến người ta không thể không thần phục.
- Ta là hậu duệ Phục Hy Thiên Đế, hậu nhân Địa Hoàng, không quỳ trước bất cự ngụy Thần ngụy Hoàng nào!
Chung Nhạc nghiến răng, quan tưởng Toại Hoàng, thức hải bừng sáng, hư ảnh Toại Hoàng hiện ra tọa trấn Hỏa Kỷ Cung. Cảm giác khiến người ta bất giác quỳ xuống kia giảm bớt, nhưng thần uy vẫn đè xuống nhục thân hắn!
Chung Nhạc khó khăn di chuyển bước chân, từng bước từng bước lùi về sau.
Phụt!
Lớp da trên người hắn nổ tung, máu tươi túa ra, gần như mỗi bước chân lại để lại một dấu chân máu, từng bước cách xa Bích Tà Thần Hoàng. Rồi hắn nhún người nhảy xuống khỏ quan lễ đài.
Thần uy lập tức giảm nhẹ, hắn thở phào:
- Cự phách của Côn Bằng thần tộc bị thần uy áp chế, đây cũng là cơ hội để xử lý chúng!
Hắn đang định tấn công bọn Bằng Kim Dật thi phía trên trời xuất hiện một cái tù và khổng lồ dài tới nghìn dặm. Nhìn giống sừng trâu nhưng lại chia thành nhiều tầng, cuồn cuộn ma khí.
Tù và tự phát âm thanh, Thần Đình vốn tĩnh lặng đột nhiên có âm thanh kéo dài. Thần Đình, hư ảnh chư thần, Thần Hoàng xuất hiện đều không có bất cứ âm thanh gì, nhưng hư ảnh của chiếc tù và kia vừa hiện ra là có âm thanh, dường như đó không phải hư ảnh mà là vật thực vậy!
Trong đầu Chung Nhạc bỗng bùm một tiếng, tiếng của tù vã phá vỡ nguyên thần của hắn, hai mắt hắn đỏ ngầu, lý trí bị ma âm của tù và đánh bại, hoàn toàn mất đi lý trí, tấn công hư ảnh các thần ma.
Cùng lúc đó mắt của hư ảnh chư thần cũng đỏ ngầu, ra tay tấn công các hư ảnh khác. Trên quảng trường là một trận đại loạn, rơi vào thần chiến!
Họ chỉ là hư ảnh, tái hiện lại cảnh tượng của năm vạn năm trước!