Trên Dao Trì kim đài, chư thần Côn Lôn tới dự hội tụ tập, thần quang chói lọi. Chư thần dâng lên kỳ trân dị bảo từ trời nam đất bắc lên Tây Vương Mẫu chúc Tây Vương Mẫu vạn tuế đại thọ. Chư thần đang chúc mừng bỗng trên vân đài vọng lại tiếng huyên náo. Một vị thần nhân mặc kim giáp nhíu mày, gọi tới một vị thần tướng hỏi:
- Phía dưới ồn ào gì vậy? Làm rối loạn thiên cung thì còn ra thể thống gì?
- Hồi bẩm Kim Ngô Tôn Thần, tám con Kim Quang Hống của Thiên Ngô Tôn Thần đắc tội đệ tử của chư vị thần nhân, nay bị họ vây đánh.
Vị thần tướng kia cười:
- Mấy bọn chúng trước nay luôn gây rối, Thiên Ngô Tôn Thần là thần trẻ mới nổi mấy năm gần đây, vì chúng mà đắc tội không ít đồng đạo. Vừa rồi là mấy vị đệ tử của Mã Vương Tôn Thần phát hiện ra chúng, cùng các đệ tử khác bao vây chúng lại.
- Thì ra là bọn chúng.
Mã Vương Tôn Thần ở bên cạnh sau gáy có bím đuôi ngựa, dưới cằm là mấy chòm râu dài, cười:
- Tám tên đó từng đánh đệ tử ta, rất ngông nghênh. Giờ bị đệ tử ta đánh một trận cũng đáng đời.
Vị thần tướng kia nói:
- Vừa rồi có một vị luyện khí sĩ trẻ tuổi ra mặt cho tám tên đó. Giờ đang đối đầu với đệ tử của các vị Tôn Thần như Mã Vương, Ngưu Tôn Thần, Dư Thần, Lương Vũ. Nói là muốn gánh hết tội cho tám tên kia.
Chư thần trên kim đài có hứng thú liền nhìn xuống thì thấy Chung Nhạc đang đối diện với đệ tử của Mã Vương Tôn Thần. Họ cười:
- Ai mà to gan vậy, dám ra mặt cho tám tên kia? Hắn xuất thân thế nào, không sợ chết sao?
Dư Thần Tôn Giả không bận tâm lắm, nói:
- Quan trọng là tám tên kia đắc tội với quá nhiều cường giả, ngay Thiên Ngô Tôn Thần cũng không gánh nổi, huống hồ là hắn?
Kim Ngô Tôn Thần cười:
- Đệ tử của Mã Vương, Mã Chính Phong đã có chân truyền của Mã Vương. Những người khác cũng không tầm thường. Vị luyện khí sĩ trẻ tuổi kia lai lịch ra sao mà dám đọ tài với đệ tử chư thần? Hắn là đệ tử của vị Tôn Thần nào?
Các vị thần lắc đầu:
- Ta chưa từng thấy hắn.
Kim Ngô Tôn Thần trầm ngâm:
- Đây là pháp tướng của Yêu Thần Minh Vương, có lẽ là luyện khí sĩ yêu tộc. Vị thiếu niên này chắc từ yêu tộc tới. Hôm nay là ngày đại hỷ Hội Dao Trì, cho các tiểu bối này chơi môt chút, cho chúng ta cười ha hả một trận cũng vui mà. Nhưng không được đánh chết hắn.
Các vị thần khác cười:
- Nếu hắn nguy tới tính mạng chúng ta ra tay một cái là có thể cứu hắn.
Trên Dao Trì vân đài, Chung Nhạc vốn đã khó kìm được phấn khích, từ khi tới Côn Luân Cảnh, thấy nhiều vị thần như vậy, thấy những truyền thừa hoàn chỉnh hơn ở Tổ Tinh, thấy các luyện khí sĩ cường đại hơn, hắn đã bị kích thích không nhẹ.
Trên Tổ Tinh, trong cùng cảnh giới hắn đã là vô địch, trong cùng lứa, ngoài Bích Tà ra hắn chưa giao đấu thì những cường giả khác đều không phải đối thủ của hắn.
Nói cô đơn là hơi huênh hoang, nhưng không có đối thủ cùng cảnh giới thì chỉ có thể đứng im tại chỗ. Muốn tiến bộ thì phải nghiên cứu Pháp Thiên Cảnh tới cực hạn, chỉ có cách giao đấu với người ngang hàng!
Giao đấu với tiền bối thì căn bản không có cơ hội. Ví dụ như Bằng Thiên Thu, Bằng Kim Dật chỉ có thể dùng cảnh giới áp chế hắn, sẽ không công bằng, không có lợi cho tu vi Pháp Thiên Cảnh của hắn.
Linh Thể Cảnh, Khai Luân Cảnh, đối thủ của hắn rất nhiều, nghịch khai ngũ luân, mở ra vòng luân hồi thứ sáu, luyện hai cảnh giới này tới cực hạn, đột phá cực hạn vì thế mới có thành tựu không gì sánh được!
Trước mắt lĩnh hội của hắn về Đan Nguyên Cảnh và Pháp Thiên Cảnh không thấu triệu được như Khai Luân Cảnh và Linh Thể Cảnh. Chính là do đối thủ cùng cảnh giới tu vi thực lực không bằng hắn.
Hắn chủ động kéo ân oán của tám con Kim Quang Hống lên người mình không phải để huênh hoang sức mạnh mà là vì lòng cầu đạo vấn đạo quá mạnh, muốn các luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh chỉ giáo điểm mạnh điểm yếu, chứ không phải muốn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Con đường trực tiếp nhất để cầu đạo chính là giao đấu, dùng vũ lực chứng minh điểm mạnh điểm yếu của bản thân.
Luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh truyền thừa liên miên bất tuyệt, thần ma cũng nhiều không đếm xuể, tuyệt đối là nơi tốt để hắn nâng cao tu vi, mở rộng tầm mắt.
Vị lão giả mặt ngựa kia cười khảy:
- Vô danh tiểu tốt, không biết trời cao đất dày!
Hắn đột nhiên nhảy về phía sau, biến thành thần nhân mặt ngựa, hỏa vân cuồn cuộn nhấc thần nhân lên, uy phong lẫm liệt.
Vị thần nhân này đứng trên lửa lớn, thân hình vĩ đại, mi tâm mở thần nhãn, cùng với hai con mắt ngựa còn lại tạo thành thế Tam Tinh Triều Nhật, cười khảy:
- Ba con mắt Mã Vương Gia, ba mắt của Thiên Tứ thần tộc ta lần lượt là Hỏa chi tinh, Hỏa chi linh, Hỏa chi dương!
Ba con mắt của hắn lửa cháy rừng rực, một con mắt như hỏa tinh, một như hỏa linh, một như vầng mặt trời. Mắt bắn thần quang, ba chùm sáng chứa uy năng khủng khiếp thiêu rụi mọi thứ!
Chung Nhạc lập tức cảm nhận được đồ đằng văn của ba con mắt này còn biến đổi hơn cả Đại Nhật Thiên Ma Chân Kinh, rõ ràng là Hỏa hệ công pháp xuất sắc hơn Đại Nhật Thiên Ma Chân Kinh!
Vị lão giả mặt ngựa này tu vi Pháp Thiên Cảnh vô cùng thâm hậu, vượt xa cường giả Pháp Thiên Cảnh trên Tổ Tinh, khiến Chung Nhạc không khỏi mừng rỡ.
- Luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh quả nhiên có bản lĩnh!
Chung Nhạc cười lớn, bay lên cao:
- Chỉ không biết hắn có thể đỡ được mấy phần công lực của ta!
Trên kim đài, chư thần nhìn Mã Chính Phong cũng tán thưởng liên hồi, Dư Thần Tôn Giả nói:
- Mã Vương Gia, đệ tử ngày đã có vài phần đạo hạnh của ngài năm đó rồi. Tam nhãn thần quang có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, biến hóa khó lường, là tuyệt học hạng đầu. Mã Chính Phong tu luyện môn công pháp này tới như vậy thực hiếm có. Mã Vương Gia đã nhận được một đệ tử giỏi đấy!
Mã Vương Gia thầm tự đắc, nói:
- Đệ tử ta tư chất bình thương nhưng chịu khó dụng tâm khổ luyện, điểm duy nhất đang nói là căn cơ rất vững…
Hắn còn chưa dứt lời, trên vân đài, Chung Nhạc nhảy lên cao, giang rộng tám tay, tung quyền như vũ bão đối đầu trực tiếp với thần quang của tam nhãn, chỉ trong nháy mắt đã tung ra vô số quyền!
Lão giả mặt ngựa Mã Chính Phong vốn định thi triển Tam Nhãn Hoa Quang tấn công đối thủ, nháy mắt đã bị Chung Nhạc lao tới trước mặt, đảnh phải biến công thành thủ, dùng Tam Nhãn Hoa Quang biến ra các tấm lá chắn ánh sáng.
Nhưng rồi lá chắn bị Chung Nhạc đánh vỡ, Chung Nhạc lao tới trước mặt đánh cho Mã Chính Phong phun máu, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, rơi tự do từ trên trời xuống.
Mã Vương Tôn Thần khóe mặt giật giật, cảm thấy thật mất mặt, ngượng ngịu nói:
- Tuy hắn căn cơ khá chắc nhưng lại thiếu sự biến hóa, gặp người căn cơ cũng chắc mà lại linh động thì hắn sẽ không địch nổi…
Nói rồi mặt cũng đỏ bừng.
- Ta dùng năm phần tu vi.
Trên vân đài, Chung Nhạc từ từ đáp xuống, có chút động dung:
- Luyện khí sĩ trên Côn Luân Cảnh quả nhiên lợi hại…
- Khoác lác không biết ngượng!
Luyện khí sĩ Thanh Hủy thần tộc bay lên không, lắc mình biến thành thần nhân đầu trâu, cặp sừng vươn cao, rống lên một tiếng:
- Chung Sơn thị, ngươi chỉ dựa vào nhục thân ức hiếp một con ngựa già, ngươi có dám chiến đấu với ta?
Nhục thân hắn vô cùng tráng kiện, toàn thân đều là cơ bắp, thần lực vô cùng!
- Đệ tử của ta.
Trên Dao Trì kim đài, Ngưu Tôn Giả tươi cười nói với các vị thần xung quanh:
- Đây là đệ tử của ta Ngưu Thanh Sơn. Thanh Hủy thần tộc bọn ta trước nay đều không khoác lác, nhưng đệ tử của ta đúng là rất nổi trội. Từ hắn có thể thấy bóng dáng của ta hồi xưa. Sức mạnh của tiểu tử này có thể sánh ngang với ta năm đó…
Các vị khác đều tán thưởng nhưng lúc này Chung Nhạc lắc mình từ chân thân Minh Vương biến thành một con vượn một sừng đỏ rực, đầu đội trời chân đạp đất, ngửa lên rú một tiếng, biến thành chân thân Chu Yếm, Tây Hoang đệ nhất đại lực thần tộc!
Ngưu Thanh Sơn cũng rống lớn, lao vào Chung Nhạc. Quyền của hai người va vào nhau, giống như núi lở, ùynh uỳnh chấn động khiến rất nhiều luyện khí sĩ đều hoa mày chóng mặt. Những ngườ tu vi thấp thậm chí còn hộc máu.
Rắc rắc!
Tay của Ngưu Thanh Sơn gãy lìa, đầu xương chọc lòi ra khỏi da.
Ngưu Tôn Giả kinh ngạc, đột nhiên thấy Thanh Sơn cúi đầu đâm thẳng hai cái sừng vào ngực Chung Nhạc. Chung Nhạc đưa tay nắm lấy mũi sừng. Một con vượn Chu Yếm và một thần nhân Thanh Ngư đọ sức trên không trung. Tay khác của Ngưu Thanh Sơn tấn công ngực Chung Nhạc.
Ngưu Tôn Giả thầm tán thưởng, nhưng lúc này Chung Nhạc dùng lực rút mạnh hai cái sừng trâu cắm thẳng xuống dưới, trúng lưng của Ngưu Thanh Sơn, rồi bay lên đâm thẳng lên cằm của hắn.
Trên trời, vụn răng bay tá lả, Ngưu Thanh Sơn bay lên lưng chừng không liền rơi thẳng xuống mặt đất, phụt phụt hai tiếng sừng trâu cắm thẳng phía sau lưng hắn, máu tươi be bét.
Đệ tử khác của Ngưu Tôn Giả vội lao tới cứu hắn.
- Vẫn là năm phần chiến lực.
Chung Nhạc nhíu mày, có chút không vui, nói nhỏ:
- Luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh lẽ nào không ai khiến ta dùng hết sức sao?
- Hỗn xược!
Đệ tử Dư Thần Tôn Giả bay lên, trên không trung biến thành cự nhân đầu người thân rắn, đuôi quét về phía Chung Nhạc, cười khảy:
- Ngươi là cái thá gì dám to gan coi thường luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh…
Uỳnh uỳnh!
Chung Nhạc hiện ra chân thân Phục Hy, cũng đầu người thân rắn, một ấn đánh xuống, đệ tử Dư Thần Tôn Giả xương toàn thân vỡ vụn, giống như đã chết rơi xuống.
- Để ta!
Đệ tử Vũ Lương Tôn Thần bay tới, biến thành chân thân Vũ Thần, gặp Chung Nhạc trên không, nộ hải ngập trời, Chung Nhạc lắc mình thành một con Côn Bằng, há mỏ hút nộ hải vào bụng rồi bay lên, đại bằng biến thành kim bằng, tóm lấy đệ tử Vũ Lương Tôn Thần, nghiền nát hai vai.
Chung Nhạc đáp xuống, uỳnh một tiếng đáp vân đài, khiến đệ tử Vũ Lương Tôn Thần ngất đi.
Các đệ tử khác của Vũ Lương Tôn Thần thấy thế cùng gầm lên, lắc mình biến thành chân thân Vũ Thần, tế hết các loại thần thông, hồn binh lao về phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc biến thành thần nhân Kim Ô ba chân, đón các đòn công kích, Đại Nhật Phần Thiên, Thái Dương Ma Hỏa và Thái Dương Chân Hỏa cháy phừng phừng, thiêu đốt nộ hải, hai cánh quét qua, hỏa kiếm kim vũ tạo thành một dòng hồng lưu trên không trung, chém xuống tất cả đệ tử Vũ Lương Tôn Thần, chỉ nháy mắt những đệ tử này đã bị trúng kiếm.
Lão giả Mã Chính Phong trấn áp thương thế, nháy mắt với sư huynh sư đệ bên cạnh mình. Mọi người hiểu ý, liền tất cả đều xông lên.
Cùng lúc đó, các đệ tử Dư Thần Tôn Gia cũng ào ào tràn tới, tế ra cá món hồn binh cấp Pháp Thiên, cấp Chân Linh. Họ vừa động là đệ tử Ngưu Tôn Giả cũng phẫn nộ gầm lên, biến thành thần nhân đầu Trâu lao về phía Chung Nhạc, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!
Trên kim đài, các vị Ngưu Tôn Gỉ, Mã Vương Tôn Giả sắc mặt đều không tót lắm. Chung Nhạc vỗ cánh bay lên, hai cánh chém liên hồi khiến một đệ tử Vũ Lương Tôn Thần toàn thân đầy vết thương. Hai mắt hắn mở ra, Âm Dương nhị khí bắn ra chém đám hồn binh thành mảnh vụn, tung chưởng về phía trước, hỏa giao long bay đầy trời, biến thành Thiên Long Bích, ánh lửa rừng rực bắn ra từ Thiên Long Bích thiêu đốt một đệ tử của Ngưu Tôn Giả.
Hắn cụp bàn tay lại thành Ngũ Long Trão chụp một vị đệ tử Dư Thần Tôn Giả, ngũ long quấn người, Đại Tự Tại Kiếm Khí đâm chém tới lui!
Chung Nhạc biến thành vượn Chu Yếm lao xuống, giẫm lên vai một vị cường giả khiến hắn xương cốt toàn thân vỡ vụng rồi lại biến thành Quỳ Long, đấm ngực như gõ trống khiến các cường giả xung quanh bị chấn động nghiêng ngả.
Hắn bắn ra nhanh như chớp, chân giẫm trên song long, iến thành Trọng Lê thần tộc, song long bay lượn, Chung Nhạc liên tiếp đánh cho các cường giả bị trọng thương.
Càng có nhiều cường giả lao tới hơn, đột nhiên sau gái Chung Nhạc hiện ra hư ảnh của Tinh Thiềm sáu mắt. Con Cóc khổng lồ ngồi trên không trung, phía sau hắn hiện ra sáu vầng mặt trăng, con cóc há mồm gầm lớn:
- Mãng Cổ!
Bốn bề một phen hỗn loạn, các luyện khí sĩ bị chấn động tới nghiêng ngản, những luyện khí sĩ tu vi thực lực yếu thì bị oanh kích bay cả người đi. Có người thậm chí còn bị cuồng phong cuốn lên không trung, không biết bị thổi tới nơi nào rồi.
- Nguy rồi, không để ý là dùng mười phần pháp lực!
Chung Nhạc giật mình, vội thu pháp lực về, luyện khí sĩ bốn bề vân đài rơi rầm rầm, chỉ còn lại hắn đứng ở giữa.