Phía sau họ hiện lên một gương mặt khổng lồ.
Đây là một vị thần linh chưa bị hủy diệt hoàn toàn, một gương mặt khổng lồ rách thủng lỗ chỗ như lưới đáng cá. Hắn thiếu một chân, chỗ quả tim cũng bị thối rữa một lỗ lớn, một bên mắt thì rơi cả nhãn cầu ra ngoài, treo lủng lẳng bên dưới hốc mắt.
Chung Nhạc kéo tay Khâu Cấm Nhi lao vút đi nhanh như bay, nhưng gương mặt thần linh kia vẫn đang tiến lại gần, càng ngày càng lớn.
Đột nhiên trước mắt Chung Nhạc tối sầm lại, Toại Hoàng và Hỏa Kỷ Cung hắn quan tưởng trong thức hải nhanh chóng mờ dần rồi hoàn toàn biến mất.
Tim Chung Nhạc chìm xuống, linh của thần ma vĩ đại kia có lẽ đã tới gần hắn, uy lực thần ma qua lớn trấn áp pháp lực, tinh thần lực, nguyên thần của hắn, phong bế mọi cảm quan, không thể cảm tri ngoại giới.
- Linh của vị thần ma này thực sự quá mạnh, chắc chắn chúng ta ở rất gần hắn nên ngay cả Toại Hoàng ta quan tưởng cũng bị tan biến.
Giờ hắn đang mở to mắt nhưng chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì trước mắt, cũng không nghe được bất cứ âm thanh gì, thậm chí ngay cả tiếng của bản thân cũng không nghe thấy, chỉ biết nắm chặt tay Khâu Cấm Nhi chạy thật nhanh, hy vọng thoát khỏi phạm vi bao phủ của vị thần linh kia.
Tay hắn nắm chặt tay Khâu Cấm Nhi không dám nơi lỏng bất cứ lúc nào, chỉ sợ buông là không tìm được nàng nữa.
Chạy một hồi lâu, theo tốc độ này Chung Nhạc cảm thấy hắn đã chạy được cả nghìn dặm, nhưng trước mắt vẫn đen sì, không có bất cứ tia sáng nào.
Hắm cảm giác mình đang kéo Khâu Cấm Nhi lên một ngọn đồi, rồi lại từ đó chạy xuống, xong lại leo đồi rồi lại xuống, cứ vậy liên tục mãi cảm giác như con đường này mãi không bao giờ hết.
Chung Nhạc cố gắng chạy, một lúc lâu sau vẫn là địa hình như vậy, cứ lặp đi lặp lại.
Chung Nhạc cảm giác lạnh gáy, cảm thấy có gì đó không ổn.
Còn lúc này nhãn cầu rơi ra ngoài hốc mắt của thần linh kia đang lơ lửng phía sau Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tò mò nhìn hai thân ảnh đang chạy.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đang liều mạng chạy trong lòng bàn tay hắn, chạy từ dưới một đường vân tay chạy lên rồi lại xuống, lại chạy lên một đường vân tay khác.
Những ngọn đồi núi kia chính là các đường vân tay trên lòng bàn tay hắn. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi vẫn luôn chạy trong lòng bàn tay hắn.
Đột nhiên Chung Nhạc dừng lại, Khâu Cấm Nhi đâm sầm vào lưng hắn, gọi lớn:
- Sư ca!
Nàng phát ra âm thanh nhưng bản thân lại không nghe thấy bất cứ tiếng gì. Chung Nhạc cũng không nghe thấy tiếng nàng, hai người đều trợn mắt nhưng đều không thấy bất cứ thứ gì.
Quả nhãn cầu rơi ra từ hốc mắt thần linh kia bay tới trước mặt họ, đảo một hồi rồi phát ra tiếng chói tai, nhưng hai người không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.
Chung Nhạc kéo Khâu Cấm Nhi ngồi xuống, nhìn vào trong nhục thân hy vọng sẽ có chút tia sáng, nhưng chẳng thấy gì, vẫn là một bóng tối vô biên.
Thậm chí các tòa nguyên thần bí cảnh cũng chẳng có ánh sáng gì.
Đột nhiên Chung Nhạc nhìn thấy một tia sáng nhẹ, hắm mừng rỡ, cố gắng nhìn về hướng đó thì thấy một vị Bàn Cổ thần nhân đang ngồi trong một quầng sáng.
- Bàn Cổ thần nhân trong Đạo Nhất Bí Cảnh...
Tim hắn khẽ động, hắn nghịch khai ngũ luân, mở ra Đạo Nhất Bí Cảnh tương đương với việc mở ra Hỗn Độn trong não, vì thế có một vị Bàn Cổ thần nhân tọa trấn trong Đạo Nhất Bí Cảnh. Nhưng lâu nay vị thần nhân này có tác dụng gì thì hắn chẳng biết.
Nghịch khai ngũ luân khiến tu vi của hắn vượt hơn hẳn người cùng cảnh giới, được tôn là cao thủ trẻ tuổi có tư chất của thần nhân.
Nhưng Bàn Cổ thần nhân có sự thần diệu gì thì trước giờ Chung Nhạc không có bất cứ phát hiện gì. Lâu nay hắn gần như đã quên mất trong nguyên thần bí cảnh của mình có một vị Bản Cổ thần nhân.
Lúc này trong bí cảnh của hắn không có ánh sáng, chỉ vị Bản Cổ thần nhân kia là có chút ánh sáng cho hắn quan sát vị thần nhân này.
Đột nhiên dừng ánh mắt ở hai tay của vị thần nhân. Mười ngón tay của thần nhân chậm rãi chuyển động, mỗi lần biến hóa đều vô cùng linh hoạt, như hoa nở hoa tàn, ngón tay lướt qua đem theo âm luật huyền diệu, tựa như ẩn chứa một thứ đạo lý chí cao chí thâm nào đó.
Chung Nhạc nhìn đến xuất thần, đầu ngón tay thần nhân kéo theo các đạo đồ đằng văn nhàn nhạt, ấn pháp biến đổi, dường như là một môn thần thông vô cùng sâu sắc.
Chính là sự biến đổi huyền diệu của mười ngón tay đã đẩy lùi bóng tối trong tâm linh.
Hơn nữa Chung Nhạc còn chú ý thấy, Lục Đạo chi lực trong Quy Khư đang không ngừng tràn tới khiến ấn pháp của Bản Cổ thần nhân càng thêm thâm diệu khó lường.
- Đó là...
Hai tay Chung Nhạc bất giác cũng chuyển động theo động tác của Bản Cổ thần nhân, hết lần này đến lần khác.
Vị thần linh kia thấy Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi không chạy nữa mà ngồi xuống thì dường như mất hứng thú với họ, há cái mồm lớn, cái lưỡi đầy gai liếm về phía hai người.
Gai trên lưỡi hắn sắc nhọn vô cùng, lóe ánh băng hàn tựa thần binh, nhưng Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi trong lòng bàn tay hắn thì vẫn không biết gì.
Mười ngón tay Chung Nhạc vẫn liên tục di chuyển, càng ngày càng huyền diệu, càng ngày càng giống với ngón tay của Bản Cổ thần nhân. Từ trong cơ thể hắn vọng ra những tiếng nổ uỳnh uỳnh, đó là pháp lực, tinh thần lực của hắn biến đổi theo sự biến đổi ấn pháp trên hai tay hắn.
Ngón tay hắn thấp thoáng cũng có những đạo đồ đằng văn xuất hiện, cùng với sự biến hóa của mười đầu ngón tay hắn đan xen vào nhau.
Uỳnh!
Phía sau hắn xuất hiện một quầng sáng, là Đạo Nhất Luân, rồi uỳnh uỳnh năm tiếng nổ khẽ nữa, Âm Dương, Thần Tài, Vạn Tượng, Ngũ Hành và Huyết Mạch Luân cũng lần lượt xuất hiện. Chung Nhạc lập tức cảm giác nhục thân thoải mái, mắt sáng bừng, cảm quan hồi phục bình thường, thậm chí còn nhạy bén hơn trước.
Hắn thậm chí còn cảm giác sáu bí cảnh của mình biến thành thể thống nhất, lục đạo tương liên, tạo thành hệ thống tuần hoàn!
Lúc này trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng hắn nhìn thấy khi mở vòng luân hồi thứ sáu, vị Lục Đạo cự nhân vô song đó.
Trạng thái hắn lúc này giống như vị Lục Đạo cự nhân tọa trấn trong lục đạo đó vậy!
Vù!
Chung Nhạc nghe thấy tiếng gió, ngẩng lên, một cái lưỡi khổng lồ đang liếm tới chỗ hắn và Khâu Cấm Nhi, tim giật thót, nếu giờ không tránh thì sẽ không kịp nữa!
Cái lưỡi đó còn chưa tới nơi thì sáu quầng sáng quanh người Chung Nhạc tỏa sáng, phát ra tiếng xì xèo như băng tuyết gặp phải ánh nắng tan chảy ra vậy.
Cùng lúc đó, bàn tay khổng lồ dưới chân Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cũng tan chảy, bị ánh sáng ăn mòn một lỗ hổng lớn.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi rơi xuống cái hố đó, tốc độ càng ngày càng nhanh
Vị thần linh kia kêu lên thảm thiết, tiếng thét kinh thiên động địa như bị tổn hại cực lớn.
- Bàn Cổ Lục Đạo…
Con mắt lơ lửng của hắn nhìn chăm chăm sáu quầng sáng phía sau Chung Nhạc, gương mặt méo mó lộ sự sợ hãi, quay người bỏ chạy theo bản năng. Chỉ trong mấy bước đã chạy về tòa thần miếu đổ nát, biến thành làn khói xanh biến mất trong thần miếu.
- Luân Hồi…
Dưới thần miếu vọng lên âm thanh đầy sợ hãi.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi vẫn rơi tự do, lao xuống mắt đất khiến mặt đất rung chuyển không thôi. Một lúc sau hai người mới bò lên khỏi cái hố lớn, mặt mũi bơ phờ, đều có cảm giác vừa thoát được khỏi chỗ chết.
Một hồi lâu sau Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đứng dậy, Chung Nhạc tỉ mỉ cảm ngộ ấn pháp mà vừa rồi hắn vô ý thi triển, thì thấy ấn áp tuy vô cùng ảo diệu nhưng uy lực không lớn lắm, không có uy lực kinh thiên động địa như các loại thần thông khác.
Thế nhưng chỉ một môn ấn pháp bình thường này lại khiến bàn tay của thần linh vô song kia tan chảy, thậm chí dọa cho hắn tháo chạy trong sợ hãi.
Có lẽ cho dù thần ma giáng lâm điều khiển thần binh cũng không có được tác dụng này nhỉ?
- Vị thần linh đó tại sao lại sợ ấn pháp này như vậy?
Chung Nhạc lại thi triển ấn pháp đánh xuống mặt đất. Mặt đất xuất hiện sáu vòng ấn ký Luân Hồi, ở giữa có dấu vết của Bàn Cổ thần nhân. Dấu vết không sâu, cho thấy uy lực ấn pháp không hề mạnh.
- Vừa rồi vị thần linh đó gọi lớn Bàn Cổ Lục Đạo. Môn ấn pháp này chắc có tên là Bàn Cổ Lục Đạo thần thông nhỉ? Ta vẫn chưa biết nhiều về Bàn Cổ Lục Đạo, nếu tiếp tục tu luyện uy lực chắc chắn sẽ tăng tiến đáng kinh ngạc. Nhưng ta cứ có cảm giác môn ấn pháp này hình như uy lực không đơn giản như vậy… Nếu Tân Hỏa còn thức thì chưa biết chừng hắn thấy được sự kỳ diệu của nó, đáng tiếc giờ hắn lại ngủ mất rồi.
Chung Nhạc đứng dậy, quan sát phía xa thì thấy Quy Khư mù mịt mênh mông vô tận, thỉnh thoảng có thể thấy những bức tường đổ nát còn lại của những tòa thần điện trong màn sương mù.
Ở đây ẩn chứa quá nhiều hung hiểm khiến hắn có chút sợ hãi, thầm nghĩ:
- Sau chuyến đi Quy Khư này không biết có được bao nhiêu người trở về được…
- Sư ca, muội đột nhiên có cảm ngộ, có lẽ sắp đột phá rồi.
Khâu Cấm Nhi căng thẳng nói.
Chung Nhạc tim khẽ động, quan sát Khâu Cấm Nhi, thấy Cú Mang nguyên thần của nàng xuất hiện phía sau lúc to lúc nhỏ biến hóa bất định, đây chính là dấu diệu sắp đột phá lên Pháp Thiên Cảnh!
Khâu Cấm Nhi vốn đã tu luyện tới Đan Nguyên Cảnh viên mãn, thời gian này lại ăn hai cây thần dược, căn cơ tăng cường rất nhiều, đột phá Pháp Thiên Cảnh là chuyện chỉ sớm muộn.
Khâu Cấm Nhi lưỡng lự nói:
- Đột phá Pháp Thiên Cảnh, ngắn cần hơn một tháng, dài cũng phải một năm không được động đậy, không được gián đoạn. Sư ca, Quy Khư nguy hiểm như vậy…
Đột phá Pháp Thiên Cảnh cần phải bế quan thời gian dài, hơn nữa khi đột phá không được làm phiền, hồi Chung Nhạc đột phá Pháp Thiên Cảnh cũng mất mấy tháng.
- Không sao.
Chung Nhạc cười:
- Một mình ta ứng phó được. Muội vào trong Vạn Tượng Bí Cảnh của ta bế quan. Sau khi đột phá xong thì ra. Trong nguyên thần bí cảnh của ta có không ít thiên tài địa bảo, nếu cần thì muội cứ lấy mà dùng.
Khâu Cấm Nhi ngoan ngoãn gật đầu, chui vào nguyên thần bí cảnh ngồi xuống bế quan tiềm tu chuẩn bị đột phá.
Chung Nhạc định thần, lôi cây củ cải sợ tới hồn lìa khỏi xác Hồ Tam Ông ra, cười:
- Tam Ông, vị bằng hữu của ngươi Bản Lam Đại Thần ở đâu? Đưa ta tới gặp hắn!
Cây củ cải hình người mừng thầm, vội vàng dẫn đường, nghĩ bụng:
- Mấy vị hảo huynh đệ của ta chắc chắn sẽ đánh cho tiểu tử này vãi ra quần!
`Chương 435:Quy Khư Lục Quân Tử
- Ngoài Bản Lam đại thần ta còn mấy huynh đệ tốt khác nữa.
Hồ Tam Ông thao thao bất tuyệt:
- Bát Bảo Cảnh Thiên, Long Quỳ, Sài Hồ, Đương Quy, họ đều sống không xa đây, đều là anh hùng hảo hán nổi danh cả. Bọn ta có sáu người, gọi chung là Quy Khư Lục Quân Tử, không ai là không biết tới. Bản Lam Đại Thần trị bách bệnh, Bát Bảo Cảnh Thiên sinh tử nhân dược bạch cốt, Long Quỳ không độc nào không giải được, Đương Quy nâng cao khí huyết. Ngươi cứ nghe ngóng đi, có ai không biết sự lợi hại của Quy Khư Lục Quân Tử bọn ta…
Chung Nhạc đi theo cây củ cải này vừa đi vừa lấy ra nguyên thần bí cảnh của Diêm Chấn. Năm đạo nguyên thần này đã được éo lại thành năm cái vòng ánh sáng nhỏ.
Hắn kiểm tra từng cái, năm nguyên thần bí cảnh của Diêm Chấn đã được luyện vô cùng chắc chắn, trong tiểu thiên địa của bí cảnh treo các dải đồ đằng văn, gia cố không gian khiến không gian không dễ gì sụp đổ được.
So với nguyên thần bí cảnh của Chung Nhạc, bí cảnh Diêm Chấn nhỏ hơn nhiều, năng lượng ẩn chứa bên trong cũng không hùng hậu như của Chung Nhạc, nhưng về độ kiên cố thì nguyên thần bí cảnh của Diêm Chấn hơn xa Chung Nhạc.
- Chẳng trách thực lực của hắn lại cường hãn như vậy, liều với ta đến lưỡng bại câu thương, thì ra nguyên thần bí cảnh của hắn kiên cố như thế nên mới nén được Thiên Địa Pháp Tướng còn thân hình cao trượng sáu. Nguyên thần bí cảnh của ta đúng là hơi lơ là tế luyện.
Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát, trong bụng cũng có được thu hoạch:
- Tế luyện nguyên thần bí cảnh cũng là một cách tự cường. Học tập không có trước sau, ai đạt trước là thầy. Vị cường giả ma tộc này có chỗ đáng cho ta học hỏi.
Dùng đồ đằng văn gia cố nguyên thần bí cảnh là một mặt, Diêm Chấn còn tinh thông Thiên Địa Tá Pháp, luyện thành Thiên Địa Pháp Tướng, cho dù ở Quy Khư cũng không bị trấn áp, đây cũng là điểm Chung Nhạc phải học hỏi.
Cho dù Diêm Chấn thua trong tay hắn nhưng Chung Nhạc không hề coi thường.
Chỉ là, Chung Nhạc kiểm tra ngũ đại bí cảnh một lượt thì không tìm được sự ảo diệu của Thiên Địa Tá Pháp.
- Lẽ nào chỉ khi tìm kiếm trong hồn phách, ký ức của luyện khí sĩ trong hồn phách mới biết được sự ảo diệu của Thiên Địa Tá Pháp?
Chung Nhạc nhíu mày, nếu hắn cũng hiểu Thiên Địa Tá Pháp thì thực lực chắc chắn sẽ nâng lên một bậc. Gặp lại thiếu niên thần ma như Diêm Chấn thì cũng không đến mức thê thảm!
Nhưng rõ ràng hắn biết Thiên Địa Tá Pháp, Thiên Địa Pháp Tướng, nhưng vẫn mãi không thể vượt qua trở ngại này.
- Thiên Địa Tá Pháp rốt cuộc có liên quan tới cái gì?
Chung Nhạc nghĩ mãi không hiểu, đành tiếp tục tìm kiếm nguyên thần bí cảnh. Đột nhiên hắn khẽ “ủa” một tiếng, lấy từ trong nguyên thần bí cảnh một món thần binh. Đây là chiếc trống thần, mặt trống dùng da của Quỳ Long thần tộc.
Hắn cũng có một tấm da Quỳ Long nên vừa nhìn là biết nguyên liệu làm ra thứ này. Nhưng da Quỳ Long mà Chung Nhạc có được là do cường giả Quỳ Long Thần Thông Cảnh để lại. Mà mặt trống này là da của Quỳ Long cấp thần minh tu thành thuần dương!
- Đây là vật của thần tộc, lẽ nào lại chết trong tay cường giả ma tộc đó? Có thể giết được cường giả Quỳ Long cầm thần binh, không hổ là thần ma thiếu niên!
Chung Nhạc thầm khen ngợi, xung quanh chiếc trống Quỳ Long là đồ đằng văn đan xen vào nhau. Những đường đồ đằng này không hề xa lạ với Chung Nhạc. Đây là đồ đằng văn của Bất Tử Chi Thân. Chiếc trống này có lẽ do một vị thần của Quỳ Long tộc dùng da của mình luyện thành, giao cho hậu bối của mình để giúp hắn tìm kiếm Bàn Đào thần dược,.
- Ta có thể tế luyện cái trống này, nhưng chủ nhân của nó, nhưng thần của Quỳ Long tộc đó có lẽ vẫn còn tại thế, nếu rời khỏi Quy Khư, tâm niệm của hắn khẽ đọng là có thể thu cái trống này đi, thậm chí có thể hạ lệnh là trống chấn động giết chết ta!
Chung Nhạc nhíu mày, nghĩ bụng:
- Làm thế nào để loại bỏ sạch dấu ấn của vị thần đó nhỉ…
Cho dù là dấu ấn của cự phách, thậm chí là của cự phách Thần Thông Cảnh hắn cũng có đủ thực lực xóa bỏ, nhưng dấu ấn của thần minh thì hắn chịu.
- Ném vào trong đèn của Tân Hỏa là có thể loại bỏ dấu ấn thần minh, nhưng có lẽ sẽ loại bỏ luôn cả cái trống mất, được không bù cho mất…
Chung Nhạc cùng cho pháp lực và tinh thần lực trào dâng, không ngừng tế luyện chiếc trống Quỳ Long, đồng thời dùng đồ đằng văn của bản thân tế luyện sáu tòa nguyên thần bí cảnh, đánh dấu đồ đằng văn của Thần Ma Thái Cực Đồ vào trong nguyên thần bí cảnh, nâng cao sự kiên cố của bí cảnh.
Bí cảnh chắc chắn thì sẽ dung nạp được nhiều năng lượng hơn. Hắn có sáu tòa bí cảnh, nếu tăng lên tới tầng thứ như Diêm Chấn thì chắc chắn sẽ có lợi hơn nhiều so với Diêm Chấn!
Hơ nữa nguyên thần bí cảnh của hắn rộng hơn của Quỳ Long, đương nhiên mức độ tăng lên của thực lực sẽ càng lớn hơn.
- Một Diêm Chấn là giúp ta phát hiện có nhiều không gian phát triển như vậy. Thật muốn đại chiến với các thiếu niên thần ma khác, tìm ra những điểm bản thân còn chưa tốt!
Chung Nhạc tim đập thình thình, nghĩ.
Không lâu sau, Hồ Tam Ông tới trước một ngọn núi lớn, bước chậm lại, dẫn Chung Nhạc lên núi. Đi qua một cái sơn động u tối, đột nhiên phía trước sáng bừng, cái sơn động này lại nối liền với một cái sơn cốc, sơn cốc không lớn, chỉ khoảng hơn dặm, có thể coi như có động thiên.
Nhưng trong sơn cốc tràn ngập mùi hương thần dược khiến người ta tinh thần thoải mái, còn có nhiều thác nước chảy từ trên cao xuống, vô cùng trang nhã..
Chung Nhạc cũng giật mình, thấy trong sơn cốc có ánh sáng của thần bay qua bay lại, mấy ngọn thần dược hình dáng kỳ quái đang ngồi trên một cái tế đàn không to cũng không nhỏ.
Mấy cây thần dược này thấy Hồ Tam Ông tới thì đều nhảy lên, gọi:
- Hồ Tam Ông, hắn là ai?
Hồ Tam Ông cười lớn, nhảy người bay lên chặn đường vào, hét lên:
- Phân bón rất tốt!
- Phân bón?
Năm cây hình dạng kỳ quái kia đồng thanh nói.
Chung Nhạc quan sát kỹ, thấy trong năm cây thần dược thành tinh này, Bản Lam là một lão ông, đỉnh đầu có mấy tàu lá xanh cỡ lớn. Bát Bảo Cảnh Thiên là một đứa trẻ thấp lùn tròn mập, đỉnh đầu có tám cành hoa. Long Quỳ là một tiểu nha đầu, đỉnh đầu treo mấy quả Tử Tương Quả.
Đương Quy là một người da vàng nhỏ bé, đỉnh đầu là một bông hoa lớn hình tròn, treo không biết bao nhiêu nụ hoa. Sài Hồ vừa cao vừa gầy, toàn thân màu xanh bích, hai chân vừa to vừa thô.
Năm cây thần dược đều có đồ đằng văn thần cấp quấn quanh. Đây là đồ đằng văn thiên sinh, các chủng tộc khác đều vô cùng ngưỡng mộ. Chỉ có thần dược thành tinh mới có được những đường đồ đằng văn như vậy.
Củ cải Hạ Trọng Quang hét lên:
- Thực lực của hắn không mạnh, chỉ mạnh hơn ta một chút. Chúng ta cùng lên đánh chết hắn chia đều!
Năm cây thần dược thành tinh kia sáng mắt lên, đều nhìn về hướng Chung Nhạc, đồng thanh kêu:
- Tiểu tử này cường tráng, dinh dưỡng chắc chắn đầy đủ@
Chung Nhạc hàm tiếu:
- Chư vị đạo hữu, các ngươi ở trong Quy Khư có gì tốt? Chi bằng cùng ta đi xem thế giới tươi đẹp. Ta đưa các ngươi đi mở rộng tầm mắt một chuyến, các ngươi nghĩ sao?
- Đánh chết hắn ta muốn cái đầu của hắn!
Bản Long lão ông vừa cao vùa gày kêu lên:
- Được chia đầu hắn cho ngươi!
Bát Bảo Cảnh Thiên cười.
- Đánh chết hắn không tốt lắm nhỉ?
Long Quỳ lưỡng lự, đột nhiên hân hoan nói:
- Chúng ta không đánh chết hắn, trực tiếp mọc trên người hắn!
Mấy cây thần dược thương lượng xong việc nhìn sang Chung Nhạc. Hồ Tam Ông hỏi:
- Các ngươi sao lại ở nhà Bản Lam hết cả vậy?
Mấy cây thần dược nhìn nhau, thở dài:
- Gần đây có một tên vô cùng cổ quái tới đây, không nói không rằng tới là bắt bọn ta. Chúng người đông thế mạnh, bọn ta cũng không làm gì được, đành phải ở lại đây.
- Giờ chúng ta người đông thế mình, vừa hay trút giận lên người hắn!
Sài Hồ nhìn Chung Nhạc cười.
Sáu cây thần dược thành tinh sắc mặt đều không thân thiện, vây lại. Đứa trẻ Bát Bảo Cảnh Thiên cười hề hề:
- Ngươi đừng phản kháng, càng phản kháng thì bọn ta càng phấn khích, ha ha…
Hồ Tam Ông hét lớn rồi lao tới, một quyền nhằm Chung Nhạc đánh tới, hô lớn:
- Bắt được hắn rồi tính!
Năm cây thần dược còn lại cũng xông lên tấn công Chung Nhạc. Trong sơn cốc bỗng chốc vang lên tiếng nổ, tiếng va chạm ác liệt. Sáu cây thần dược này đều là thiên phú dị bẩm. Hồ Tam Ông sức nhiều lực lớn, Bản Lam lão ông thì tốc độ nhanh. Sài Hồ công kích lực lớn. Đương Quy giỏi độn thổ, tấn công từ dưới lòng đất. Long Quỳ thì tinh thông biển khơi. Bát Bảo Cảnh Thiên yếu nhất, chỉ lao tới ôm chặt chân Chung Nhạc.
Một lúc sau, cây củ cải Hồ Tam Ông uỳnh một tiếng ngac ra đất, không dật được. Bên cạnh hắn là Bát Bảo Cảnh Thiên cũng nhổ ra nước bọt, Bản Lam lão ông đầu cắm xuống đất, hai cái chân ngắn quẫy loạn trên không.
Cách đó không xa là Sài Hồ nằm ngã ra đất, Long Quỳ ngồi trên người hắn khó tu tu, bị đánh đến mức mặt mày sưng vù. Đương Quy người vàng nhỏ nhắn thì bị Chung Nhạc một cước giậm mạnh xuống khiến mặt đất vô cùng chắc chắn, muốn chui xuống đất nhưng toác đầu chảy máu, mệt tới mức thở phù phù.
Chung Nhạc sau vài đợt vận động cảm thấy tinh thần sảng khoái, giơ tay hái một bông hoa vàng trên đỉnh đầu Đương Quy, Đương Quy chu môi khóc rống lên.
Bên cạnh, tiểu nha đầu Long Quỳ còn khóc lớn hơn.
- Hồ Tam Ông, không phải ngươi nói hắn rất yếu, chỉ mạnh hơn ngươi chút xíu sao?
Sài Hồ phẫn nộ:
- Ngươi cũng quá vớ vẩn! Chỉ mạnh hơn ngươi một chút mà đánh sáu người chúng ta tan tác?
Bản Lam lão ông cũng thổi râu trợn mắt:
- Hồ Tam Ông, ngươi là phản đồ của Quy Khư Lục Quân Tử chúng ta!
Bát Bảo Cảnh Thiên vung nắm đầm tròn lẳn của mình lạnh lùng nói:
- Hôm nay loại tên ngươi ra khỏi Quy Khư Lục Quân Tử!
Hồ Tam Ông có trăm cái mồm cũng không giải thích được, ngọn cây trên đầu rủ xuống.
Chung Nhạc ăn bông hoa àng, tinh khí bùng phát, khí huyết sục sôi, Huyết Mạch Luân uỳnh uỳnh chuyển động khiến hắn cảm giác huyết mạch Phục Hy của hắn lại được nâng lên rất nhiều!
- Đương Quy có thể nâng cao huyết mạch?
Chung Nhạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, bông hoa vàng vừa rồi tăng cường không được nhiều nhưng cũng là tăng cường. Từ sau khi hắn mở phong ấn Huyết Mạch Luân tới nay, độ thuần chủng của huyết mạch Phục Hy chưa được tiếp tục tăng lên, không ngờ cây thần dược này lại có tác dụng này!
Hắn mừng rỡ nhìn Quy Khư Lục Quân Tử, càng nhìn càng yêu.
Sáu cây thần dược nhìn nhau, Chung Nhạc cười nói:
- Chư vị, ta đã chuẩn bị cho các vị một chỗ trong không gian nguyên thần. Các vị hãy cùng ta rời khỏi Quy Khư. Quy Khư nguy hiểm, bên ngoài mới thích hợp cho các vị sinh trưởng.
Sáu cây thần dược không dám phản kháng, được hắn lần lượt trồng trong nguyên thần bí cảnh.
Đột nhiên bụp một tiếng, Hồ Tam Ông bị năm cây thần dược kia đá bay ra ngoài, mông đập xuống đất. Bản Lam lão ông phẫn nộ:
- Phản đồ, đừng có ở cùng bọn ta!
Hồ Tam Ông vô cùng ủy khuất, Chung Nhạc tươi cười:
- Ngươi không vào cũng được. Tam Ông, ngươi kiến thức rộng, có từng thấy Bàn Đào Thần Thụ trong Quy Khư này không?
Hồ Tam Ông đang định nói thì các cây thần dược thò đầu từ trong nguyên thần bí cảnh của Chung Nhạc, phẫn nộ quát:
- Phản đồ!