Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 564

Thường Khanh sắc mặt hơi thay đổi, hai vị luyện khí sĩ chết trong tay Chung Nhạc kia là sư huynh đệ của hắn, Chung Nhạc lại không hề nể mặt trực tiếp giết chết họ!

Mà hai vị luyện khí sĩ Thiên Tứ thần tộc mà Mã Thiếu Quân đưa tới cũng bị Chung Nhạc giết!

- Chung sư huynh làm vậy là có ý gì?

Thường Khanh hồi phục sắc mặt bình thường, hai tay lại thu vào trong áo. Tấm thần kính kia không theo vào trong mà bay vào năm quầng sáng phía sau hắn. Hắn thản nhiên nói:

- Chung sư huynh một lúc giết liền hai vị sư huynh đệ của ta, thì hơi quá bá đạo thì phải?

Chung Nhạc nhìn hai ống tay áo của hắn, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc hắn ta giấu cái gì, nói:

- Nếu ngươi không quay lại thì hai vị sư huynh đệ của ngươi đã không phải chết. Chính vì ngươi quay lại mới hại chết họ.

Hắn nói rất khó hiểu nhưng Thường Khanh lại hiểu.

Chung Nhạc thấy ba người bọn hắn quay lại liền biết Thường Khanh đã cho bọn Mã Thiếu Quân biết hắn ở đây. Mà Thường Khanh quay lại chính là để lấy lợi lộc.

Nếu Thường Khanh đã có ý đồ đó, hơn nữa còn giở trò sau lưng thì đừng trách Chung Nhạc vô tình!

Thường Khanh sắc mặt tối lại, hai tay bên trong áo khẽ chuyển động, Chung Nhạc cũng lấy tinh thần, sắc mặt ngưng trọng hơn, Thường Khanh không dễ động, tuyệt đối không dễ!

Hắn là một cường địch, từ hai đòn công kích Chung Nhạc vừa rồi là biết pháp lực của hắn rất hùng hồn, không hề thua kém Chung Nhạc. Hơn nữa thần binh của hắn, tấm thần kính kia vô cùng quỷ dị, vừa rồi lại đánh bật thần quang của Chung Nhạc tấn công ngược lại Chung Nhạc!

Đáng sợ hơn là uy năng của Quỳ Long Thần Cổ lại bị tấm thần kính đó đánh bật ngược lại!

Thần binh cỡ đó Chung Nhạc lần đầu tiên thấy!

Hơn nữa, điều khiến hắn khó lường đó là trong ống tay áo của Thường Khanh còn thứ gì đó. Tấm thần kính kia không phải hồn binh quan trọng nhất, cùng lắm chỉ xếp thứ hai mà thôi.

Trong ống tay áo Thường Khanh chắc chắn có một món thần binh hơn cả tấm thần kính kia.

Chung Nhạc dù đã luyện Khai Luân Cảnh, Linh Thể Cảnh tới cực hạn nhưng Đan Nguyên Cảnh và Pháp Thiên Cảnh thì vẫn còn thiếu xót rõ ràng, không tinh thầm bằng luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh. Tân Thường Khanh này chắc chắn là kình địch của hắn!

Hai người đứng đối diện nhau từ xa, khí thế càng ngày càng mạnh, y sam không gió tự bay, trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Đột nhiên từ phía xa có âm thanh vọng lại, có lẽ là có luyện khí sĩ tới gần. Chung Nhạc nhíu mày, Thường Khanh cũng nhíu mày, nhanh chóng lùi về sau, quay người bỏ đi.

- Hắn không có chút do dự nào mà bỏ đi, đúng là người quyết đoná.

Chung Nhạc xua tan khí thế, có luyện khí sĩ khác tới, không phải thời cơ tốt để quyết sinh tử với cường địch, rất dễ bị kẻ khác tranh thủ cơ hội, vì thế Thường Khanh mới bỏ đi.

Hồ Tam Ông đột nhiên nói:

- Tiểu tử này mạnh như vậy, trong tay chắc chắn có thần binh lợi khí khác. Ngươi có chắc đối phó được hắn không?

- Hắn là kình địch, nhưng ta mạnh hơn!

Chung Nhạc mỉm cười:

- Trong Quy Khư này, ngoài các cự phách ra thì ta chưa gặp cường giả Pháp Thiên Cảnh nào xếp trên ta được. Lần đầu tiên Thường Khanh gặp ta không dám chiến đấu toàn lực với ta. Lần trước gặp hắn vẫn không dám. Lần này lại không dám. Tuy hắn giỏi nhưng sự trước sợ sau, nếu lần sau hắn không ra tay thì thôi, ra tay tất bại!

Hồ Tam Ông bĩu môi lầm bầm:

- Còn khoác lác hơn cả ta!

Chung Nhạc không bận tâm, tiếp tục tiến về phía trước, gặp mấy luyện khí sĩ ma tộc từ xa nhìn hắn, vừa rồi chính là mấy luyện khí sĩ ma tộc này kinh động Thường Khanh.

Tuy mấy luyện khí sĩ đó thấy Chung Nhạc nhưng không đòi giết, khoảng cách còn khá xa, vượt qua phạm vi công kích của thần thông rồi.

Chung Nhạc và mấy luyện khí sĩ ma tộc đó nhìn nhau, mấy luyện khí sĩ kia nhìn sang Hồ Tam Ông thì đều khựng người rồi thu ánh mắt về tiếp tục đi.

Chung Nhạc và họ mỗi người đi một đường.

Phía trước sương mù mịt mờ, các đám khói tựa những cây nấm khổng lồ, lượn lờ giữa những bức tường đổ nát và những ngọn núi. Có gió thổi tới, một đám sương mù bao phủ phạm vi vài dặm bay tới, mấy luyện khí sĩ kia đi vào trong đám sương mù đó.

Không lâu sau, sương mù bay qua, Chung Nhạc nhìn thì chấn kinh, sương mù đã đi qua và mấy luyện khí sĩ kia cũng biến mất!

- Mấy luyện khí sĩ ma tộc vừa rồi đâu rồi?

Hắn không khỏi thấy lạnh gáy, vừa rồi mấy luyện khí sĩ ma tộc kia cũng đều là cao thủ vô cùng cường đại, hơn nữa, phạm vi sương mù không rộng, theo lý thì họ không thể nào lại không ra được khỏi đó. Thế nhưng họ lại biến mất rồi!

- Cổ quái, quá cổ quái!

Đột nhiên một đám sương mù bay về phía Chung Nhạc. Hắn vội tránh khỏi đám sương mù đó. Sương mù bay lướt qua, Chung Nhạc mở thần nhãn nhìn thì chấn kinh, kêu lên:

- Sao có thể như vậy?

Hắn nhìn thấy không phải sương mù, trong đám sương này không có bất cứ hạt hơi nước nào, gió kia cũng không phải gió. Hắn nhìn thấy là vô số quả tinh cầu tử cong. Tinh cầu xám bị nén thành những hạt nhỏ tựa bụi, nén lại với nhau nhỏ như bụi, nhìn từ xa giống như sương mù vậy.

Nhưng qua thần nhãn Chung Nhạc nhìn thấy những quả tinh cầu vô cùng to lớn đang bay, chúng đang va đập với nhau.

Đó là những tinh cầu đã chết hoàn toàn, không biết tại sao lại dồn lại trong một không gian nhỏ này.

Ngọn gió kia thực ra là tinh tế phong, giống như tiếng thở dài của những vì sao chết và vầng thái dương tắt lụi!

Nếu vào trong sẽ xảy ra chuyện gì?

- Mấy luyện khí sĩ ma tộc vừa rồi không chết thì có lẽ cũng không thể sống mà thoát khỏi đó. Cho dù họ có bay cả đời cũng không thể bay khỏi đám sương này. Mà khả năng lớn nhất là khoảnh khắc những người đó bước vào đám sương mù thì đã bị tinh tế phong thổi thành tro bụi rồi!

Chung Nhạc càng thêm thận trọng, luôn luôn mở thần nhãn. Hắn vốn lo mở thần nhãn thì tiêu hao quá nhiều pháp lực, lúc này thấy thần thổ nguy hiểm như thế hắn không để ý được nhiều nữa.

Thần thổ hiểm ác, củ cải Hồ Tam Ông cũng vô cùng thận trọng, chậm rãi dò đường, nó từng tới nơi này nhưng không thể nào nói là quen dường. Vì ở đây quá nguy hiểm, hơn nữa lúc nào cũng biến hóa khôn lường, nó chỉ có thể phân biệt đại khái phương vị của Bàn Đào thần dược mà thôi.

Trên đường Chung Nhạc còn thấy không ít luyện khí sĩ cũng đang đi như hắn, nghĩ bụng:

- Xem ta trước kia có người từng tới thần thổ, thậm chí đã dò rõ đường đi, chưa biết chừng họ có bảo vật như bản đồ chẳng hạn..

- Chúng ta tới đường cũ của Thiên Hà rồi.

Hồ Tam Ông vô cùng căng thẳng, nói nhỏ:

- Nơi này hiện giờ là đầm lầy, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được kinh động…

Chung Nhạc tiến về phía trước, dưới đầm lầy đột nhiên bùng phát thần quang, Một bộ xương thú giống cá ngạc lại giống giao long thò lên, há mồm hút mấy luyện khí sĩ đi qua hồ vào mồm.

Trong đó có một vị còn là cự phách Chân Linh Cảnh nhưng không có cả cơ hội phản kháng, cùng bộ xương ngạc long đó chìm xuống dưới nước, biến mất.

Hồ Tam Ông giọng run rẩy:

- Chỉ cần đủ thận trọng, có thể không kinh động tới kẻ nằm ngủ dưới đầm lầy…

Chung Nhạc cũng càng thêm thận trọng, trước khi bước tới dùng thần nhãn nhìn xung quanh và phía trước đầm lầy. Nếu dưới đất hoặc dưới nước có thứ cổ quái thì lập tức đổi hướng.

Có Hồ Tam Ông và thần nhãn Chung Nhạc tới nay cũng coi như được an toàn. Các luyện khí sĩ khác có bản đồ đầm lầy, mà địa hình đầm lầy cũng thay đổi, có thể bản đồ lại trở thành “thôi mệnh đồ”. Vẫn là cách của Chung Nhạc khá đảm bảo, chỉ là tốc độ thua các luyện khí sĩ khác một chút.

Ngoài hắn dùng thần nhãn, Chung Nhạc còn thấy có luyện khí sĩ khác cũng mở thần nhãn quan sát xung quanh, rõ ràng là không yên tâm lắm về bản đồ.

Thần tộc và ma tộc cũng có không ít chủng tộc có thần nhãn rất cường đại. Ví dụ như Xích Tuyết từng nhận ra Chung Nhạc và Long Nhạc là một người, còn Thánh Nữ Phi cũng từng dùng A Tu La thần đồng nhìn thấu phép biến hóa của Chung Nhạc.

Chỉ là, nơi đây là thần thổ, chôn dưới đầm lầy Thiên Hà kia là xương cốt của thần ma, bị Lục Đạo Luân Hồi ảnh hưởng trở nên quỷ dị khó lường. Dù là thần nhãn của cũng khó lòng nhìn thấu được đầm lầy này, vẫn có không ít người gặp bất trắc, bị những bàn tay xương trắng kéo xuống.

- Đằng kia có một con thuyền.

Đột nhiên có luyện khí sĩ hét lớn.

Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, thấy một chiếc chiến thuyền khổng lồ đang chắn ngang đầm lầy. Chiếc thuyền dài tới trăm dặm, nằm ngang chắn ngay trước bọn Chung Nhạc.

Chiếc thuyền chiến này đã bị hư hại, thủng lỗ chỗ, trước sau rỗng toác, đi xuyên qua nó là tới bờ bên kia.

- Lạ thật, lần trước ta tới đây không thấy con thuyền này…

Hồ Tam Ông lẩm nhẩm.

Phía xa có luyện khí sĩ cũng bực bội:

- Trong ghi chép của các tiền bối tộc ta, trong đầm lầy Thiên Hà hình như không có chiến thuyền thế này.

Cũng có không ít luyện khí sĩ khác lấy ra ghi chép trong tộc lật giở xem thảo luận, đều không thấy có ghi chép về con thuyền kia.

Chung Nhạc nhíu mày dừng bước, thấy mấy vị luyện khí sĩ đã tiến tới, thử đi qua lỗ thủng trên con thuyền.

Có những luyện khí sĩ đi được một nửa thì đột nhiên tóc bạc trắng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rồi bạc phơ toàn bộ, tiếp đó là cơ thịt rơi ra, biến thành các bộ xương trắng di động, không đi được mấy bước thì vỡ vụn!

- Là Thiên Đình Chiến Thuyền được phun ra từ lỗ đen Quy Khư!

Hồ Tam Ông kêu lên:

- Chẳng trách mà trước đây không lâu ta thấy trên bầu trời Quy Khư có một tia sáng bay qua rơi xuống sâu trong Quy Khư, thì ra là nó!

Chung Nhạc vội hỏi:

- Thứ phun ra từ trong lỗ đen Quy Khư rất cổ quái sao?

- Vô cùng cổ quái!

Cây củ cải nói lớn:

- Có những thứ phun ra từ lỗ đen Quy Khư, khi tới gần thời gian như ngừng lại, một nghìn năm trôi qua cũng chỉ qua một khắc. Có những thứ khiến thời gian trôi cực nhanh, một khắc đã là nghìn năm. Con thuyền này chắc chắn là vế sau. Những kẻ kia muốn đi qua nhưng thọ nguyên đã cạn kiệt!

- Còn có chuyện quỷ dị vậy sao?

Rất đông luyện khí sĩ nhìn cây củ cải, ánh mắt bất giác sáng lên ngưỡng mộ.

Các tộc tuy có tiền bối từng vào Quy Khư, nhưng dù sao cũng không ở lại lâu, biết không nhiều về Quy Khư. Mà Chung Nhạc lại bắt được một cây thần dược thổ dân ở đây dẫn đường, đúng là bớt được không ít nguy hiểm.

Trong Quy Khư tuy có thần dược thành tinh nhưng rất khó bắt, loại biết nói thì càng ít hơn, thần dược biết mọi thứ trong Quy Khư thì lại càng ít hơn nữa!

Mà rõ ràng Hồ Tam Ông là ngoại lệ, cây củ cải này thích đi lượn lờ khắp nơi, rõ ràng là một cây thần dược bình thường mà lại muốn tới thần thổ nâng cao giá trị bản thân.
Bình Luận (0)
Comment