Chung Nhạc rốt cuộc cũng rút cánh tay chính mình ra khỏi lồng ngực của Xích Tuyết, phóng xuất cây củ cải Hồ Tam Ông kia ra, ba người và một cây củ cải cùng tiến về phía trước.
- Rốt cuộc có nên ăn quả Lục Đạo Quả này không?
Chung Nhạc lấy Lục Đạo Quả ra, chỉ thấy vô số hư ảnh Thần Ma vờn quanh Lục Đạo Quả, thành kính quỳ bái, thanh âm tế tự vang vọng, giống như Thần Ma tán ca vậy. Xích Tuyết cũng lấy Lục Đạo Quả ra, hai quả Lục Đạo Quả giao ánh sinh huy, nhìn cực kỳ mê người.
Hai người bọn họ đều đã mở ra sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần. So với Xích Tuyết, Chung Nhạc mở Bí cảnh thứ sáu càng gian nan hơn một chút, cần phải phá giải phong ấn huyết mạch, còn cần phải đối mặt với tôn tồn tại tà ác mười vạn năm trước kia. Xích Tuyết bởi vì không phải là Phục Hy Thần Tộc, không cần cởi bỏ phong ấn huyết mạch, cũng không cần phải đối mặt với tôn tồn tại tà ác kia. Nhưng nàng cũng chỉ là dễ dàng hơn Chung Nhạc một chút mà thôi.
Mở ra Lục Đạo Luân thật ra chính là một chuyện phi thường gian khổ. Những chủng tộc khác mặc dù không có phong ấn huyết mạch, nhưng có thể mở ra Lục Đạo Luân cũng chỉ là trong ức vạn không có một. Đây là bởi vì Lục Đạo Luân Hồi đã bị đánh nát đạo luân thứ sáu. Vị tồn tại tà ác kia đã huyết tế tất cả sinh linh trong hệ Ngân Hà thứ sáu, biến thành phong ấn huyết mạch nguyền rủa Phục Hy Thần Tộc.
Lục Đạo Luân Hồi đối ứng với sáu đại Bí cảnh Nguyên thần của Luyện Khí Sĩ. Luân thứ sáu vỡ nát, toàn bộ sinh linh trong đệ nhất Lục Đạo Giới cũng phải đối mặt với sự tình này. Đó chính là trong pháp tắc thiên địa đã không còn luân thứ sáu, đã không có Bí cảnh thứ sáu đối ứng với đạo thứ sáu của Luyện Khí Sĩ, cho nên không thể tu thành Bí cảnh thứ sáu.
Mà có thể tu thành Bí cảnh thứ sáu, chính là những Luyện Khí Sĩ thiên tư siêu quần bạt tụy, thiên phú hơn người, đã mạnh mẽ sáng tạo ra Lục Đạo Luân Hồi trong cơ thể chính mình, từ đó làm được tới trình độ nhục thân chính là một cái Lục Đạo Luân Hồi nho nhỏ. Có thể làm tới bước này, chính là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong toàn bộ những Luyện Khí Sĩ mà Chung Nhạc từng gặp qua, chỉ có Phong Hiếu Trung, Xích Tuyết và bản thân hắn mới làm được tới bước này mà thôi. Trong đó thì thành tựu của Phong Hiếu Trung chính là cao nhất. Lý niệm của tên điên Phong Hiếu Trung này là dùng chính bản thân làm Lục Đạo, chính mình ở trong luân hồi của chính mình, tự sinh tự diệt, tự diệt tự sinh. Dưới trạng thái lý tưởng, chỉ cần Nguyên thần bất diệt, hắn sẽ có thể vĩnh viễn không chết.
Xích Tuyết tinh tế cảm ứng, chỉ thấy vẻn vẹn lắng nghe thanh âm tế tự, đã tựa hồ như lĩnh ngộ được đạo lý khuôn cùng, trong lòng nghiêm nghị, nói:
- Trong Lục Đạo Quả này tích chứa bí mật của Lục Đạo! Tựa hồ có quan hệ với Lục Đạo Luân trong cơ thể chúng ta!
Chung Nhạc hiếu kỳ nói:
- Trong lịch sử của Tây Vương Mẫu Quốc các ngươi không có ghi chép liên quan tới Lục Đạo Quả sao?
Xích Tuyết lắc đầu, nói:
- Chưa từng có! Cho tới bây giờ cũng chưa có bất kỳ một Luyện Khí Sĩ nào từng đạt được Lục Đạo Quả. Hơn nữa, cho dù có đạt được, chỉ sợ cũng không có bất cứ tác dụng gì. Chưa mở ra sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần, hẳn là không thể phát huy ra dược lực của Lục Đạo Quả. Trong Lục Đạo Quả chất chứa dược tính cực mạnh, đạo lý Lục Đạo cực sâu. Ta cảm thấy chúng ta tạm thời vẫn là không nên ăn!
Chung Nhạc gật đầu. Nếu hiện tại ăn Lục Đạo Quả, chuẩn bị không đủ, lĩnh ngộ không ra đạo lý chất chứa trong Lục Đạo Quả, luyện hóa không được dược lực của Lục Đạo Quả, vậy thì chính là thiên đại lãng phí rồi. Nhất định phải chuẩn bị vô cùng sung túc, tìm tới địa phương không có cường địch quấy rầy, chuẩn bị thật nhiều Thần dược, dùng Thần dược đề thăng trí tuệ, tinh thần của chính mình, cường hóa nhục thân chính mình, sau đó mới có thể ăn vào loại Thần dược đẳng cấp này. Dù sao, đây cũng là Thần Dược Chi Vương.
- Tới lúc đó, hẳn là phải khiến cho đám người Hồ Tam Ông và Bản Lam lão ông xuất huyết rồi!
Chung Nhạc không có hảo ý nhìn về phía Hồ Tam Ông đi ở phía trước dẫn đường, trong lòng thầm nghĩ. Hồ Tam Ông đột nhiên liên tiếp nhảy mũi mấy cái. Cây củ cải này giận dữ mắng lớn:
- Kẻ nào ở sau lưng tính toán ta?
Sau lưng hắn, Chung Nhạc bật cười, nói:
- Tam Ông, ngươi anh minh thần võ như vậy, ai dám tính toán ngươi chứ?
o0o
Qua không bao lâu, trong lòng Chung Nhạc lại khẽ động. Chỉ nhìn thấy phía trước xuất hiện một cỗ Thần thi đang ngồi trong một khu vườn hoa, nhìn chằm chằm một đóa Thần hoa trước mặt, toàn thân không chút cử động.
Nhục thân của cỗ Thần thi này đã rửa nát hơn phân nửa, cặp mắt lúc sáng lúc tối, hẳn là vẫn còn có Thần Linh lưu tồn trong cỗ nhục thể rách nát tả tơi này. Thế nhưng thời gian đã trôi qua dài như vậy, sợ rằng hồn phách của tôn Thần Minh này đã tử vong rồi. Nói cách khác, trong cơ thể cỗ Thần thi này chỉ có hồn, không có Linh.
Cỗ Thần thi kia nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, trong cặp mắt không có bất kỳ tình cảm nào. Đám người Chung Nhạc nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất tề kêu lên một tiếng đau đớn. Chỉ thấy Nguyên thần chính mình đã bị Thần uy đông lại, trong đầu một mảnh trống rỗng. Bất luận pháp lực gì, thần thông gì cũng đều không thể sử dụng. Trong mắt bọn họ, cỗ Thần thi này trở nên vô cùng vĩ ngạn, mơ hồ phảng phất như nhìn thấy từng khỏa từng khỏa ngôi sao to lớn không gì so sánh được xoay tròn xung quanh cỗ Thần thi này và cây Thần hoa kia.
Mấy hơi thở sau, cỗ Thần thi kia thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm đóa Thần hoa trước mắt. Lúc này, đám người Chung Nhạc mới cảm giác được áp lực biến mất, dị tượng trước mắt cũng biến mất không thấy đâu nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng rời xa nơi này.
- Chẳng lẽ tôn Thần Minh này đang canh gác Thần dược, dự định đợi tới lúc Thần dược thành thục mới ăn nó?
Trên đường đi, bọn họ lại gặp thêm mấy cỗ Thần thi nữa, hình dạng thiên kỳ bách quái. Mỗi một cỗ Thần thi đều canh gác một cây Thần dược, cũng đều là Thần Linh vẫn còn, nhưng hồn phách đã không cánh mà bay.
Ngoài ra, còn có rất nhiều những nguy hiểm khác nữa. Bọn họ còn nhìn thấy thi cốt một con Cự thú dạo chơi ở nơi này, gặp được sinh linh liền ăn tươi. Còn nhìn thấy từng cỗ từng cỗ huyền quan, những cỗ quan tài đen như mực treo trên một gốc cây khô cổ lão. Trên gốc cây khô kia có một ổ quạ đen. Đám quạ đen nhìn thấy đám người Chung Nhạc, mở miệng oa oa kêu lớn. Cỗ quan tài màu đen liền lách ca lách cách mở ra, một đại thủ lông lá xồm xàm từ bên trong vươn ra. Một dòng máu đen từ trong quan tài chảy ra, tựa hồ bên trong có vật gì cực kỳ đáng sợ muốn bò ra vậy. Đám người Chung Nhạc và cây củ cải vội vàng xoay người bỏ chạy, lúc này mới tránh thoát được một kiếp.
Bọn họ lại gặp được một đội Luyện Khí Sĩ Ma Tộc, nhiều tới hơn mười người, đi dọc theo trên sườn núi. Lúc tới gần, hóa ra lại là một đội bạch cốt khô lâu, vẫn còn đang không ngừng tiến về phía trước. Hàng bộ xương khô này vô cùng quỷ dị, cho dù là đã chết, nhưng vẫn không ngừng tiến về phía trước, tựa hồ như bị một cỗ lực lượng tà ác nào đó dẫn dắt. Bọn họ đi tới trước một vách núi sâu thẳm, sau đó phốc phốc nhảy xuống. Vách núi kia sâu không thấy đáy, đám người Chung Nhạc đứng trên vách đá, lắng nghe hồi lâu cũng không nghe được thanh âm vật nặng rơi chạm đất.
- Dưới vách núi hẳn là Luân Hồi Trì a!
Hồ Tam Ông cúi đầu nhìn xuống, mãi cũng không nhìn thấy đáy, nói: