Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 620

- Vậy ngươi trước lưu lại, ta sẽ giúp ngươi chữa thương, sau đó lại đi Tây Vương Mẫu Quốc, kiếm cho ngươi một cái Kim phù, giúp ngươi quay trở về Tổ Tinh!

Trong lòng Bằng Thiên Thu đại hỉ, vội vàng cám tạ. Mã Vương Tôn Giả lắc đầu, nói:

- Không cần cảm tạ ta! Ngươi làm việc cho ta, liều mạng tranh đoạt Bàn Đào Thần Quả, còn liên lụy tính mạng của huynh đệ ngươi nữa, đây là ta phải làm!

Lại qua mấy ngày, Mã Vương Tôn Giả đi Tây Vương Mẫu Quốc, cầu được một cái Kim phù. Hắn tế khởi Kim phù, mở ra môn hộ nối liền Tổ Tinh. Bằng Thiên Thu không ngừng bái tạ, nói:

- Sau khi vãn bối trở lại Tổ Tinh, nhất định sẽ nhắc tới chỗ tốt của Mã Vương gia với đồng tộc. Tương lai nếu có duyên, vãn bối sẽ dẫn theo đồng tộc tới đây đầu nhập dưới trướng ngài!

Mã Vương Tôn Giả vung tay từ biệt. Bằng Thiên Thu tiến vào tòa môn hộ kia, biến mất trong môn hộ. Mã Vương Tôn Giả thu hồi Kim phù, lẩm bẩm:

- Kim phù này đúng là đồ tốt! Đáng tiếc là sau khi dùng xong phải trả trở về. Chỉ có Tây Vương Mẫu Tộc mới biết được phương pháp luyện chế…

o0o

Bằng Thiên Thu trở về Tổ Tinh, dõi mắt ra xa, chỉ nhìn thấy tuyết sơn trắng tinh thương thương mang mang, quang cảnh hoàn toàn bất đồng với Côn Lôn Cảnh hoành đại vô biên. So với hoàn cảnh của Côn Lôn Cảnh, Tổ Tinh lộ ra vô cùng nhỏ bé.

- Một nơi chật hẹp nhỏ bé bậc này, cũng xứng xưng là Tổ Tinh sao?

Bằng Thiên Thu khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:

- Lần này, mặc dù Kim Dật đã chết, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Ta có thể giao hảo với Mã Vương gia, đạt được một cường viện như Mã Vương gia, Côn Bằng Thần Tộc ta nhất thống Tổ Tinh, chiếm đoạt các tộc chính là trong tầm tay!

Hắn đang muốn bay lên không trung, trở về Côn Bằng Thần Tộc, thân thể đột nhiên cứng đờ. Chỉ thấy trên một tòa tuyết sơn cách đó không xa, một gã thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên đỉnh tuyết sơn, toàn thân dâng trào tường thụy. Đó là dị tượng do văn lộ Đồ đằng của thiếu niên kia biến thành. Trong lòng Bằng Thiên Thu nhất thời nhảy loạn, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, thất thanh kêu lên:

- Chung Sơn thị! Ngươi sao vẫn chưa chết?

- Bằng Thiên Thu ngươi còn chưa chết, ta sao có thể chết được?

Trên đỉnh tuyết sơn, Chung Nhạc chậm rãi đứng dậy, từ xa nhìn về phía Bằng Thiên Thu, thanh âm lạnh lẽo như băng tuyết:

- Ta đã đợi ở nơi này rất lâu rồi, chính là muốn tiễn ngươi lên đường!

Con ngươi Bằng Thiên Thu co rút, trái tim không ngừng đập loạn, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa môn hộ kia đã biến mất.

Chung Nhạc lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhàn nhạt nói:

- Ngươi chạy đi! Ta cho ngươi cơ hội đào tẩu. Chỉ cần ngươi có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của ta, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống!

Bằng Thiên Thu há miệng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Lúc này, trong lòng hắn đã khiếp sợ, triệt triệt để để khiếp sợ. Hắn đã bị Chung Nhạc đánh tới mức không còn bất kỳ dũng khí đối kháng nào nữa.

- Chạy!

Trong lòng hắn sinh ra ý niệm này, chỉ có duy nhất một ý niệm này. Sau một khắc, hắn tức giận thét dài một tiếng, lắc mình một cái. Tầng tầng lớp lớp kim vũ từ dưới làn da hắn điên cuồng chui ra, thân thể không ngừng bành trướng, đè ép tới mức không khí bốn phía không ngừng nổ tung. Cặp cánh chim khổng lồ chấn động một cái, biến thành Kim Bằng ngàn dặm vỗ cánh bay lên, phóng thẳng lên không trung, ầm một tiếng bão táp lao đi.

Nội tâm của hắn đã hoàn toàn bị sự sợ hãi khống chế, thi triển ra toàn bộ lực lượng bỏ chạy trối chết. Một vị Cự bá Chân Linh Cảnh đối diện một gã tiểu bối Pháp Thiên Cảnh lại muốn chạy trốn, thậm chí ngay cả một tia dũng khí đánh một trận cũng không có. Đây chính là một chuyện vô cùng nhục nhã. Thế nhưng hắn ngay cả sinh ra một tia dũng khí đánh một trận với Chung Nhạc cũng không có, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên Ma Vương giết người không chớp mắt này, bỏ chạy càng xa càng tốt, chạy trốn tới địa phương mà tên Ma Vương này không thể tìm thấy hắn.

Ầm ầm!

Thân thể hắn nghiền ép tới mức không trung sinh ra lôi đình. Từng đạo từng đạo sấm sét từ trên trời đánh xuống, vờn quanh cặp cánh chim của hắn. Không khí vô cùng trầm trọng, cơ hồ ép tới mức thân thể hắn nứt ra. Hắn cảm giác được thân thể của chính mình thậm chí đã xuất hiện vết rách, nhưng tốc độ cũng đã đạt tới tận cùng, so với bất kỳ thời điểm nào trước đây cũng đều nhanh hơn. Ngay cả bản thân Bằng Thiên Thu cũng không nghĩ tới chính mình lại có thể đạt tới tốc độ này.

Nhưng lúc này, Chung Nhạc đã từ phía sau đuổi tới, tốc độ so với tốc độ của hắn lại càng nhanh hơn một bậc.

- Vạn Thần Triều Bái!

Vô số văn lộ Đồ đằng quay cuồng quanh người Chung Nhạc, biến thành một đạo Thần Ma Thái Cực Đồ thật lớn, cúi đầu bái một cái về phía trước. Tòa Thái Cực Đồ thật lớn xoay tròn, từ phía sau cắt tới, cắt lên trên người Bằng Thiên Thu, lóe lên một cái đã lao qua. Giữa không trung, vô số huyết vũ tuôn trào, nhục thân khổng lồ của Bằng Thiên Thu bị cắt làm hai mảnh. Hai mảnh thi thể ầm ầm rơi xuống, nện lên hai tòa tuyết sơn bên dưới.

Trong huyết vũ, Chung Nhạc cất bước mà đi, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi không chạy trốn, ta muốn giết ngươi phải cần tới mười chiêu. Ngươi bỏ chạy, ta muốn giết ngươi, chỉ cần một chiêu!

Thanh âm tuyết lở ầm vang. Hai mảnh thi thể khổng lồ của Bằng Thiên Thu theo tuyết lở lăn lộn, rơi xuống dưới hai tòa tuyết sơn. Giữa hai tòa tuyết sơn, có hai con Thần Thứu hình thể khổng lồ đang co đầu rụt cổ ngồi xổm trên một cây cổ thụ héo tàn.

- Ta nói không sai chứ?

Một con Thần Thứu trong đó vươn thẳng cái cổ ra, quan sát hai mảnh thi thể của Bằng Thiên Thu, mặt mày hớn hở nói:

- Chúng ta căn bản không cần đi khắp nơi tìm kiếm thi thể, chúng ta chỉ cần đợi ở chỗ này là được rồi. Mỹ thực tự nhiên sẽ từ trên trời rơi xuống!

Con Thần Thứu còn lại vui vẻ ca ngợi:

- Cưu Nhiên Đăng, ta phát hiện ngươi chính là kỳ tài của Linh Thứu Cung ta! Ngươi nói chuyện thật có đạo lý!
Bình Luận (0)
Comment