Kim Sa Đại Vương một thân bản lĩnh còn chưa kịp thi triển thì đã bị bắt gọn, nguyên thần bị trọng thương. Trong bụng luyện được vô số kim sa, há mồm phun ra dòng sa lưu, hút cạn tinh huyết của các luyện khí sĩ chìm trong dòng chảy.
Hơn nữa số kim sa này là thần kim, sau khi tế len có thể biến thành những ngôi sao rơi xuống, rất ít đối thủ đỡ nổi chiêu này của hắn.
Nhưng không ngờ, Cô Hồng Tử, Phương Kiếm Các bọn họ căn bản không cho hắn cơ hội để thi triển, vừa tới đã gây trọng thương cho hắn, đến tuyệt kỹ đỉnh nhất cũng không kịp thi triển.
Con sa trùng này nghe Chung Nhạc và Thiên Ma Phi chê bai vẻ ngoài của nó thì đại nộ:
- Ai xấu? Ta là mỹ nam tử anh tuấn nhất của Sa Trùng vương tộc, không biết có bao nhiêu nữ tử ái mộ ta, ta cũng không thèm để mắt tới…
Thiên Ma Phi nhìn ngọn núi thịt đó, chỉ thấy Kim Sa Đại Vương ngồn ngộn thịt lại màu hồng hồng, trên to dưới nhỏ, cái đầu hình tam giác, thật sự là không tả nổi sự kinh tở của nó, hơn nữa bên trong nhục thân dường như con chứa kim sa lốm đốm, lại càng thêm xấu xí.
- Mau lên!
Chung Nhạc thúc giục.
Thiên Ma Phi đành phải liều mình luyện hóa con sa trùng này. Nhưng Kim Sa Đại Vương dù sao cũng là cự phách, mà thực lực của nàng chỉ mới bước được nửa chân tới ranh giới Pháp Thiên Cảnh, vẫn còn là Đan Nguyên Cảnh, muốn luyện hóa Kim Sa Đại Vương đương nhiên là rất khó khăn.
Nhưng nàng cũng là đại tông sư luyện chế cổ trùng, luận sự tinh diệu thì mấy người Chung Nhạc đều không bằng nàng. Hơn nữa Kim Sa Đại Vương bị Phương Kiếm Các đả thương nguyên thần. Lại có Cô Hồng Tử, Khâu Cấm Nhi trấn áp, nàng luyện hóa Sa Trùng vương tộc này cũng bớt khó khăn nhiều.
Chung Nhạc kéo Kim Sa Đại Vương lên đỉnh đầu rồi chạy, Thiên Ma Phi thì đứng trên đỉnh đầu Kim Sa Đại Vương tranh thủ luyện hóa.
Thiếu nữ ma tộc này lấy ra một chiếc hồ lô bảo bối, mở nắp, vô số ong bay ra, lần lượt chui vào thất khiếu của Kim Sa Đại Vương.
Hai tay Thiên Ma Phi biến hóa thành các loại pháp ấn thi triển thần thông.
Nàng là chuyên gia luyện hóa cổ trùng, thủ pháp luyện hóa của nàng tinh diệu hơn Chung Nhạc gấp nhiều lần.
Cường giả Côn tộc đuổi theo càng ngày càng đông, hơn nữa kẻ nào cũng rất mạnh, gần như bất cứ kẻ nào cũng có tu vi cấp cự phách. Chung Nhạc tạm thời không thể ra tay, đều dựa vào Phương Kiếm Các, Cô Hồng Tử và công tử Ba Tuần giết chúng.
- Chúng ta phải làm sao mới thoát được khỏi đây?
Cát Tường Phi chau mày.
Sắc mặt ai nấy cũng nghiêm trọng, Phương Kiếm Các lặng lẽ lau kiếm, Cô Hồng Tử cũng trầm mặc không ói. Khâu Cấm Nhi, Điền Diên Tông vừa nãy bị thương, lấy thần dược ra trị thương.
Muốn thoát khỏi đây thực sự quá khó, khó như lên trời.
Đây là sào huyệt của Côn tộc, thực lực của họ tuy mạnh nhưng dù sao cự phách Côn tộc cũng quá nhiều, họ sống được tới lúc này đã là không dễ dàng gì rồi.
Cường giả Côn tộc biết rõ địa lý dưới lòng đất, nhiều lần chặn đường họ, nắm rõ hành động của họ như lòng bàn tay, cho dù không giết được họ thì cũng có thể khiến họ mệt mà chết.
Huống hồ trong Côn tộc còn có các luyện khí sĩ vô cùng đáng sợ, cự phách Thông Thần Cảnh cũng vô kể, thậm chí thực lực hơn xa họ.
Đột nhiên Chung Nhạc trầm giọng:
- Dùng gậy ông đập lưng ông, có thể phá vòng vây ra ngoài!
- Gậy ông đập lưng ông?
Phương Kiếm Các ngạc nhiên.
- Luyện hóa nhiều cự phách Côn tộc hơn.
Chung Nhạc gật đầu:
- Gặp kẻ nào luyện hóa kẻ đó. Cự phách Côn tộc bên cạnh chúng ta ngày một nhiều thì Côn tộc sẽ ngày một ít. Dùng cự phách Côn tộc đối phó cự phách Côn tộc là sẽ có cơ hội phá vòng vây. Trừ phi…
Khóe mắt Chung Nhạc giật giật:
- Trừ phi Côn Thần đích thân ra tay đối phó chúng ta. Nếu không, dùng cách này chắc chắn có thể thoát!
Mọi người mắt đều rực sáng nhìn Thiên Ma Phi, Thánh Nữ Phi và Cát Tường Phi. Mấy người Kiếm Môn tuy được Chung Nhạc truyền thụ, biết một chút phương pháp luyện hóa nhưng đều không bằng được mấy người Thiên Ma Phi.
Thánh Nữ Phi lắc đầu:
- Ta không nghiên cứu nhiều về luyện hóa.
Cát Tường Phi cũng từng tu luyện cổ trùng, lắc đầu:
- Ta không bằng Thiên Nhi.
Thiên Ma Phi vẫn đang cố gắng luyện hóa Kim Sa Đại Vương, đột nhiên thở phào, nhảy xuống khỏi người Kim Sa Đại Vương, cười:
- Cuối cùng cũng luyện hóa được cái núi thịt này rồi. Giờ là thời khắc sinh tử, đương nhiên ta phải dốc hết sức truyền thụ, nhưng có học được không thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi.
Nói rồi nữ ma đầu này truyền thụ hết cách luyện hóa mà mình lĩnh ngộ được cho mọi người. Chung Nhạc cũng nhận sự truyền thụ, quả nhiên cao minh hơn Thiên Thánh Tế Tự của hắn.
Mọi người lại gặp cự phách Côn tộc thì không hạ sát thủ nữa mà cố gắng bắt sống luyện hóa.
Một lúc sau có năm sáu cự phách Côn tộc bị luyện hóa giúp thực lực họ tăng mạnh. Chung Nhạc cũng luyện hóa một cự phách Côn tộc, là vương tộc trong Côn tộc, Xà Mâu Giác Oa tộc, hình dạng giống con ếch xanh khổng lồ, sáu cái chân, mắt rắn, trên mí mắt mọc một đôi sừng nhọn.
Con Xà Mâu Giác Oa này thể hình khổng lồ, nếu đứng thẳng dậy là thành quái nhân đầu ếch thân người hai chân bốn tay, thực lực rất mạnh.
Công tử Ba Tuần cũng luyện hóa một cự phách Côn tộc, là Liệp Tích vương tộc.
Phương Kiếm Các, Cô Hồng Tử mỗi người cũng luyện hóa một cự phách Côn tộc, Khâu Cấm Nhi cũng vậy.
Năm người họ thực lực mạnh nhất, còn Tả Tương Sinh, Điền Diên Tông và mấy người Thánh Nữ Phi thực lực yếu hơn, luyện hóa rất khó khăn.
Điều khiển được những cự phác Côn tộc này, chiến đấu đương nhiên dễ dàng hơn nhiều. Cả nhóm người thế như chẻ tre. Thiên Ma Phi cũng tìm được con đường rời khỏi lòng đất theo ký ức của Kim Sa Đại Vương, mọi người vì thế cũng thở phào.
Chung Nhạc nhìn quanh, đột nhiên linh quang khẽ động:
- Chúng ta trốn vào nguyên thần bí cảnh của những con sâu này, có thể thoát được sự truy sát của cường giả Côn tộc.
Mọi người mừng rỡ, gật đầu nói phải, lập tức cho các cự phách Côn tộc mở nguyên thần bí cảnh rồi chui vào trong.
Tả Tương Sinh, Điền Diên Tông không luyện hóa được cự phách nhưng cũng luyện hóa một số cự đầu Côn tộc, cũng trốn vào trong nguyên thần bí cảnh của chúng.
Còn mấy người Thánh Nữ Phi thì trốn trong nguyên thần bí cảnh của cự phách Côn tộc mà công tử Ba Tuần bắt được.
Mọi người chuẩn bị xong, lập tức điều khiển những Côn tộc này chạy đi theo thông đạo.
Dọc đường nơi nào cũng thấy chốt gác với cường giả Côn tộc canh giữ nghiêm ngặt, tìm kiếm tung tích của họ.
- Côn tộc giới nghiêm rồi, nghiêm cấp bất cứ Côn tộc nào lên mặt đất.
Mấy người Chung Nhạc tới gần mặt đất, chỉ còn khoảng vài dặm nữa là lên trên, nhưng ở đây canh giữ càng nghiêm ngặt hơn. Đông đảo cự phách Côn tộc tế thần binh, khởi động thần miếu phong tỏa mặt đất. Mấy người Chung Nhạc bất đắc dĩ đành phải rút lui.
Cũng may họ trốn trong nguyên thần bí cảnh của các cự phách Côn tộc nên không bị phát hiện.
- Tới mặt sau của Côn Tinh.
Cô Hồng Tử đột nhiên truyền âm:
- Côn tộc phòng ngự ở mặt này, có lẽ mặt sau sẽ không nghiêm ngặt như vậy.
Mọi người lập tức quay đầu.
Uỳnh uỳnh.
Dưới lòng đất vọng lại tiếng động khủng khiếp, uy lực thần ma bạo phát, mấy người Chung Nhạc điều khiển cự phách Côn tộc nhìn ra xa. Thấy ba vị thần ma đang đại chiến, dư chấn mang tính hủy diệt từ các đường thông đạo quét ra khiến thông đạo đổ sụp hàng loạt.
Trong lúc vội vàng, họ thấy một vị thần minh từ Tây Hoang bị hai Côn Thần bao vây, toàn thân đầy máu nhưng vẫn khổ chiến.
- Vị thần minh Tây Hoang này e là khó thoát khỏi kiếp nạn.
Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, đi dưới lòng đất mấy chục ngày, càng ngày càng xuống sâu, mới bắt đầu việc lục soát của Côn tộc còn rất nhiều nhưng càng vào sâu càng ít, Côn tộc cũng lác đác.
Đến khi tới địa hạch thì thấy nơi này đã bị Côn tộc moi rỗng, thay vào đó là một bộ xương khổng lồ.
Nhục thân của Mẫu Hoàng!
Bộ xương này được đúc từ thần kim, thần quang lấp loáng chiếu rọi lòng đất, khiến mọi người hoa cả mắt.
- Nhục thân của Mẫu Hoàng chắc chắn là một món trọng bảo, ma thần binh hoàng cấp!
Mọi người nhìn nhục thân Mẫu Hoàng, bộ xương này lóe thần quang, thần uy ngập trời, căn bản không thể tới gần.
- Lạ thật, đám luyện khí sĩ Tổ Tinh đó có thể chạy đi đâu?
Mấy cường giả hội Kim Tú quận chúa lục soát kỹ lưỡng nhưng vẫn không tìm được bọn Chung Nhạc, ai nấy cũng chau mày. Với sự cảnh giới nghiêm ngặt của Côn tộc, bọn Chung Nhạc căn bản không thể thoát được, cho dù đột phá được thì cũng sẽ chạm phải cảnh báo.
Đột nhiên nữ tử này lóe linh quang, cười khảy:
- Kéo tên thần tộc đó tới đây!
Một cường giả Côn tộc tay cầm xích bước tới. Đầu kia của sợi xích là một con Bàn Ngao ba đầu, toàn thân là máu, kêu lên:
- Quận chúa, chúng ta đã thống nhất, ta đầu hàng, cho ngươi biết bố trí của Tổ Tinh thì ngươi tha mạng cho ta, lẽ nào giờ ngươi nuốt lời?
- Đương nhiên sẽ không.
Kim Tú quận chúa cười:
- Lãng Thanh Vân, ngươi tuy mồm nói đầu hàng nhưng nhỡ đâu ngươi lại phản bội ta thì không phải ta sẽ thiệt thòi lớn sao? Phụ Hồn Trùng, lại đây!
Nàng ta gợi một luyện khí sĩ Côn tộc tới. Luyện khí sĩ này hữu hình vô chất, giống như một con sao biển khổng lồ.
Kim Tú quận chúa búng tay, vị cự phách Côn tộc này chui vào đầu Lãng Thanh Vân, giống như một con sao biển lớn dính lên nguyên thần của hắn, xúc tu hút chặt vào nguyên thần.
- Có Phụ Hồn Trùng, giờ ta có thể yên tâm rồi.
Kim Tú quận chúa bảo cường giả Côn tộc tháo xích, cười:
- Ta vẫn tìm kiếm mấy luyện khí sĩ nhưng không thấy, ngươi có thể đoán được chúng ở đâu không?
Lãng Thanh Vân biết rõ tính mạng đã bị nàng ta nắm giữ, cung kính nói:
- Dám hỏi quận chúa mấy luyện khí sĩ đó là ai?
Kim Tú quận chúa tâm niệm khẽ động, tinh thần lực biến ra hình ảnh của Chung Nhạc, Phương Kiếm Các, Cô Hồng Tử mấy người họ. Lãng Thanh Vân mắt sáng rực, cười:
- Ta tuy không đoán được tâm tư của Phương Kiếm Các và Chung Sơn thị nhưng Cô Hồng Tử thì là đối thủ cũ của ta. Tâm tư hắn ta có thể đoán được. Nếu hắn không đi qua được chốt canh của quận chúa thì sẽ đi ngược lại. Quận chúa, mặt sau của Côn Tinh có bố trí phòng thủ không?
Kim Tú quận chúa hiểu ra, đập tay nói:
- Quả nhiên hiểu luyện khí sĩ Tổ Tinh các ngươi nhất vẫn là các ngươi. Chư vị, lập tức tiến sang mặt sau Côn Tinh!
Các cường giả Côn Tinh ào ào di chuyển.
Kim Tú quận chúa đập tay, Lãng Thanh Vân thân bất do kỷ lại biến thành Bàn Ngao ba đầu, Kim Tú quận chúa ngồi lên lưng, Lãng Thanh Vân guồng chân lao đi.
- Chúng làm thế nào mà không để lại bất cứ dấu vết gì?
Kim Tú quận chúa hỏi.
Lãng Thanh Vân vội nói:
- Ta từng thấy Chung Sơn thị tinh thông pháp môn ma đạo, từng luyện hóa một cự phách Côn tộc, chắc hẳn chúng luyện hóa không ít Côn tộc, trốn trong nguyên thần bí cảnh của họ.
Kim Tú quận chúa suy nghĩ, khen:
- Thần tộc ma tộc Tổ Tinh đúng là giảo hoạt. Lãng Thanh Vân, ngươi cũng không tồi, ta đánh giá cao ngươi.
Lãng Thanh Vân cúi đầu, cười:
- Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta càng có ích thì quận chúa sẽ càng không giết ta.
Kim Tú quận chúa khẽ gật gù hài lòng.