Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 661

Đao khí quán nhập thiên không, Thần Dực Đao bộc phát quang mang rực rỡ. Thanh Thần đao này mặc dù bị không gian dầu thắp của cây đèn đồng trấn áp, nhưng vẫn như cũ dài tới hơn mười dặm, quang mang vô cùng kinh diễm. Thân đao do tầng tầng lớp lớp Kim kiếm Bằng vũ cấu thành, mà đao cốt thì là do xương cánh Côn Bằng cấu thành.

Vô số văn lộ Đồ đằng Côn Bằng đan xen giao thoa, khiến cho đám Bằng vũ kia chấn động. Một đao bay ra, ngàn vạn đạo Đao khí bùng phát, hình thành một màn dị tượng kỳ lạ mà huyễn lệ. Thần Dực Đao, nửa kiện Thánh khí của Côn Bằng Thần Tộc, oanh động va chạm với bảy kiện Thần binh Côn Tộc.

Khoảnh khắc này, toàn bộ thiên địa lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó, một cỗ chấn động khủng bố bạo phát, Thần binh giao phong Thần binh, Ma uy Thần uy ầm ầm chấn động. Thần Dực Đao mạnh mẽ đón đỡ bảy kiện Thần binh Côn Tộc, Kiếm khí Đao khí hạo hạo đãng đãng, thổi quét bốn phía, khắp nơi đều là đao quang kiếm quang. Nhưng rất nhanh, đao quang ngập trời đột nhiên thu hồi lại, quay trở về trên Thần Dực Đao, phát ra thanh âm leng keng.

Chung Nhạc há miệng thổ huyết, bay ngược xuống dưới, hung hăng đụng lên trên một ngọn đại băng sơn, thân thể cùng với Thần đao đồng thời đụng sập ngọn băng sơn kia. Vô số cự băng ầm ầm ầm rơi xuống, đập cho đại địa bay lên một mảnh băng vụ lất phất.

Qua một lúc lâu sau, đám băng vụ mới tiêu tán, từ từ chìm lắng xuống. Băng vụ dày đặc hình thành trên mặt đất một tầng tuyết dày tới mấy trượng. Nhục thân Chung Nhạc rách nát tả tơi, đuôi rắn vòng quanh, Thần Dực Đao tà tà cắm ngay trước mặt hắn.

Thân thể Pháp Thiên Tượng Địa của hắn cao tới ngàn trượng, nhưng lúc này cũng bị đánh tới vô cùng thê thảm. Mỗi lần há miệng thở dốc, trong hơi thở phun ra còn mang theo tia máu, nhuộm cho một mảnh không gian trước mặt thành một mảnh đỏ tươi. Xương cánh tay hắn đã bị chấn đoạn. Một đao vừa rồi kia, hắn là dùng cả sáu bàn tay cầm đao, thông động Thần Dực Đao mạnh mẽ chém xuống, cả sáu cánh tay đều bị chấn cho vỡ nát. Thậm chí, những đoạn xương sườn gãy trong lồng ngực hắn còn đâm thủng làn da trước ngực, lộ ra phần đầu xương trắng hếu. Một kích vừa rồi, lực phản chấn do Thần binh va chạm đã gây tổn thương cho thân thể hắn, cơ hồ đánh cho Bất Tử Chi Thân của hắn tàn phế. Nguyên thần của hắn cũng bị va chạm mãnh liệt, hao tổn cực kỳ nghiêm trọng.

Mà ở phía trước hắn chừng hơn một trăm dặm, bảy gã Cự bá Côn Tộc và Lãng Thanh Vân cũng là mỗi người thổ huyết. Đột nhiên, một cái đầu chợt bay thẳng lên không trung, một gã Cự bá Côn Tộc biến thành thi thể không đầu, lắc lắc lư lư ngã xuống đất.

Một đao vừa rồi kia, Thần Dực Đao va chạm với bảy kiện Thần binh Côn Tộc, nhưng thời điểm đao quang trong đao bùng phát, lại là công kích về phía gã Cự bá Côn Tộc kia, chém đứt đầu hắn. Đao quang công kích quá nhanh, khiến cho sau khi Thần Dực Đao đã thu hồi rồi, cái đầu của gã Cự bá Côn Tộc này vẫn còn ở trên cổ, vẫn chưa rời ra. Đợi tới lúc Chung Nhạc rơi xuống đất, mọi chuyện trần ai lạc định, lúc này khí huyết dồi dào của gã Cự bá Côn Tộc kia mới đẩy cái đầu của hắn bay vọt lên, chết oan chết uổng.

Trong lòng đám người Quận chúa Kim Tú trầm xuống, yên lặng liếc nhìn nhau một cái, không nói lời nào. Mỗi người đều lấy ra linh đan diệu dược nhét vào trong miệng chính mình, cố gắng trấn áp thương thế, sau đó nhất tề thôi động Thần binh Côn Tộc của mỗi người, đồng thời oanh kích về phía Chung Nhạc.

Chung Nhạc cũng lặng lẽ ăn vào mấy ngón tay của Hồ Tam Ông, bật cười ha hả, cười tới mức ho ra máu. Từng đầu từng đầu cánh tay điên cuồng chui ra, một lần nữa thôi động Thần Dực Đao. Đao mang chiếu rọi khắp bầu trời đêm hắc ám, một lần nữa va chạm với sáu kiện Thần binh Côn Tộc.

Lần va chạm này không mãnh liệt khủng bố như vừa rồi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Một tràng chấn động hủy diệt hết thảy bạo phát, thổi quét ra phạm vi tới mấy trăm dặm.

Chung Nhạc lại một lần nữa thổ huyết, cả người lẫn đao bay ngược về phía sau. Rầm rầm đụng vỡ hai ngọn băng sơn, lúc này mới có thể dừng lại, thân thể nửa ngã nửa ngồi trên đất, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảnh tuyết trắng.

Đám Cự bá Côn Tộc bọn Quận chúa Kim Tú nhất tề thổ huyết, một gã Cự bá trong đó thân trúng hơn mười đạo đao quang, vết thương không ngừng nổ tung, máu tươi phun chảy, thân thể lắc lắc lư lư, bộ dáng thất tha thất thểu. Gã Cự bá Thông Thần Cảnh còn lại thương thế nhẹ hơn một chút, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, dự định chữa thương cho hắn. Nhưng khí tức của gã Cự bá Côn Tộc kia càng lúc càng yếu ớt, hắn gian nan lắc đầu, nói:

- Vô dụng! Ta đã bị hắn thương tổn tới Nguyên thần. Thương thế của Nguyên thần rất nặng, không thể nào cứu chữa được. Đừng lãng phí pháp lực của chính mình…

Vừa nói tới đây, gã Cự bá Côn Tộc này đã ngã nhào trên mặt đất, hô hấp hoàn toàn không còn.

Gã Cự bá Thông Thần Cảnh kia ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chung Nhạc, chỉ thấy lúc này Chung Nhạc đang nỗ lực đứng lên, lại diễn sinh ra từng đầu từng đầu cánh tay. Mấy bàn tay nhao nhao cắm vào trong lồng ngực chính mình, lục lọi một hồi, lại là đang nối lại những khúc xương gãy trong lồng ngực chính mình. Hắn kéo hai đầu gân đứt từ dưới làn da ra, buộc lại một chỗ, đánh một cái nút thắt, sau đó lại nhét vào trong cơ thể.

Sau đó, gã thiếu niên Nhân Tộc này lại cầm lấy Thần Dực Đao, bỏ mấy ngón chân của Hồ Tam Ông vào trong miệng, nhếch miệng cười một cái, lộ ra hàm răng nhuốm máu, mở miệng khiêu khích đám Cự bá Côn Tộc bọn Quận chúa Kim Tú:

- Lại tới a!

Hàm răng của hắn cũng rơi rụng không ít cái, lúc nói chuyện có chút không rõ ràng.

Sắc mặt Quận chúa Kim Tú ngưng trọng, hít mạnh một hơi thật dài, từ trên người Lãng Thanh Vân nhảy xuống, vươn tay cầm lên một kiện Thần binh Côn Tộc vô chủ ném về phía Lãng Thanh Vân. Lãng Thanh Vân hơi ngẩn ra, đón lấy kiện Thần binh Côn Tộc này, tầng tầng quang luân sau đầu ong ong chuyển động.

- Côn Tộc ta cũng không có hạng người sợ chết! Ngươi nói lại tới…

Ánh mắt Quận chúa Kim Tú càng lúc càng sắc bén, đột nhiên quát lớn một tiếng, uy năng Thần Ma rung động. Từng kiện từng kiện Thần binh Côn Tộc bộc phát ra uy năng kinh thiên động địa, oanh kích về phía Chung Nhạc:

- Tới thì tới!

Thiên địa quay cuồng, núi non đổ rạp. Thần Dực Đao lại một lần nữa giao phong với sáu kiện Thần binh Côn Tộc. Bên trong đao quang, vô số đạo Đao khí kích xạ, hóa thành hồng lưu đao quang hoành đại, thổi quét hết thảy mọi thứ.

Keng keng keng!

Từng đạo từng đạo đao quang bay trở về, quay trở lại trên Thần Dực Đao. Toàn thân Chung Nhạc đẫm máu, tay cầm theo Thần Dực Đao đụng thẳng về phía sau.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Một người một đao lăn lông lốc, nghiền nát mấy ngọn băng sơn thấp bé, cuối cùng mới có thể dừng lại.

Quận chúa Kim Tú nuốt xuống ngụm máu đã xông lên cổ họng. Bên cạnh nàng, một gã Cự bá thân thể lắc lắc lư lư, đột nhiên phốc một tiếng quỳ xuống, cái đầu rơi thẳng xuống trên mặt đất, đã không còn khí tức.

Quận chúa Kim Tú cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, cất bước tiến về phía trước. Ba gã Cự bá Côn Tộc còn lại yên lặng theo sát nàng, đối với cỗ thi thể trên mặt đất kia cũng làm như không thấy. Lãng Thanh Vân bước chậm hơn một bước, ánh mắt len lén quét qua cỗ thi thể kia, trong mắt có chút kinh hoàng, kiên trì theo sát sau lưng bọn họ.

- Lại tới a, Chung Sơn thị!

Quận chúa Kim Tú quát lớn một tiếng.

Phía trước, bụi bậm băng vụ từ từ rơi xuống, trong băng vụ có huyết vụ tràn ra, một hô một hấp, truyền tới thanh âm như xé gió, Chung Nhạc hồng hộc thở dốc, lại nuốt vào mấy ngón chân của Hồ Tam Ông, gian nan đứng dậy, cười thảm nói:

- Được!

Đao quang một lần nữa sáng lên. Chung Nhạc sáu bàn tay tế đao, ánh đao lắc lắc lư lư kia, cũng bất ổn như thân thể hắn vậy. Đao quang kinh diễm mở ra bầu trời đêm, một lần nữa va chạm với năm kiện Thần binh Côn Tộc. Năm kiện Thần binh Côn Tộc kia đã bị chém tới mức rách nát tả tơi, uy năng tổn hao rất nhiều. Mà đao mang của Thần Dực Đao cũng không còn chói mắt giống như trước nữa, đã ảm đạm hơn không ít. Bất quá, nó vẫn như cũ có thể xưng là kinh diễm, kinh tuyệt.

Lại một cỗ thi thể nữa ngã xuống. Quận chúa Kim Tú lau đi vết máu trên khóe miệng, từng bước tiến sát. Tiến sát địa phương băng vụ xao động nơi Chung Nhạc rơi xuống kia. Lúc này, bốn phía vẫn còn những tảng băng thạch thật lớn bị đánh bay lên giữa không trung, không ngừng nhao nhao rơi xuống.

Quận chúa Kim Tú quát lớn một tiếng:

- Còn muốn tới nữa không?

- Khụ khụ… Tới nữa!
Bình Luận (0)
Comment