Trên mặt Lãng Thanh Vân tràn ngập thần sắc kinh ngạc cứng ngắc, nhãn mâu dần dần ảm đạm xuống, trong lòng sinh ra một tia hối hận:
- Nếu lúc đó ta lựa chọn chết trận chứ không phải đầu hàng, hoặc là có thể lưu lại cho chính mình một cái thanh danh tốt…
Đây cũng là ý niệm cuối cùng trước khi chết của hắn. Một cái đầu của hắn đã bị Ma kiếm chấn vỡ, hai cái đầu còn lại thì bị Ma tính của Ngọc kiếm Lá liễu phá hủy. Tu vi thực lực của Ba Tuần vốn dĩ đã không yếu hơn hắn, Ngọc kiếm Lá liễu trong tay lại càng là Ma Thần binh do Ma Thánh luyện thành. Dưới tình huống tập sát, một kiếm đã chặt đứt tất cả sinh cơ của Lãng Thanh Vân.
Thanh Ngọc kiếm Lá liễu này sau khi chém chết Lãng Thanh Vân, nhanh như thiểm điện phóng tới mi tâm Quận chúa Kim Tú. Đột nhiên, một tấm đại kỳ tung bay phấp phới, thanh Ngọc kiếm Lá liễu soạt một tiếng đâm lên trên mặt cờ.
Mặt cờ kia mềm mại không lưu lực, rất nhanh đã tan mất toàn bộ uy năng của một kiếm này. Thân hình Ba Tuần lóe lên, trảo kiếm cầm trong tay, kiếm quang không ngừng điểm nhanh tới hai bên Quận chúa Kim Tú.
Mà ở bên kia, Chung Nhạc gọi Hồ Tam Ông, hữu khí vô lực nói:
- Tam Ông, ngươi vắt một chút nước củ cải cho ta uống…
Hồ Tam Ông vẫn còn kinh hồn chưa định, vừa nghe hắn nói vậy, lập tức nhảy bật lên, tức giận kêu lên:
- Lại còn muốn ta xuất huyết nữa sao?
Hơi thở Chung Nhạc mong manh, miễn cưỡng nói:
- Ta sắp chết rồi, ngươi vắt ra chút máu sẽ có thể cứu lại tính mạng của ta a! Tam Ông nghĩa bạc vân thiên…
- Được rồi! Được rồi! Ta sẽ lại nghĩa bạc vân thiên thêm một lần!
Hồ Tam Ông thấy Chung Nhạc quả thật đã không chịu được, sắc mặt đau khổ, xòe bàn tay ra, trên bàn tay đã không còn một đầu ngón tay, cẩn cẩn thận thận nặn từ trong lòng bàn tay ra một chút nước củ cải, nhỏ vào trong miệng Chung Nhạc. Khí sắc Chung Nhạc hơi khá hơn một chút, chấn chỉnh lại tinh thần, nói:
- Cõng ta, chạy mau!
Hồ Tam Ông xoay người nhìn về phía Ba Tuần, nghi hoặc nói:
- Vậy còn hắn…
Chung Nhạc lắc đầu:
- Cỗ hóa thân này của ta không phải là đối thủ của Quận chúa Kim Tú!
Hồ Tam Ông vội vàng cõng hắn lên, lại nhìn một chút thanh Thần Dực Đao trên mặt đất, ngập ngừng nói:
- Ta cầm không nổi thanh đao này…
Chung Nhạc lại lắc đầu, nói:
- Không cần nữa! Lập tức đi thôi!
Hồ Tam Ông lập tức co chân phóng như điên. Thương thế Chung Nhạc rất nặng, mê mê man man, lại cật lực mở mắt ra, không cho chính mình chìm vào hôn mê. Toàn thân hắn đều là máu, mặc dù đã phục dụng một chút huyết dịch của Hồ Tam Ông, nhưng cũng không đủ để trấn áp thương thế, máu tươi vẫn còn từ trong cơ thể chảy ra.
Lúc này, hắn không dám ngủ. Nếu hắn chìm vào hôn mê, Ba Tuần sẽ không còn ai điều khiển, tất nhiên sẽ bị Quận chúa Kim Tú giết chết, sau đó tử kỳ của bọn họ liền tới. Hắn chỉ có thể mạnh mẽ mở mắt ra, tiếp tục kiên trì, nhất định phải tranh thủ trước khi Ba Tuần bị đánh chết, chạy ra khỏi nơi này, rời càng xa nơi này càng tốt.
- Tam Ông, tốc độ của ngươi tựa hồ chậm hơn rất nhiều so với trước đây a?
Chung Nhạc ngây ngô đần độn, mỉm cười nói.
Hồ Tam Ông cả giận quát lớn:
- Ngươi còn dám nói? Nếu ngươi không còn đầu ngón chân, tốc độ của ngươi so với ta còn chậm hơn nhiều! Ngươi đã ăn sạch tất cả ngón chân của ta rồi a!
Chung Nhạc bị xóc nảy khiến cho liên tục ho ra máu, mỉm cười nói:
- Ngươi yên tâm! Sau khi trở lại Kiếm Môn, ta nhất định sẽ bồi thường cho ngươi, bồi thường cho ngươi thật nhiều!
Hồ Tam Ông cười hắc hắc, nói:
- Phải cấp cho ta Thần Thổ lớn gấp mười lần so với đám người Bản Lam, Long Quỳ a… Đừng ngủ! Ngươi ngàn vạn đừng ngủ! Mau tiếp tục nói chuyện với ta! Nếu ngươi ngủ rồi, kẻ nào sẽ ngăn cản con Mẫu Trùng kia?
Tinh thần Chung Nhạc không tốt, đột nhiên lâm vào mê man một chút, ngay sau đó lại mở mắt ra. Ý thức hắn chỉ mới không rõ ràng trong nháy mắt, nhưng Ba Tuần đang chiến đấu với Quận chúa Kim Tú bên kia lại nhất thời lộ ra một tia sơ hở, bị Quận chúa Kim Tú đánh trọng thương, toàn diện áp chế hắn.
- Chung Đại lão gia, ngươi nhất định không được ngủ a!
Hồ Tam Ông liều mạng phóng chạy như điên, nhìn thấy bộ dạng Chung Nhạc lại mệt mỏi muốn ngủ, không khỏi cắn răng một cái, vươn một cánh tay ra, dùng sức bẻ gãy cánh tay này của chính mình, nhét vào trong miệng Chung Nhạc.
- Chung Đại lão gia, lần này ta không chỉ là xuất huyết nhiều, mà quả thật chính là ra mạng a! Ngươi cũng không được ngủ! Nếu ngươi ngủ rồi, ta sẽ tìm ai đòi Thần Thổ đây?
Khí sắc Chung Nhạc lại khá hơn được một chút, cuối cùng cũng khiến cho thương thế không tiếp tục chuyển xấu. Hồ Tam Ông cõng hắn điên cuồng bỏ chạy, xuyên qua từng ngọn từng ngọn băng sơn tuyết sơn và đại hạp cốc, mệt mỏi tới mức thở hồng hộc.
Hắn không ngừng liều mạng bỏ chạy, bàn chân bị băng thạch mài cho vỡ tan tành. Bản thân hắn là Thần dược thành tinh, Thần dược vốn không thể tu hành, cho nên không thể bay lên thiên không, chỉ có thể dùng hai chân chính mình liều mạng chạy trốn.
Qua một lúc lâu sau, Chung Nhạc đột nhiên thở dài một tiếng, khàn giọng nói:
- Tam Ông, thả ta xuống đi! Ba Tuần… chết rồi!
Hắn thoáng dừng một chút, nói:
- Ngươi thả ta xuống, ngươi còn có thể chạy thoát được một mạng…
Hồ Tam Ông cắn chặt hàm răng, không nói tiếng nào tiếp tục phóng chạy như điên về phía trước.