Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 672

Muốn một lần nữa luyện cỗ hóa thân này trở lại cũng không dễ dàng gì. Lúc đó, Chung Nhạc là dùng dược lực của Thánh dược Liên Hoa mới có thể trong khoảng thời gian ngắn luyện thành. Hiện tại, Thánh dược Liên Hoa sớm đã bị hắn ăn sạch, không còn Thánh dược đẳng cấp này, muốn luyện trở lại cỗ hóa thân Ba Tuần, cần phải hao phí thời gian càng lâu hơn.

- Cũng may ở trong Bí cảnh Nguyên thần của Xà Văn Cử cất giấu không ít Linh đan Thần cấp do tôn Đại Xà Thần này luyện ra, muốn luyện hóa thân Ba Tuần trở lại cũng không quá phiền phức. Ngàn vạn dặm đưa tặng Linh đan, đây lại là tinh thần kính dâng đẳng cấp nào a?

Trong lòng thiếu niên Chung Sơn thị cảm thấy ấm áp, sau khi ăn vào một khỏa Linh đan Thần cấp, lại cảm thấy trái tim càng ấm áp hơn nữa.

Trải qua mấy ngày, hắn đã bay ra khỏi khu bóng tối của mặt lưng Côn Tinh, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng, bắt đầu bắt gặp một số Bộ lạc Côn Tộc. Hắn thần không biết quỷ không hay bắt giữ một gã cường giả Côn Tộc, luyện hóa thành Cổ Trùng của chính mình, trốn vào trong Bí cảnh Nguyên thần của con Côn Tộc này, mượn con Côn Tộc này yểm hộ chính mình lên đường.

- Kiếm Môn ta bảo vật tuy nhiều, nhưng cường giả lại quá ít, chỉ khiến cho chính mình dẫn tới sát cơ và tai ương ngập đầu. Chi bằng luyện hóa càng nhiều cường giả Côn Tộc, để cho Côn Tộc trở thành một đại trợ lực của Kiếm Môn ta!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, sai sử con Côn Tộc này sưu tầm bốn phía, tìm kiếm đám Cự bá Côn Tộc. Sau khi tiếp cận, hắn sẽ đột nhiên bạo khởi, xuất thủ trấn áp Cự bá Côn Tộc, tiến hành luyện hóa, luyện thành Cổ Trùng của chính mình.

Hơn mười ngày sau, một đoàn hai mươi mấy con Côn Tộc dạo chơi khắp nơi trên Côn Tinh, đại bộ phận trong đó đều là Côn Tộc cấp Cự bá, toàn thân đều là do Thần Kim chế tạo. Chung Nhạc một đường càn quét, lại qua thời gian hơn một tháng nữa, lúc này mới đi tới chính diện Côn Tinh, nghênh đón ánh thái dương. Mà đám Côn Tộc bên cạnh hắn vẫn như cũ là hai mươi mấy con, cũng không có tăng thêm.

Điều khiển Côn Tộc, luyện thành Cổ Trùng, chính là có yêu cầu cực cao đối với tinh thần lực và Nguyên thần. Đám Côn Tộc mà Chung Nhạc bắt giữ này đều là Cự bá, có vài con Côn Tộc, pháp lực so với hắn thậm chí còn cường hoành hơn. Nếu lại mạnh mẽ luyện hóa một vài con Cự bá Côn Tộc nữa, hắn sẽ không thể giá ngự đám Cổ Trùng này, tất nhiên sẽ gặp phản phệ.

- Đây là… Một trận Thần chiến thật khủng bố!

Đột nhiên, tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, để cho đám Cổ Trùng do chính mình luyện hóa kia dừng lại. Hai mươi mấy gã Cự bá Côn Tộc xếp thành một hàng. Chỉ thấy phía trước bọn họ là một mảnh nhân uân mênh mang, phạm vi mấy vạn dặm hạo hạo đãng đãng không có bất kỳ sinh cơ nào, toàn bộ đều là bị thần thông Thần Ma còn sót lại bao phủ. Nơi này là địa phương Thần Ma đại chiến, thần thông do bọn họ lưu lại vẫn còn đang bộc phát uy năng đáng sợ, biến nơi này thành tuyệt địa tuyệt cảnh.

Trong mơ hồ, Chung Nhạc nhìn thấy trong những thần thông ba động còn sót lại có một bức tranh đang phiêu phiêu đãng đãng, hoa tuyết tung bay tán loạn, không khỏi khẽ nhíu mày một cái.

- Hoa Tuyết Đồ của Bạch Hầu!

Hắn lại nhìn thấy dư ba Thần uy do Huyền Băng Minh Kính lưu lại, tiếp theo lại nhìn thấy tàn ảnh do Băng Lâu hai mươi bốn trọng thiên lưu lại.

- Bạch Thương Hải không thể phát huy uy năng của ba kiện Thần binh cấp Thần Hầu này. Như vậy kẻ tế khởi ba kiện Thần binh này chỉ có vị Thần Minh Bạch Trạch thị đã bị ta thiêu đứt hai chân kia, Bạch Vân Thương!

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, tinh tế cảm ứng, trong lòng thầm nghĩ:

- Nhìn tình hình này, Bạch Vân Thương và Bạch Thương Hải nhất định là đã bị không chỉ một tôn Côn Thần chặn đường, cho nên chiến trường mới sẽ kinh khủng như vậy, hình thành nên tuyệt cảnh như thế. Bạch Thương Hải chưa chắc đã chết! Nếu hắn đã chết, đạo khí Thuần dương ta lưu lại trong cơ thể hắn tất nhiên sẽ quay trở lại trong cơ thể ta. Hắn vẫn còn sống, không biết đã rời khỏi Côn Tinh, trở lại Tổ Tinh hay chưa?

Sau một lúc, sắc mặt Chung Nhạc chợt trở nên ngưng trọng. Hắn hít mạnh một hơi thật dài, đột nhiên từ trong Bí cảnh Nguyên thần của một gã Cự bá Côn Tộc bay ra. Pháp lực khẽ cuốn một cái, cuốn lên toàn bộ đám Cự bá Côn Tộc, thu vào trong Bí cảnh của chính mình, cất bước tiến vào phiến tuyệt cảnh này.

Từng tấm từng tấm Huyền Âm Kỳ soạt soạt bay ra, đoàn đoàn bay lượn xung quanh hắn, bảo vệ bốn phía thân thể hắn. Hắn cẩn cẩn thận thận hành tẩu trong phiến tuyệt cảnh này. Dư ba Thần uy đáng sợ bốn phía phóng vọt tới, Chung Nhạc dùng Huyền Âm Bách Ma Kỳ Trận mạnh mẽ đón đỡ, bị chấn cho khí huyết không ngừng sôi trào, nhưng vẫn như cũ tiếp tục đi sâu và trong tuyệt cảnh.

Càng tiến vào sâu bên trong tuyệt cảnh, nguy hiểm cũng càng đáng sợ hơn. Mỗi một đạo thần thông còn sót lại thường thường đều dài tới mấy trăm dặm. Đám thần thông còn sót lại này thường thường đều là do đại thần thông lưu lại, hoặc là do Thần binh cấp Thần Hầu lưu lại. Nếu không để ý rơi vào trong đó tuyệt đối là một con đường chết. Cho dù là Huyền Âm Bách Ma Kỳ Trận cũng không che chở được hắn. Mà những đạo thần thông yếu hơn khác cũng đều có kích thước trăm ngàn trượng, mặc dù uy lực nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nếu bị dư ba quét trúng chính diện, không chết cũng sẽ trọng thương.

Chung Nhạc cẩn thận hành tẩu xuyên qua đám thần thông, dùng Thần Nhãn thứ ba để dò xét động tĩnh của những dư ba thần thông này, gần lành tránh dữ. Nhưng cho dù là vậy, bị thương cũng là không thể tránh được.

Chỉ ngắn ngủi vạn dặm, hắn vậy mà phải mất hơn mười ngày mới đi xong. Chung Nhạc lại đi thêm mấy ngày đằng đẳng nữa, đột nhiên dừng bước, đảo mắt quan sát bốn phía, khẽ nhíu mày. Hắn nhìn về phía một đạo Thần hà, cao giọng nói:

- Thương Hải huynh, ngươi có ở đây không?

Bên trong đạo Thần hà kia đột nhiên xuất hiện quang luân chuyển động, hiển lộ ra một cái Bí cảnh Nguyên thần tràn ngập khí tức thần thánh. Bạch Thương Hải từ trong quang luân bay ra, cả người đầy thương tích. Hắn vừa nhìn thấy Chung Nhạc, trong lòng nhất thời bi ai, quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn:

- Chung sư huynh…

Chung Nhạc đỡ hắn đứng lên, đảo mắt quan sát khắp nơi, ánh mắt rơi xuống trên đạo quang luân kia, khẽ nhíu mày:

- Bạch Vân Thương tiền bối…

- Hắn vì bảo hộ ta, đã chết trận rồi!

Trong lòng Bạch Thương Hải cực kỳ bi thương, khóc thành lệ nhân:

- Thông đạo Huyền Băng chính là một cái bẫy! Đám Côn Thần sớm đã mai phục ở nơi đó, mấy tôn Thần Ma còn lại đều đã chết trận cả rồi. Gia tổ dẫn theo ta chạy khỏi nơi đó, cuối cùng vẫn không thể nào chạy thoát…

- Một cái bẫy?

Trong lòng Chung Nhạc trầm xuống, vội vàng lấy ra một cây Đồ Đằng Thần Trụ, liên lạc với Khâu Cấm Nhi. Sau một lúc, Đồ Đằng Thần Trụ khẽ chấn động, Khâu Cấm Nhi đáp lời, luôn miệng nói:

- Sư huynh, không được đi Thông đạo Huyền Băng!

Chung Nhạc biết được bọn họ không có vấn đề, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng đột nhiên lại mát lạnh:

- Không thể thông qua Thông đạo Huyền Băng trở lại Tổ Tinh, chẳng phải là nói chúng ta đã bị nhốt trên Côn Tinh rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment