Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 712

Tứ Tẩu lập tức xoay người truy sát Lưu Thanh Sơn, trong lòng phẫn nộ:

- Không ngờ tên Lưu Thanh Sơn này lại là gian tế do Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc sắp xếp vào Yêu Tộc ta. Ẩn giấu thật sâu a! Móng vuốt của Hiếu Mang Thần Tộc cũng vươn ra thật dài, không ngờ lại dám vươn vào tận Đông Hoang ta! Tên Lưu Thanh Sơn này, bất luận thế nào cũng không thể để cho hắn còn sống chạy ra khỏi Đông Hoang. Bằng không, mặt mũi của Yêu Tộc ta liền không còn sót lại chút gì rồi!

Mà ở bên kia, Sư Bất Dịch thu hồi truyền âm và pháp tướng, liếc nhìn Chung Nhạc một cái, khóe mắt khẽ nhảy lên, nhàn nhạt nói:

- Chung Sơn thị…

- Gọi lão gia!

Chung Nhạc lạnh nhạt nói. Sư Bất Dịch nhịn xuống tức giận, hừ lạnh nói:

- Chung lão gia, hiện tại ta đã có thể trở về Hắc Sơn rồi chứ?

Chung Nhạc khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nói:

- Sau khi ngươi trở về Hắc Sơn, nhất định là bế quan tiềm tu, sự vụ của Yêu Tộc vẫn là giao cho Long Nhạc xử lý thì tốt hơn!

Sư Bất Dịch cười lạnh, nói:

- Ngươi muốn đoạt quyền lực của ta sao?

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, con Đại Sư Tử này lập tức đau tới mức chết đi sống lại, vội vàng cao giọng nói:

- Dừng lại! Quyền chưởng khống Đông Hoang giao cho ngươi là được!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Sư Bất Dịch, chỉ cần ngươi không vi phạm ta, chúng ta vẫn như cũ là chủ tớ tốt, ta cũng có thể đối đãi ngươi bình đẳng. Nhưng nếu ngươi vi phạm ta, liền đừng hòng ta thủ hạ lưu tình!

Sư Bất Dịch nhịn xuống tức giận, cùng với Long Nhạc quay về Hắc Sơn Hãm Không Thánh Thành. Cô Hồng Tử nhìn theo bọn họ đi xa, khẽ nhíu mày, đột nhiên hỏi:

- Chung sư đệ, ngươi không phải là muốn tiêu diệt Yêu Tộc ta, nhất thống Đông Hoang đó chứ?

Chung Nhạc biết rõ mặc dù Cô Hồng Tử thường xuyên trợ giúp Kiếm Môn Đại Hoang, nhưng hắn là nửa người nửa yêu, đồng thời cũng lòng hướng Yêu Tộc. Nếu chính mình quả thật nói sẽ tiêu diệt Yêu Tộc, chỉ sợ hắn là kẻ đầu tiên trở mặt với chính mình.

- Cô Hồng sư huynh yên tâm! Ta sẽ không tiêu diệt Yêu Tộc đâu. Mục đích của ta chỉ là khiến cho Nhân Tộc tại Đông Hoang trải qua càng tốt một chút mà thôi. Sư huynh, lần này ngươi liên thủ với ta ám toán Sư Bất Dịch, danh tiếng ở trong Yêu Tộc xem như là triệt để thối nát rồi, không bằng ngươi cùng ta trở về Đại Hoang a?

Chung Nhạc đề nghị:

- Ngươi tuy là Yêu Tộc, nhưng cũng là Nhân Tộc, cũng nên trở lại Thánh địa của Nhân Tộc đi xem một chút chứ?

Cô Hồng Tử thoáng chần chừ một chút, cuối cùng yên lặng gật đầu.

o0o

Hai người Chung Nhạc về tới Kiếm Môn Sơn, liền nhìn thấy Thiếu Điển và Phụ Bảo đang giảng dạy Tiểu Hiên Viên tu hành như thế nào. Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Thiếu Điển sư huynh, để ta giới thiệu cho các ngươi một vị lương sư. Vị này chính là Cô Hồng Tử!

Thiếu Điển và Phụ Bảo vội vàng khom người hành lễ. Cô Hồng Tử trước giờ vẫn luôn cao ngạo, cũng không hoàn lễ. Tiểu Hiên Viên nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, chỉ thấy bộ dáng Cô Hồng Tử kỳ lạ, thân người đầu chim, sau lưng có cặp cánh, ngây ngây ngô ngô nói:

- Đại Hồng! Đại Hồng!

Cô Hồng Tử khẽ nhíu mày, nhìn về phía Chung Nhạc:

- Chung sư đệ, ta chưa từng dạy qua tiểu hài tử, cũng không thích tiểu hài tử!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Năm xưa Lão đầu tử dạy ngươi thế nào, ngươi cứ dạy hắn như thế! Dù sao trong khoảng thời gian này ngươi cũng không có chuyện gì phải làm, không bằng đơn giản dạy hắn một chút?

Cô Hồng Tử khẽ gật đầu một cái:

- Năm xưa Lão đầu tử đối với ta vô cùng nghiêm khắc, sau này hắn sẽ có rất nhiều đau khổ phải ăn rồi!

Thiếu Điển và Phụ Bảo thấy tính tình hắn cổ quái như vậy, không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng, trong lòng thầm nghĩ:

- Vị lão sư mà Chung Trưởng lão tìm tới này tựa hồ không giống người lương thiện, Tiểu Hiên Viên đi theo hắn như vậy…

- Nghiêm sư xuất cao đồ a!

Chung Nhạc mở miệng an ủi hai người.

o0o

Tây Hoang, Hiếu Mang Thần Miếu, sắc mặt Phong Vô Kỵ cực kỳ âm trầm, suy tư một lúc lâu sau, mới từ từ than thở:

- Chung Sơn thị quả nhiên đã trở thành kình địch của ta rồi! Tiến bộ của hắn quá nhanh, tâm tính cũng hoàn toàn không thua kém ta, liên tục nhìn thấu mưu tính của ta. Chỉ sợ lại qua mấy năm nữa, hắn sẽ có khả năng vượt qua ta rồi…
Bình Luận (0)
Comment