Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 759

Con mắt đí chăm chú nhìn Chung Nhạc nhưng hắn không hề phát hiện ra, vẫn tìm kiếm xung quanh. Hắn lại tìm tới mấy tòa thần mộ. Lạ một điều là lần này dưới lòng đất không còn động tĩnh gì nữa. Những luồng sáng quỷ dị kia không bắn lên nữa mà mọi thứ vô cùng tĩnh lặng.

Những bộ xương kia cũng không hồi sinh, cứ như ánh sáng quỷ dị kia có ý thức vậy, bị chịu thiệt một lần là thông minh hơn một chút, không động vào hắn nữa.

- Lạ thật, Lục Đạo chi lực ở đây không giống với ở Quy Khư. Lục Đạo chi lực ở Quy Khư không nơi nào là không có, còn ở đây thì cứ như có ý thức vậy.

Chung Nhạc khó hiểu.

Cạch cạch cạch...

Phía trước vọng lại âm thanh giống như tiếng bánh răng bị gỉ đang chuyển động, rất nặng nề, còn có tiếng xích sắt va chạm. Âm thanh đó vô cùng rõ rệt khi vang lên trong tòa Tự Nhiên Chi Thành tĩnh lặng này, hơn nữa càng tới gần lại càng vang.

Chung Nhạc tiến về phía trước, vòng qua đám cây leo chằng chịt, phía trước là một vùng rộng rãi thoáng tầm mắt, không còn cây cối và những tòa cung điện bị dây leo che ín nữa, thay vào đó là một vùng dây leo phủ đầy mặt đất cả trăm dặm, giống như một tấm lưới khổng lồ che kín mặt đất.

Tiếng bánh răng gỉ chuyển động và tiếng xích va chạm chính là truyền ra từ những sợi dây leo này.

Chung Nhạc tế Bằng Vũ Kim Kiếm chém đứt dây leo phía trước để nhìn xuống dưới.

Mặt đất bên dưới những sợi dây leo này đen sì một mảng, căn bản chẳng nhìn thấy gì, mà âm thanh thì lớn hơn rất nhiều, không còn nặng nề nữa, nhnưg tiếng bánh răng chuyển động càng thêm chói tai, giống như có đến mấy trăm con miêu yêu chui và bình lưu ly cào tới cào lu.

Tiếng va chạm cũng vang vọng hơn, chấn động màng nhĩ.

Chung Nhạc khẽ động tâm niẹm, Bằng Vũ Kim Kiếm bay lên không ngừng chém xuống tấm lưới dây leo phía dưới, cuối cùng cũng dọn sạch.

Sau đó thân thể hắn chấn động, sững sờ đứng đó hồi lâu.

Cái hố bán kính mấy trăm dặm này được che bởi một tấm màng trong suốt. Bên dưới là vô số thi cốt, nhiều không đếm xuể, chúng đang không ngừng trườn bò dường như muốn bò lên khỏi cái hố này.

Tay của những bộ xương đó cào lên tấm màng kia phét ra tiếng ken két chói tai, còn có những bộ xương đập đầu vào tấm mạng, keng keng, giống như những cây chùy lớn đập xuống sắt.

Bên dưới hố này không biết chôn bao nhiêu bộ xương, linh lực trong những bộ xương này vẫn chưa hoàn toàn biến mất, có những bộ xương bên trên vẫn còn đồ đằng văn. Có cái là đồ đằng văn chủng tộc sinh ra đã có, có cái là sau này lạc ấn.

Những đồ đằng văn đó vô cùng khó hiểu, linh lực vẫn rất dồi dào, nhưng cũng đang không ngừng mất đi, bị một luồng năng lượng kỳ lạ rút đi.

Chung Nhạc nhìn những bộ xương đó, ánh mắt đầy đau đớn, thương cảm.

Phục Hy thị.

Dưới hố đó chính là thần của Phục Hy thị.

Thần của Phục Hy thị bị giết tại đây, số lượng nhiều không đếm xuể, thi cốt dưới đó dường như không biết mình đã tử vong, vẫn đang giãy giụa muốn thoát khỏi nơi này. Mở mồm gầm thét nhưng không phát ra được âm thanh gì, dường như đang chống lại sự bất công của lẽ trời.

Chung Nhạc rơi lệ.

Trong thức hải, Tân Hỏa không nói không rằng, ngọn lửa nhỏ này qua mắt của hắn cũng đã thấy được cảnh tượng đó. Tân Hỏa trước nay luôn vui vẻ phóng khoáng nhưng giờ cũng yên lặng.

Nước mắt Chung Nhạc rơi xuống tấm màng chắn tạo nên gợn sóng, đột nhiên những bộ xương kia trở nên tĩnh lặng, tất cả ngẩng lên nhìn.

Giữa mi tâm của họ còn có một hốc mắt nữa, vốn dĩ đó là vị trí của thần nhãn.

Đột nhiên từ mi tâm của những bộ xương Phục Hy đó lóe thần quang, thần quang bắn lên trời, biến thành một tấm màn sáng chói bao trùm lấy Chung Nhạc.

Ánh sáng đó như nghịch chuyển thời gian, Chung Nhạc đứng yên trong tấm màn sáng, một lúc sau ánh sáng biến mất, khung cảnh trước mắt hắn mới dần dần trở lại bình thường.

Hắn lại rời khỏi Tự Nhiên Chi Thành, tới một vùng phế tích sau chiến tranh.

Trên không trung bay phấp phới rất nhiều lá cờ lớn rách rưới, dưới đất là la liệt thần binh, còn có một chiếc chiến thuyền bị hỏng, cắm mũi thuyền dưới đất, đuôi chĩa thẳng lên trời.

Khắp chiến trường đầy khói, thi thể nằm la liệt đầy hoang tàn.

Trên không trung vọng lại tiếng uỳnh uỳnh, những quầng sáng khổng lồ đủ màu sắc đang chuyển động, dường như đứng sừng sững ngoài thiên địa.

Những quầng sáng đó có lẽ là thấu ảnh của nguyên thần bí cảnh của những cường giả vô cùng cường hãn, sáu quầng sáng rung, giống như Lục Đạo Luân Hồi vậy.

Hơn nữa không phải chỉ có một tòa Lục Đạo Luân Hồi mà là có tới hàng trăm cái.

Hàng trăm tòa Lục Đạo Luân Hồi che khuất cả bầu trời, phía trước tòa Lục Đạo Luân Hồi đó có lẽ là cường giả rất vĩ đại, chỉ là không một ai lộ tung tích hay diện mạo.

Cách đó không xa, Chung Nhạc nhìn thấy Đại Chân Lão Mẫu, đó là một con đại mẫu trùng.

Chung Nhạc khựng người, Đại Chân Lão Mẫu liền căng thẳng, sợ hắn nhân lúc mình hư nhược mà giết. Giờ nó mượn trứng trùng sinh, chính là lúc hư nhược nhất. Nếu Chung Nhạc muốn giết thì nó căn bản không thể tự bảo vệ.

Chung Nhạc thu ánh mắt về, nhìn về nơi xa hơn. Đại Chân Lão Mẫu khựng người, thở phào:

- Tiểu tử này ngu người rồi à? Lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy...

Phía xa có trận chiến vô cùng ác liệt. Chung Nhạc nhìn thì thấy các vị thần Phục Hy đang chiến đấu với cường địch, trận chiến long trời lở đất.

Trên không trung, các tòa Lục Đạo Luân Hồi chuyển động, có những bàn tay lớn thò ra từ bên trong, oanh kích, thần binh uy năng ngập trời đánh xuống, có ma bảo, có ma lầu, có thần tháp, có cờ, có phướn, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa oanh kích xuống hủy diệt tất cả.

- Phục Hy thị!

Trên không trung vang vọng một giọng nói đầy uy nghiêm:

- Phục Hy thị, huyết mạch đã đứt, đừng phản kháng nữa!

- Các ngươi đã thất bại, thời đại thuộc về các ngươi đã qua rồi!

Lại một giọng nói đầy thần thánh trang nghiêm khác vang lên khiến người nghe không kìm được mà sinh ra cảm giác thần phục, muốn quỳ xuống lạy.

- Phục Hy thị thống trị vũ trụ trăm vạn năm, Địa Kỷ thời đại đã qua, đừng ngoan cố nữa. Buông vũ khí, quỳ xuống xưng thần đi!

- Chủng tộc của các ngươi đã thua rồi, thua hoàn toàn!

Giọng của một nữ tử vang lên, vô cùng dễ nghe:

- Từ nay về sau không còn Phục Hy, nếu các ngươi quy thuận còn có thể yên bình những năm cuối đời. Quỳ xuống đi, buông vũ khí, các ngươi còn có thể làm nhân tộc, vô lo vô nghĩ mà sinh sản, không cần phải lo nghĩ. Bọn ta sẽ không ăn sạch các ngươi đâu, ha ha...

- Kẻ thất bại thì phải chịu thua, quỳ xuống cầu kẻ thắng một con đường sống.

- Quỳ xuống!

Bầu trời phát nổ, dường như có vô số giọng nói vang lên:

- Trời cao có đức hiếu sinh, sẽ cho các ngươi một con đường sống! Từ bỏ sự tôn nghiêm của các ngươi đi, quỳ xuống! Các ngươi muốn chiến đấu tới khi còn một Phục Hy cuối cùng sao?

Trên chiến trường không một Phục Hy thị nào lên tiếng, chỉ nghiến răng chiến đấu.

- Xem ra Phục Hy thị bị hủy diệt thật rồi.

Trên không trung một giọng thở dài vang lên.

Từng vị thần của Phục Hy thị ngã xuống, những người còn lại vẫn chiến đấu, chỉ là chiến hữu ngày một ít dần. Cuối cùng chỉ còn một vị thần Phục Hy thị cuối cùng. Đó là một nữ tử, bị kẻ địch trùng trùng bao vây, vẫn tiếp tục chiến đấu.

- Quỳ xuống!

Các giọng nói nổ ra trên trời:

- Ba nghìn Lục Đạo Giới đã không còn Phục Hy nữa rồi. Chỉ còn mình ngươi thôi. Quỳ xuống đi, ngươi có thể sống. Bọn ta có thể để lại nơi này cho ngươi an hưởng cả đời. Phục Hy cuối cùng có tư cách này.

Vị nữ tử đó ngẩng lên, trên mặt đầy máu, lộ vẻ châm biếm:

- Các ngươi thấy ta có chân không? Thế gian này không một Phục Hy nào biết quỳ hết! Khi thân thể bọn ta cúi xuống chính là lúc chiến tử!

Không trung trầm mặc, một giọng nói lạnh lùng nói:

- Đúng là ngoan cố, ta thực không hiểu, rõ ràng trong tộc các ngươi đã có không ít người quỳ xuống, tại sao ngươi vẫn còn cố chấp? Làm lương thực và đồ chơi cho vạn tộc bọn ta không phải rất tốt sao?

Nữ tử đó đột nhiên bay lên trời, lao về phía các tòa Lục Đạo Luân Hồi, quát lớn:

- Thế gian này không một Phục Hy nào biết quỳ, kẻ nào quỳ không phải Phục Hy!

Bùm!

Một ngón tay đưa ra, đầu nàng nổ tung, thi thể rơi xuống.

- Phục Hy cuối cùng rồi, đáng tiếc!

Các quầng sáng rung lắc, dường như có người đang lắc đầu, thở dài:

- Nếu nhốt trên tinh cầu này thì còn có thể dùng làm thú nuôi mua vui cho chúng ta.

- Giờ Phục Hy cuối cùng đã chết, Ngô bối có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Đương nhiên, ngươi trấn áp xác chúng lại để khỏi chết rồi mà chúng vẫn còn muốn làm loạn.

Các quầng sáng tối dần, biến mất. Đột nhiên Đại Chân Lão Mẫu nhảy ra, hét lớn:

- Ở đây còn có một Phục Hy nữa. Các ngươi đừng đi, ở đây còn một Phục Hy nữa!

Bầu trời tối lại, đột nhiên một gương mặt khổng lồ che phủ cả bầu trời. Gương mặt đó Chung Nhạc nhìn thấy không chỉ một lần, lần thứ hai là ở chiến trường âm phong thổi qua gặp long tương, lần thứ ba là trên bầu trời đại mạc, còn lần thứ nhất chính là ở trước Tự Nhiên Chi Thành.

Gương mặt của Tự Nhiên lão tổ.

- Ủa, lại là tiểu quỷ này!

Gương mặt của Tự Nhiên lão tổ lộ vẻ ngạc nhiên và thích thú nhìn Chung Nhạc, coi như không thấy Đại Chân Lão Mẫu, cười:

- Tiểu quỷ ngươi đúng là xuất quỷ nhập thần, hết lần này đến lần khác thoát được, sống được tới tận bây giờ sao? Nhưng vận may của ngươi đã hết rồi.

Bàn tay khổng lồ từ trên trời thò xuống nhằm vào Chung Nhạc, Chung Nhạc mặt không cảm xúc ngẩng lên nhìn, không hề tránh né, mặc cho bàn tay ấy tóm lấy mình.

- Cuối cùng ta cũng nhìn thấu rồi..

Chung Nhạc nói nhỏ.

Hắn còn chưa dứt lời, ánh sáng chói lòa đột nhiên xuất hiện, cuốn phăng đi tất cả, nhấn chìm hắn và mọi thứ trong chiến trường.

- Cuối cùng ta cũng nhìn thấu mọi thứ trong tòa thành này.

Chung Nhạc vẫn ngẩng lên, không hề động đậy, hắn vẫn nhìn lên bầu trời Tự Nhiên Chi Thành.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, lãnh khốc vô cùng. Cách đó không xa, Đại Chân Lão Mẫu gần như cùng lúc xuất hiện, thấy Chung Nhạc cách mình không xa thì vội hét lên bỏ chạy.

- Đại Chân, cảm ơn ngươi!

Chung Nhạc không hề động đậy, nói nhỏ:

- Cảm ơn ngươi đã khám phá ra tòa thành này, để báo đáp ta có thể cho ngươi sống lâu hơn một chút, cho ngươi thấy ta làm thế nào nhìn thấu được quỷ dị...

-
Bình Luận (0)
Comment