Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 765

Phong Vô Kỵ mừng húm, vội nói:

- Hiếu Mang lão tổ nói nhanh vài tháng, lâu nửa năm là sẽ đoạt xác đệ tử! Mong ân sư ra tay luyện hóa hắn trước khi hắn đoạt xác đệ tử!

- Vài tháng à, thời gian khá dài, ta không thể mất thời gian ở đây được…

Quái nhãn trầm ngâm một lúc, có chút khó xử nói:

- Bên trên có lệnh không cần ta trấn thủ ở đây nữa, muốn điều ta rời khỏi Phế Tinh. Phế Tinh sắp hoàn toàn phế rồi, hiện đã có cường giả trên đường đi, không lâu nữa sẽ tới đây, lúc đó Thần Thụ sẽ xóa bỏ hết thiên địa thần thông, phong ấn cả tinh hệ, tái tạo vũ trụ hồng hoang.

Phong Vô Kỵ đại kinh thất sắc, dập đầu liên hồi:

- Ân sư, nếu người đi rồi thì con sẽ chết không chỗ chôn mất!

- Trên đã có lệnh, không thể không đi.

Quái nhãn vọng lại tiếng cười:

- Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc ngươi, ta để lại hai đạo sắc lệnh, một cho ngươi luyện hóa Hiếu Mang lão tổ, đoạt lấy sức mạnh của hắn. Một cái ngươi cầm nó là có thể rời khỏi phong ấn, tới ngoại giới chân chính. Khi đó ta sẽ đón ngươi tới Tử Vi Đế Tinh…

Lời nói vừa dứt, quái nhãn đột nhiên nhắm lại, khi mở ra thì trong mắt không còn nhãn cầu, chỉ có hai đạo kim sắc phù văn đồ lục bay tới phía trước dvk.

Phong Vô Kỵ nhận lấy hai đạo sắc lệnh, mừng thầm, quỳ xuống:

- Ân sư, con còn chưa biết quý tính của người…

- Ta trên không thuộc Thiên Đế quản, dưới không thuộc Địa Phủ quản, tách khỏi Ngũ Hành, không trong Lục Đạo, làm bạn với Cổ Thần, Giới Đế. Lần trước Ba La Giới Đế tới thăm dò Đế Lăng là ta ở Tinh Vân đón tiếp hắn. Ta chính là trấn lăng đại tướng quân Đồ Uất, phụng mệnh giám sát Đế Lăng. Nhưng có dị động là có thể không bẩm Thiên Đế, trực tiếp báo lên trời!

Hai mi mắt nhắm lại, biến mất, cây nhang trên tế đàn bốc khói.

- Nếu ngươi tới Tử Vi là sẽ biết được sự lợi hại của ta. Đệ tử ngoan, vi sư đợi ngươi ở đó…

Bên ngoài Thái Dương tinh hệ, trong tinh vân, một tòa thần điện trôi lửng lơ, thần điển cổ phác, đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, sừng sững bên ngoài tinh hệ giám sát động tĩnh của cả tinh hệ này.

Đột nhiên tòa thần điện chấn động, bay ra khỏi tinh vân, tốc độ ngày một nhanh, nháy mắt đã biến mất trong bầu tinh không bao la.

Ma đạo hóa thân của Phong Vô Kỵ cất hai đạo sắc lệnh rồi lập tức xuất phát, từ me tộc vượt biển tới Tây Hoang.

- Đoạt lấy tu vi của Hiếu Mang lão tổ, tu vi thực lực của ta sẽ đạt tới trình độ nào? Còn có kẻ nào có thể là đối thủ của ta?

Phong Vô Kỵ cười ha hả:

- Đồ Uất có thể không bẩm Thiên Đế, trực tiếp thượng báo lên trời, đây là thân phận địa vị như thế nào? Ta bám được vào chỗ dựa vững chắc này, sau này sẽ vượt gấp trăm lần so với chỗ dựa của Hiếu Mang lão tổ! Đáng tiếc không thể thôn phệ cả Đồ Uất, nếu luyện hóa được cả hắn thì tu vi thực lực của ta sẽ tới mức nào chứ?

Duyên phận giữa hắn và Đồ Uất là từ một cơ ngộ của hắn. Phong Vô Kỵ cũng khá may mắn, một lần đi du ngoạn gặp một tòa cổ mộ, tìm được thi cốt của chủ nhân ngôi mộ và một cái tế đàn nhỏ, trên đó còn có nửa cây nhang.

Hắn thắp nhang lên, mắt của Đồ Uất hiện lên, nói có duyên với hắn, truyền thụ cho hắn công pháp thần kỳ Ngôn Xuất Pháp Tùy.

Lúc này Chung Nhạc đang ngồi trên lưng giao long mà hắn quan tưởng, giao long lao về phía trước, vượt biển về hướng Kiếm Môn Sơn.

- Tự Nhiên lão tổ đúng là cực kỳ cường hãn, lĩnh ngộ về Lục Đạo Luân Hồi cũng đạt tới mức cao thâm khó lường!

Hắn lấy ra Lục Đạo Luân Hồi của Tự Nhiên lão tổ, tìm kiếm từng cái một. Cảnh giới của tnln với hắn mà nói vẫn là quá cao, muốn nghiên cứu hết bí mật trong Lục Đạo Luân Hồi của hắn thì mất rất nhiều thời gian, nhưng dù vậy hắn cũng có lợi ích không nhỏ.

Lục đại bí cảnh của Tự Nhiên lão tổ được hắn luyện thành Lục Đạo Tiểu Luân Hồi, lần lượt là Đạo Nhất Luân Hồi, Âm Dương Luân Hồi, Thần Tài Luân Hồi, Vạn Tượng Luân Hồi, Ngũ Hành Luân Hồi, Huyết Mạch Luân Hồi. Mỗi cái lại tự hình thành hệ thống riêng, mỗi cái một tác dụng riêng.

Thời gian này Chung Nhạc nghiên cứu Lục Đạo Luân Hồi đã có những hiểu biết sơ bộ.

Đạo Nhất Luân là nơi Bàn Cổ Thần Nhân ở, tác dụng hắn chưa rõ lắm, Âm Dương Luân chủ âm dương sinh tử, Thần Tài Luân chưởng quản Thiên, Địa, Thần, còn gọi là “Tam Hồn”. Vạn Tượng Luân chưởng quản mệnh số, ví như ra đời phú quý bần tiện, sinh vận đạo, tài phú, phu thê, nhi nữ, cơ hội vân vân, bao la vạn tượng.

Ngũ Hành Luân chủ căn cốt tư chất trí tuệ, liên quan tới thành tựu tu hành sau này của luyện khí sĩ.

Huyết Mạch Luân thì liên quan tới huyết mạch, cũng có nghĩa là, sau khi rơi vào luân hồi, sinh ra chủng tộc gì, huyết mạch cao thấp ra sao.

- Muốn luyện lục đại bí cảnh thành Lục Đạo Luân Hồi, cho dù là Tiểu Luân Hồi thì cũng cực kỳ khó, cảnh giới hiện tại của ta căn bản không thể làm được.

Chung Nhạc lắc đầu, biến lục đại bí cảnh thành Lục Đạo Luân Hồi, với hắn mà nói thì quá cao thâm, nhưng có những sự lĩnh ngộ hắn có thể tiếp nhận, biến thành thần thông của bản thân hắn.

Quan trọng hơn là hắn tìm thấy linh lực của vạn vật chúng sinh mà Tự Nhiên lão tổ luyện hóa!

Nếu tu vi cảnh giới của Tự Nhiên lão tổ cao thêm vài phần, Tiểu Luân Hồi biến thành Đại Luân Hồi, hắn thẩm chi có thể thống trị cả vận mệnh của mọi sinh linh trên tinh cầu này!

Xuất thân, chủng tộc, tư chất, mệnh số của mọi sinh linh, lúc nào sinh, lúc nào chết, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của hắn!

Có thể nói, hắn muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó phải chết. Có thể ban cho một sinh linh mọi vinh hoa phú quý trong đời, cũng có thể khiến người đó cả đời trắc trở.

Đương nhiên Tự Nhiên lão tổ vẫn chưa đạt tới trình độ đó, hắn chỉ có thể tới mức của Âm Dương Luân Hồi, có thể nắm giữ sinh tử.

- Không biết nắm giữ sinh tử trong tay là người có tầng thứ thế nào trên Tử Vi Đế Tinh?

Chung Nhạc nghĩ ngợi.

Ngoài ra, thu hoạch quan trọng nhất của hắn là linh lực trong Lục Đạo Tiểu Luân Hồi!

Tám vạn sáu nghìn năm nay, Tự Nhiên Chi Thành luyện hóa thi cốt của Phục Hy thị và thần ma dưới trướng Tự Nhiên lão tổ, luyện hóa linh lực của tất cả sinh linh trên cả lục địa này, luyện hóa tất cả Thần Kim khoáng mạch trên lục địa, luyện hóa mọi thần binh, thần ma binh, số linh lực tích lũy được sẽ khủng bố tới mức nào?

Số linh lực này được hắn cất giữ trong Đạo Nhất Luân Hồi, nguyên thần của Chung Nhạc vào trong đó, thấy linh lực khủng bố tập trung biến thành một cái ngọc trì, linh lực tập trung dưới hồ, không ngừng tỏa ra vô số loại ánh sáng.

Ngoài cái hồ tập trung đầy linh lực này là Bàn Cổ Thần Nhân. Bàn Cổ Thần Nhân của Tự Nhiên lão tổ tỏa hào quang chói lòa, ngưng tụ Bàn Cổ Thần Nhân trở thành thực chất!

Bàn Cổ Thần Nhân của Chung Nhạc trước mặt của Tự Nhiên lão tổ thì đúng chỉ như một ngọn nến trước một vầng mặt trời.

Lục Đạo chi lực ở đây rất dậm đặc, hít thở cũng có Lục Đạo chi lực tràn tới, khiến Bàn Cổ Thần Nhân của hắn mạnh hơn.

- Nghiên cứu Bàn Cổ Thần Nhân của Tự Nhiên lão tổ có thể giúp ta biết thêm nhiều sự ảo diệu của Lục Đạo hơn!

Nguyên thần của Chung Nhạc bay tới ngọc trì, nheo mắt nhìn chăm chú, linh lực trong hồ tỏa ra thần quang vô cùng vô tận, ánh sáng giống như biến thành dịch thể, ánh sáng chói mắt.

Loại ánh sáng này khá giống với ánh sáng mà hắn thấy dưới lòng đất trong Tự Nhiên Chi Thành, nhưng mãnh liệt hơn.

- Linh lực hóa thành quang dịch, có tác dụng gì?

Hắn quan sát quang dịch biến từ linh lực, có chút chần chừ, linh lực này được chiết xuất từ thi cốt của vô số thần ma, còn có cả thần binh, thần ma binh, Thần Kim khoáng mạch và cả từ trong cơ thể sinh linh trên đại lục.

Tuy biết linh lực hiếm có nhưng loại linh lực này rốt cuộc có tác dụng gì?

- Tân Hỏa, linh lực mà Tự Nhiên lão tổ luyện hơn tám vạn năm này, và tiên thiên chi khí của hắn, rốt cuộc cái nào hơn?

Chung Nhạc đột nhiên hỏi.

- Đương nhiên là tiên thiên chi khí.

Tân Hỏa đáp.

- Tiên thiên chi khí có thể gặp mà không thể cầu, còn linh lực có thể chiết xuất từ vnạ vật. Về đẳng cấp mà nói tiên thiên chi khí hơn linh lực rất nhiều. Nhưng linh lực ở đây thì không phải tầm thường. Chỉ chiết xuất từ bảo vật tốt nhất trong thần binh, được Tự Nhiên lão tổ chiết xuất, hơn nữa phần lớn đều là quang dịch được chiết xuất từ thần ma và Thần Kim khoáng mạch, đã đạt tới cấp “bản nguyên kim dịch” rồi. Tuy không bằng tiên thiên chi khí của Tự Nhiên lão tổ nhưng giá trị cũng không kém bao nhiêu.

- Bản nguyên kim dịch? Lẽ nào có thể biến thành Thần Kim?

Chung Nhạc khựng người, lấy ra một miếng huyền thiết cắm xuống ngọc trì. Đột nhiên thần quang bùng phát. Miếng huyền thiết tiếp xúc với thần dịch bắn ra thần quang chói lòa, biến thành thần kim, hơn nữa còn là đẳng cấp cao không hề có tạp chất!

Chung Nhạc mừng rỡ:

- Quả nhiên có thể biến đồ bỏ thành bảo vật!

Tân Hỏa há hốc mồm, đột nhiên quát lên:

- Bại gia tử! Ai cho ngươi cho huyền thiết xuống đó? Bản nguyên thần dịch ở đây là do Tự Nhiên lão tổ dùng hơn tám vạn năm khổ sở chiết xuất từ thi cốt của vô số thần ma, Thần Kim khoáng mạch, hơn tám vạn năm mới có được chút xíu này! Mà ngươi lại ném huyền thiết xuống đó hồi phục thành thần thiết. Nếu tác dụng của bản nguyên kim dichhj chỉ có chút vậy thì chiết xuất làm cái gì?

Chung Nhạc bừng tỉnh, ném thần thiết trong tay đi, ngại ngùng nói:

- Tân Hỏa, ý ngươi là không thể dùng bản nguyên kim dịch như vậy?

- Đương nhiên là không!

Tân Hỏa hận sắt không thành gang, tức tối nói:

- Trực tiếp luyện bản nguyên kim dịch thành hồn binh, thần binh không phải hơn thần kim thần thiết trăm lần hay sao? Ngươi lại biến kim dịch thành thần kim, phẩm chất tụt giảm rồi!

- Cũng may vẫn chưa lãng phí nhiều!

Chung Nhạc hiểu ra, bản nguyên kim dịch không phải dịch thể mà nằm giữa ánh sáng và dịch thể, miếng huyền thiết vừa rồi biến thành thần kim có lẽ chưa tiêu hao tới một giọt.

- Ta tu luyện tới Chân Linh Cảnh, chỉ cần luyện thành Hỗn Nguyên Chân Linh, đột phá Cực Cảnh là có thể xung kích Thần Thông Cảnh rồi.

Hắn thầm tính:

- Cực Cảnh của Thông Thần Cảnh là Cực Đạo Hồn Binh. Tuyệt đối không thể tu thành Cực Cảnh. Ta cũng nên tu luyện một món hồn binh của bản thân rồi. Thần binh, ma hồn binh tuy tốt nhưng dù sao cũng không phải của mình.

Muốn tu thành Cực Cảnh của Thông Thần Cảnh thì buộc phải có một món hồn binh của bản thân, tu luyện hồn binh tới Cực Cảnh.

Kiếm Môn tới nay sáng lập hơn một vạn năm, chỉ có mười vị trưởng lão bước vào Thông Thần Cực Cảnh, mà chưa có bất cứ vị môn chủ nào tới trình độ đó. Nguyên nhân không phải tư chất của môn chủ không bằng mười vị trưởng lão đó mà là do môn chủ chưởng quản tượng trưng của môn chủ, Đại Tự Tại Thần Kiếm.

Sau khi bước lên vị trí môn chủ,thì phải tế luyện Đại Tự Tại Thần Kiếm ngày đêm, tâm tư không đặt vào hồn binh mấy. Do vậy lịch sử các đời môn chủ chỉ có một người tu thành Thông Thần Cực Cảnh.

Nếu Chung Nhạc muốn bước vào Thông Thần Cực Cạnh thì lúc này cần phải luyện cho mình một món hồn binh, toàn tâm toàn ý tế luyện, chỉ khi mê đắm như Phương Kiếm Các thì mới có thể bước vào Cực Cảnh của Thông Thần Cảnh.

- Luyện kim dịch thành hồn binh, làm thế nào để luyện? Luyện thành hồn binh gì?

Hắn suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment