Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, lập tức có một đám linh quang bay ra khỏi phạm vi hấp lực của cây đèn đồng, chạy thoát ra ngoài, rơi xuống trên từng tòa từng tòa Tế đàn, hóa thành từng tôn từng tôn Thần Linh. Sau đó đám Tế đàn bay lên, mang theo các Luyện Khí Sĩ của các Thần Tộc Tây Hoang, bỏ chạy ra bốn phương tám hướng.
- Chung Sơn thị, xem như ngươi lợi hại! Cửa ải này, ngươi xem như thông qua!
Thanh âm một tôn Thần Linh từ xa xa truyền tới.
Sắc mặt Phong Vô Kỵ kịch biến, cũng lập tức xoay người bỏ chạy, biến mất không thấy đâu nữa.
Đám người Hạ Tông chủ, Chúc Dung Nhan Khâm nhìn thấy một màn này, lập tức không tiếp tục dây dưa với Quân Tư Tà và Phương Kiếm Các nữa, xoay người rút đi, mang theo các cường giả của Trọng Lê Thần Tộc viễn độn bỏ chạy.
Trận đại biến cố này phát sinh cực nhanh, từ lúc Bạch Thương Hải trả đạo khí Thuần Dương lại cho Chung Nhạc, tới lúc Chung Nhạc cướp đao, Long Hầu giết chết Côn Hầu, rồi tới lúc Chung Nhạc mượn lực đao trảm Chư Thần, cây đèn đồng thu lấy đám Thần Linh, Chư Thần chịu thua trốn chết, trước trước sau sau bất quá cũng chỉ là thời gian nói mấy câu mà thôi.
Mà lúc này, hai thầy trò Bạch Thương Hải và Bạch Trấn Bắc đang nhìn tới mức trợn mắt hốc mồm, không ngừng nói:
- Đi! Đi thôi!
Hai thầy trò nhất tề hóa thành một làn khói phóng bỏ đi, trong lòng vẫn còn nghĩ lại mà sợ. Bạch Thương Hải trả đạo khí Thuần Dương lại cho Chung Nhạc, vốn chỉ dự định để cho hắn có thể chống đỡ thêm trong chốc lát mà thôi, không nghĩ tới lại giống như là thọc tổ ong vò vẽ vậy, dẫn phát nên lần kịch biến này. Côn Hầu bị chém chết, Chư Thần bị đao trảm, Chung Nhạc lật bàn trong tuyệt cảnh, thu được toàn thắng, toàn bộ đều bởi vì đạo khí Thuần Dương mà hắn trả lại này.
- Nếu đám Chư Thần Tây Hoang biết rõ đạo khí Thuần Dương kia là do ta trả lại, sẽ hận chết ta rồi…
Sắc mặt Bạch Thương Hải vàng như đất, trong lòng thầm nghĩ.
o0o
Thần Chiến Chi Địa khôi phục lại bình tĩnh, khí tức Chung Nhạc cực kỳ uể oải, lẩm bẩm:
- Hiện tại, các Thần Minh Tây Hoang sẽ không xuất thủ nữa sao?
Long Hầu thản nhiên nói:
- Có ta ở đây, bọn họ cũng không dám xuất thủ!
Chung Nhạc dốc lên một tia khí lực cuối cùng, khom người chân thành tạ ơn, nói:
- Đa tạ Long Hầu đã tương trợ!
Long Hầu lắc đầu:
- Ta cũng không phải giúp ngươi, ngược lại còn là được ngươi tương trợ, lúc này mới có thể không ngừng chém chết Côn Hầu, đánh cho hắn trọng thương, không thể không bỏ chạy. Ta bất quá chỉ là trả lại nhân tình cho ngươi mà thôi!
Chung Nhạc khẽ gật đầu một cái, vặn chặt nắp cây đèn đồng. Long Hầu liếc nhìn cây đèn đồng này một cái, trong mắt lộ ra thần sắc mê mang, sau đó xoay người rời đi.
Chung Nhạc rốt cuộc cũng không thể lại chống đỡ nữa, hai mắt biến thành màu đen, thân thể lắc lắc lư lư, hai chân đột nhiên mềm nhũn, toàn thân ngã thẳng về phía trước.
Đám người Quân Tư Tà, Phương Kiếm Các, Thủy Tử An, Công Tôn Hiên Viên nhanh chóng chạy tới, vội vàng dùng pháp lực nâng hắn lên. Chỉ thấy Chung Nhạc vẫn như cũ liều mạng mở to cặp mắt, hàm răng cắn chặt, không để cho chính mình lâm vào hôn mê. Trong mắt của hắn đã không nhìn thấy bất luận quang tuyến gì nữa, chỉ là dựa vào nghị lực kinh người, bảo trì một tia thanh tỉnh cuối cùng mà thôi.
Đám người Quân Tư Tà nhanh chóng kiểm tra thương thế của hắn, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng ngưng trọng. Chung Nhạc đã là dầu hết đèn tắt rồi!
Thương thế của Chung Nhạc thật sự quá nặng, đã liều mạng chiến đấu tới mức nửa điểm sinh cơ cũng không còn. Hiện tại sinh cơ hắn đã đoạn tuyệt, Nguyên thần cơ hồ vỡ nát, cho dù là Thần dược cũng không cứu nổi tính mạng của hắn.
Pháp lực của đám người Quân Tư Tà căn bản không thể quán nhập vào trong cơ thể hắn, giúp hắn trấn áp thương thế. Bởi vì pháp lực mọi người cũng không đồng nguyên, vừa tiến vào trong cơ thể hắn sẽ kích khởi pháp lực còn sót lại trong cơ thể hắn chống cự, đây là một loại thủ đoạn vô ý thức tự bảo vệ bản thân.
Mà thương thế của Chung Nhạc thật sự quá nặng, không chịu nổi bất luận một điểm xóc nảy nào cả. Thương thế nặng như vậy, nếu như dược lực của Thần dược phát tác trong cơ thể hắn, sợ rằng cũng sẽ là thương tổn trí mạng.
- Thương thế nặng như vậy…
Sắc mặt Thủy Tử An xám ngắt, lắc đầu nói:
- Sợ rằng không thể cứu được nữa rồi!
- Vì sao hắn vẫn chưa bất tỉnh?
Phương Kiếm Các đột nhiên nghi hoặc nói:
- Tại sao hắn vẫn khăng khăng muốn tỉnh?
Hắn vừa mới nói tới đây, đột nhiên chỉ thấy từ đằng xa, Long Nhạc và công tử Ba Tuần nhanh chóng bay tới. Còn chưa tới nơi này, nhục thân hai gã thiếu niên này đột nhiên tan rã, Chân Linh Đại Nhật Ma Ô và Chân Linh Tinh Thiềm hóa thành khí huyết và tu vi cuồn cuộn tiến nhập vào trong cơ thể Chung Nhạc. Cặp mắt Chung Nhạc rốt cuộc cũng nhắm lại, lâm vào hôn mê.
- Chung sư đệ quá mạnh mẽ!
Phương Kiếm Các nhất thời tỉnh ngộ, tán thưởng.
Chung Nhạc dốc hết khả năng duy trì ý thức chính mình thanh tỉnh, thật ra chính là đang tự cứu mình. Pháp lực của bất kỳ người nào khác cũng đều không thể trấn trụ thương thế của hắn, mà Nguyên thần và nhục thân của hắn cũng không chịu nổi bất luận dược lực gì trùng kích. Nhưng hóa thân của hắn chính là đồng nguyên đồng gốc, chỉ có hóa thân chạy tới, mới có thể kéo lại tính mạng của hắn.
o0o
Trải qua mấy ngày, đám người Quân Tư Tà cẩn cẩn thận thận khiêng hắn trở về Đại Hoang, không dám để cho xuất hiện bất luận xóc nảy gì, lo lắng sẽ khiến cho thương thế hắn bị nặng thêm. Một ngày này, Chung Nhạc đột nhiên tỉnh lại, chỉ thấy bên cạnh chính mình là một loại thực vật kỳ quái, sớm đã khô vàng, trên chòm râu kết đầy những hạt nhỏ căng tròn.
- Đây là cái gì?
Hắn có chút nghi hoặc hỏi. Quân Tư Tà đang đi ở phía trước, quay đầu nhìn lại, thản nhiên cười một tiếng:
- Đây là hạt kê, một trong ngũ cốc!
Chung Nhạc cật lực ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy những cánh đồng kéo dài vô biên vô tận, đều đã trồng đầy các loại ngũ cốc, rất nhiều tộc nhân đang lúc thu gặt. Hắn một lần nữa nằm xuống, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.