Xích Tuyết vỗ tay cười nói:
- Chính là đạo lý này!
Chung Nhạc lại tiếp tục suy tư nói:
- Mà ta cử hành Đại tế Phong Thiện, sợ rằng Côn Lôn Cảnh cũng sẽ không ngồi yên không để ý tới, khó tránh khỏi sẽ có cường giả Thần Tộc của Côn Lôn Cảnh nhận được tin tức chạy tới phá rối!
Xích Tuyết cười khanh khách, nói:
- Hiện tại ngươi còn muốn rời khỏi Tổ Tinh nữa không?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Tổ Tinh quá nhỏ, đã không dung nạp được ta nữa! Ta cần có địa phương càng rộng rãi hơn, cũng cần phải đi ra ngoài nhìn một chút thiên địa bên ngoài, thăm dò càng nhiều những huyền bí hơn! Xích Tuyết, ngươi không lưu được ta, Tổ Tinh cũng không lưu được ta. Sau khi Lão Tây Vương Mẫu chết, nguy nan sẽ bạo phát. Khi đó, Nhân Thần của Nhân Tộc ta sợ rằng đã không dưới mười tôn, cường giả vô số, trong tay lại chưởng khống chí bảo của Nhân Hoàng, đã có đủ thực lực để liên minh với ngươi. Hơn nữa, hai hóa thân của ta cũng còn lưu lại Tổ Tinh. Khi đó, ta tất nhiên cũng đã thành Thần, hóa thân của ta cũng tất nhiên đã thành Thần Minh. Vừa rồi, lúc ta gặp mặt Thiên Ngô Tôn Thần, cũng đã thương nghị tốt với hắn, nhờ hắn tới lúc đó xuất thủ tương trợ. Kể từ đó, lui có thể định Tổ Tinh, tiến có thể bảo vệ giang sơn ngươi mấy vạn năm không đổi!
Cặp mắt Xích Tuyết chớp động quang mang phức tạp, thở dài một tiếng, nói:
- Nói như vậy, ta vẫn là không có khả năng lưu ngươi lại rồi…
Sở dĩ nàng dẫn theo Chung Nhạc đi du lịch khắp nơi Côn Lôn Cảnh, để cho hắn nhìn một chút hướng đi thế cục tương lai của Côn Lôn, trong nội tâm thật ra cũng có chút không nỡ đối với hắn. Chỉ là nàng thân là Tây Vương Mẫu đời kế tiếp, căn bản sẽ không dựa vào Chung Nhạc, sẽ không khẩn cầu Chung Nhạc lưu lại. Lời nói như vậy, thân là Tây Vương Mẫu tương lai, nàng chính là nói không nên lời.
Mà thân phận địa vị của nàng cũng không cho phép nàng nói những lời này ra khỏi miệng. Phương thức nàng dùng để giữ Chung Nhạc lại, chỉ có thể là để cho hắn nhìn thấy sự hung hiểm của Nhân Tộc và chính mình, để cho bản thân hắn tự quyết định lưu lại.
Mà hiện tại, Chung Nhạc nói ra những lời này, chính là thể hiện cho nàng thấy, hắn đã làm ra mười phần chuẩn bị cho hết thảy những biến cố trong tương lai, chính mình đã không lưu được hắn nữa.
Khuôn mặt Chung Nhạc giãn ra, mỉm cười nói:
- Đây không phải là sinh ly tử biệt! Nếu sau này ta còn sống, nhất định sẽ trở lại gặp ngươi!
Sau đó, hai người tiếp tục đi du lịch các nơi. Thời điểm đi qua một dãy sơn mạch, Chung Nhạc đột nhiên dừng bước lại, nhìn lên một tòa cung điện trên Thần Sơn, sau đó chậm rãi đi tới trước cung điện. Chỉ thấy mấy gã đạo đồng đang chăm sóc một mảnh dược điền ở phụ cận. Nhìn thấy hai người, đám đạo đồng lập tức tản ra bốn phía, không ngừng kêu lớn:
- Kẻ xấu tới rồi!
Chung Nhạc chặn một gã đạo đồng lại, mỉm cười nói:
- Lão gia nhà ngươi có ở nhà không? Có thể đi vào thông báo giúp ta một tiếng không? Cứ nói là có cố nhân tới thăm!
Gã đạo đồng kia căng căng thẳng thẳng, vội vàng chạy vào trong cung điện thông báo. Sau một hồi, gã đạo đồng kia quay trở ra, nói:
- Lão gia cho mời!
Chung Nhạc và Xích Tuyết tiến vào cung điện, chỉ thấy một vị lão giả bộ dạng cao gầy, búi tóc cắm mấy cành cây khô, đang lúc pha trà. Lão giả kia mặc dù đã già, nhưng tinh thần phi thường phấn chấn. Hắn phất tay để cho gã đạo đồng lui xuống, sau đó mời Chung Nhạc và Xích Tuyết ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Lại gặp lại hai vị tiểu hữu rồi! Không biết hai vị tới thăm có gì chỉ giáo?
Xích Tuyết lộ ra thần sắc kinh ngạc, thất thanh nói:
- Lục Đạo Quả Thụ!
Lão giả này chính là Lục Đạo Quả Thụ. Mấy gã đạo đồng vừa rồi xử lý dược điền kia chính là đám Thần dược thành tinh, cho nên mới sợ hãi Chung Nhạc và Xích Tuyết như vậy.
Lục Đạo Quả Thụ châm trà mời khách. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Hiếm thấy gặp lại cố hữu, tự nhiên muốn tới đây gặp mặt một chút. Qua không bao lâu nữa, ta sẽ rời khỏi nơi này, không biết phải tới năm nào tháng nào mới lại trở về. Bởi vậy muốn nói lời chia tay với lão hữu!
- Thì ra là vậy!
Lục Đạo Quả Thụ yếu ớt nói:
- Chung Sơn thị, ngươi đây chính là phá hư sự thanh tịnh của ta a! Ngươi từ biệt thì từ biệt đi, cần gì dẫn theo nữ tử này tới đây? Hôm nay ngươi vô tâm dẫn nàng tới đây, ngày sau nhất định sẽ khiến cho ta rước lấy đại họa. Sau khi các ngươi đi rồi, ta lại phải dọn nhà nữa!
Kẻ mà hắn muốn nói chính là Xích Tuyết. Xích Tuyết có chút không cam lòng, nói:
- Ta sao lại sẽ mang tới đại họa cho ngươi chứ?
Lão giả do Lục Đạo Quả Thụ biến thành cười lạnh, nói:
- Ngươi là Tây Vương Mẫu tương lai, hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta, nhưng tương lai tu vi của ngươi đại thành, nhất định sẽ xuất thủ bắt ta, đoạt lấy Lục Đạo Quả của ta để cho ngươi sử dụng. Ngươi nữ tử này bạc tình bạc nghĩa, không phúc hậu như Chung Sơn thị. Hiện tại ngươi đã biết địa phương ta đặt chân, sau này làm sao sẽ bỏ qua cho ta? Cho dù ngươi chưa chắc đã có thể bắt được ta, nhưng đám đạo đồng của ta cũng sẽ bị thua thiệt, chỉ sợ sẽ bị ngươi bắt sạch sẽ rồi!
Ngữ khí Chung Nhạc áy náy, nói:
- Là ta suy nghĩ không chu toàn, xin tiền bối thứ tội!
Xích Tuyết thì chỉ cười lạnh không nói gì. Lục Đạo Quả Thụ mỉm cười, nói:
- Ngươi dự định rời khỏi sao? Ngươi muốn đi nơi nào? Ngươi phá hư gia viên của ta, nhất định phải đền lại cho ta một cái khác a!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, mỉm cười nói:
- Ta dự định rời khỏi Tổ Tinh, tiến vào vũ trụ nhìn một chút thiên địa rộng lớn hơn. Tiền bối có muốn cùng ta du lịch một phen hay không?
Thần sắc Lục Đạo Quả Thụ khẽ động, lắc đầu nói:
- Vũ trụ quá lớn, nơi nào mới là địa phương để ta cắm rễ? Không đi!
Chung Nhạc chỉ đành từ bỏ. Mấy người trò chuyện không bao lâu, liền cáo từ rời đi, Lục Đạo Quả Thụ cũng không đưa tiễn.
Chung Nhạc quay trở lại cung điện của Xích Tuyết, hai người lại quấn lấy nhau, triền miên không ngừng, vong ngã khó bỏ. Trải qua mấy ngày, Chung Nhạc mới dứt ra khỏi ôn nhu hương, không kinh động tới Xích Tuyết, âm thầm rời đi.
o0o
- Chung Sơn thị, ngươi phá hư gia viên của ta, hiện tại nên bồi thường cho ta rồi!
Chung Nhạc vừa mới đốt lên nén nhang kia, đột nhiên sau lưng truyền tới một đạo thanh âm tang thương, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lục Đạo Quả Thụ mang theo rất nhiều đạo đồng đã đi tới cách hắn không xa.
- Tiền bối, ngươi đây là…
Chung Nhạc nghi hoặc hỏi.
- Tự nhiên là cùng ngươi rời đi rồi!
Lục Đạo Quả Thụ cười lạnh, nói:
- Ta không tin được tiểu Tây Vương Mẫu kia. Nếu nói cho nàng biết, ta sẽ đi với ngươi, nàng nhất định sẽ âm thầm sai người ngáng chân, ở giữa đường chặn giết ta. Cho nên ta ngoài mặt nói không đi, nhưng phía sau lại lặng lẽ chạy tới!