Sư Bất Dịch và Công Tôn Hiên Viên không biết nên hình dung một màn này như thế nào, thật sự quá mức tráng lệ rồi!
Mà trong Cửu Chuyển Nguyên Đan, Nguyên thần và nhục thân của Chung Nhạc dung hợp lạp với nhau. Trong Nguyên đan, một tôn Thần Nhân Phục Hy thân cao vạn trượng, lại tương dung với nhục thân và Nguyên thần của hắn, hóa thành một thể.
Sư Bất Dịch có thể cảm giác được, khoảnh khắc này, Chung Nhạc tựa hồ đã hòa làm một thể với cả tòa Tế đàn Hắc Sơn. Chính mình là Tế đàn, có được lực lượng tế tự thiên địa khổng lồ.
Sau đầu hắn vang lên thanh âm trận trận vang dội, sáu Bí cảnh Nguyên thần hết thảy mở ra, hình chiếu của Bí cảnh bùng phát lực lượng. Đạo Nhất Luân, Âm Dương Luân, Thần Tài Luân, Vạn Tượng Luân, Ngũ Hành Luân, Huyết Mạch Luân lần lượt đại phóng quang mang.
- Thiên Địa Tá Pháp!
Chung Nhạc quát khẽ một tiếng. Sau khi tất cả lực lượng thống nhất, một màn kinh khủng phát sinh. Hắn bắt đầu mượn pháp của thiên địa, mượn tới linh lực, linh khí của mấy vạn dặm thiên địa xung quanh, lớn mạnh bản thân, lớn mạnh Tế đàn.
Trên không trung, sấm chớp rền vang, linh lực linh khí thiên địa khủng bố hội tụ, hóa thành một cái vòng xoáy phương viên ngàn dặm. Tốc độ vòng xoáy chuyển động càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, linh lực linh khí khủng bố ở trung tâm vòng xoáy chợt hóa thành một đạo quang lưu trắng tinh, thẳng tắp bắn xuống, rót vào Hắc Sơn, rót vào trong Tế đàn Phong Thiện.
Ngoài mặt Hắc Sơn, toàn bộ những văn lộ Đồ đằng mà Sư Bất Dịch trăm cay ngàn đắng mới lạc ấn xuống, chợt từ trong lòng núi chậm rãi xuất hiện, dường như muốn sống lại vậy. Từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng chậm rãi biến hóa, diễn hóa ra những đạo lý không thể hiểu nổi. Dưới pháp lực tinh thần của Chung Nhạc, dưới sự chống đỡ của linh lực linh khí thiên địa, đã trở nên càng tráng kiện hơn, càng sáng ngời hơn.
Đám văn lộ Đồ đằng của Đại tế Phong Thiện xoay quanh Hắc Sơn, dùng một loại phương thức mỹ lệ mà chuyển động, phức tạp mà nhiều biến hóa. Phong Thiện Tế Tự Pháp khai sáng từ thời kỳ Viễn Cổ, lúc này rốt cuộc cũng tái hiện, dùng Hắc Sơn làm Tế đàn, bắt đầu tế thiên.
Dưới lòng đất vang lên thanh âm ầm ầm chấn động, khiến cho toàn bộ Hắc Sơn không ngừng nhô lên, càng lúc càng cao. Những cây cổ thụ, hoa cỏ, dòng suối, thác nước… trên núi càng lúc càng lớn, càng lúc càng to, càng lúc càng rộng, không ngừng trưởng thành trong tràng tế tự này.
Mà Chung Nhạc thì đã hóa thành một cự nhân đầu người thân rắn, thân cao tới vạn trượng, đuôi rắn quấn lấy ngọn núi, quấn quanh một vòng lại vòng, thân trên vẫn ở lại trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống. Ba khỏa Thần Nhãn đều mở hết, nhìn chăm chú vào Tế đàn trung tâm.
Nhục thân của cực kỳ hắn nguy nga, khí thế mênh mông, thân đứng giữa hai con đại ngư trắng đen xoay tròn, khiến cho Sư Bất Dịch và thiếu niên Hiên Viên đều nhìn tới mức mắt hoa thần mê.
Lực lượng lúc này Chung Nhạc thể hiện ra thậm chí còn hơn xa tôn Yêu Thần Sư Bất Dịch này. Đây cũng không phải là lực lượng của một mình Chung Nhạc, mà là lực lượng của thiên địa, lực lượng Phong Thiện.
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt chỉ tay một cái. Nắp cây đèn đồng mở ra, bên trong nhất thời vang lên thanh âm lạo xạo. Một tôn Thần Linh đầu tiên bay ra khỏi cây đèn đồng, kêu lớn:
- Chung Sơn thị, ngươi trấn áp chúng ta lâu như vậy, hiện tại đã đến lúc ngươi đền mạng rồi!
Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, chỉ thấy tôn Thần Linh kia vừa mới chui ra khỏi cây đèn đồng, toàn thân toát ra khí diễm ngập trời, lao thẳng về phía Chung Nhạc. Nào ngờ hắn đã bị lực lượng thiên địa khủng bố hóa giải, trực tiếp biến thành năng lượng vô cùng tinh thuần, rót vào trong Tế đàn Hắc Sơn.
Hắn ngay cả cơ hội tế tự sống lại cũng không có, trực tiếp bị phân giải thành năng lượng nguyên thủy nhất.
- Chung Sơn thị, ngươi thả chúng ta đi ra, chính là tự đào mộ phần cho chính mình, ngươi có biết không?
Lại thêm một tôn Thần Linh nữa bay ra, cười quái dị nói. Ngay sau đó hắn liền bị tan rã, tiêu tan thành mây khói.
Sư Bất Dịch nhìn tới mức trừng mắt cứng lưỡi, trong lòng không khỏi sinh ra hàn ý, hàn ý phát ra từ nội tâm.
Đại trận tế tự bậc này vừa khởi động, tiêu diệt Thần Linh quả thật chính là đơn giản như uống nước vậy. Đổi lại là hắn, có thể kiên trì được bao lâu trong tràng đại tế này?
Từng tôn từng tôn Thần Linh từ trong cây đèn đồng bay ra, còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị tan rã, biến thành năng lượng nguyên thủy dung nhập vào trong Đại tế Phong Thiện, khiến cho uy năng của tràng đại tế này lại càng lớn mạnh hơn.
Phong vân trong thiên địa không ngừng cuộn trào, tựa hồ cảm ứng được biến hóa do tràng đại tế này mang tới, huyết vũ trong lúc bất chợt từ trên trời rơi xuống, là một trận huyết vũ bao phủ toàn bộ Tổ Tinh.
Khắp nơi đều là sấm chớp rền vang, khắp nơi đều là nước mưa huyết sắc, thậm chí ngay cả băng sơn, băng xuyên, băng nguyên… tại Bắc Cực, Nam Cực cũng đều bị nhuộm đỏ.
Đây chính là thiên khóc, thương thiên đang khóc lóc!
Tiếng khóc của thương thiên là tiếng sấm, nước mắt của thương thiên là xích thủy.
Thương thiên cũng khóc lóc, rơi lệ cho tương lai của Thần Tộc, Ma Tộc và Côn Tộc, khóc lóc vì Thần huyết của sinh linh hậu thế Thần Tộc, Ma Tộc và Côn Tộc bị phong ấn.
o0o
Lãnh địa của Chư Càn Thần Tộc, trong Chư Càn Thần Miếu, Văn Thường Công và Chư Cửu Mục bước ra khỏi Thần Miếu, ngẩng đầu nhìn trời. Chỉ thấy lôi điện không ngừng răng rắc răng rắc chém xuống, trong thiên địa tựa hồ có một cỗ lực lượng khủng bố đang hội tụ, một cỗ lực lượng khiến cho bọn họ không thể phát giác.
- Cửu Mục sư huynh!
Văn Thường Công kêu lớn:
- Chung Sơn thị lòng lang dạ sói, xây dựng một tòa Tế đàn lớn tại Hắc Sơn của Yêu Tộc. Ngươi cho rằng hắn bắt giữ nhiều Thần Linh Tây Hoang ta như vậy là muốn làm gì? Hắn bắt giữ Uy Huyết Thần là muốn làm gì? Hắn chính là dự định huyết tế hết thảy những Thần Linh Thần Minh này a!
Hắn đứng sừng sững trong huyết vũ, khuôn mặt phẫn nộ, quát lớn:
- Mục đích hắn huyết tế Chư Thần là cái gì? Tuyệt đối không phải là có lợi cho Thần Tộc ta, mà là dự định tiêu diệt Thần Tộc ta! Hắn vừa mới tế tự, trên trời liền rơi xuống huyết vũ, chính là thiên khóc a! Đợi tới lúc hắn hoàn thành tế tự, kẻ nào sẽ có thể chống lại tràng đại tế này?
Sắc mặt Chư Cửu Mục còn đang âm trầm bất định, thanh âm của Phong Vô Kỵ đột nhiên truyền tới:
- Ngươi niệm tình xưa với hắn, nhưng hắn chưa chắc đã niệm tình xưa với ngươi! Ngươi không ra tay, ngay cả Chư Càn Thần Tộc ngươi cũng sẽ bị diệt tộc!
Chư Cửu Mục đi ra khỏi Chư Càn Thần Miếu, toàn thân đắm chìm trong huyết vũ, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy thân hình Phong Vô Kỵ như ẩn như hiện trong lôi quang, mà sau lưng Phong Vô Kỵ, một đạo bóng mờ to lớn khôn cùng lộ ra phần lưng đen như mực trong lôi quang, chính là Côn Hầu!
- Chư Cửu Mục!
Lại thêm một đạo thanh âm vang vọng nữa. Chỉ thấy ma khí cuồn cuộn lao tới, một cây Ma thụ ngàn trượng chậm rãi bay lên, chính là binh khí của Ma Hầu. Trước Ma thụ, Ma Thần Đồ Tư Ba của A Tu La Thánh Tộc đang đứng ở đó. Mà trên tán cây, một tôn Ma Thần Chi Linh vĩ ngạn đang đứng sừng sững, chính là Ma Hầu!
- Thần Minh trong thiên hạ chỉ còn lại có các ngươi mà thôi. Các ngươi không ra tay, Chung Sơn thị nhất định sẽ huyết tẩy thiên hạ!
Thanh âm Ma Hầu chấn động, lạnh lùng nói:
- Cái gì là huyết tẩy thiên hạ? Hiện tại chính là huyết tẩy thiên hạ!