Chung Nhạc lập tức dẫn theo Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ lui về phía sau, tránh né đoàn sương mù kia. Đợi sau khi đoàn sương mù bay đi xa, lúc này mới tiếp tục tiến về phía trước.
Trong lòng Ma Tam Thọ cực kỳ nghi hoặc, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi. Lúc này, ba nhóm nhân mã cũng đã có thể nhìn thấy lẫn nhau. Ma Tam Thọ ngưng mắt nhìn về phía hai đội nhân mã còn lại, đã thấy đoàn sương mù kia phiêu phù về phía hai đội nhân mã còn lại.
Đám nhân mã do Pháp Hoa Sinh suất lĩnh xông lên trước nhất. Hai mươi mấy gã Luyện Khí Sĩ bị đoàn sương mù kia đảo qua. Ma Tam Thọ nhất thời rợn cả tóc gáy. Chỉ thấy huyết nhục trên người hai mươi mấy gã Luyện Khí Sĩ kia trong lúc bất chợt bay ra, sau đó xương cốt bốc cháy. Trong nháy mắt Nguyên thần của đám Luyện Khí Sĩ ở trong sương mù kia đã hòa tan, thậm chí ngay cả hồn phách cũng bị sương mù thổi tan.
Hồn phi phách tán! Thậm chí ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có, đã triệt để tử vong!
Pháp Hoa Sinh vội vàng lệnh cho đám mọi người còn lại lui về phía sau, tránh né đoàn sương mù. Mà Quân Vô Đạo ở đằng xa nhìn thấy thế, cũng vội vàng dẫn người tránh né, tránh cho đám bộ hạ chính mình chết trong đoàn quái vụ này.
- Sương mù này…
Trong lòng Ma Tam Thọ nhất thời sợ hãi. Nếu vừa rồi không phải Chung Nhạc kịp thời dừng lại, lui về phía sau tránh né đoàn sương mù, sợ rằng kết cục của bọn họ cũng sẽ giống như vậy.
- Hơi thở do Đại năng Thượng Cổ thở ra, quả nhiên phi thường lợi hại!
Chung Nhạc cũng nhìn thấy một màn này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
- Nhạc tiểu tử, mau tránh đầm nước này!
Tân Hỏa đột nhiên lại lên tiếng, ngữ khí cực kỳ khẩn trương, nói:
- Nhắm mắt lại tiến về phía trước! Không để cho đầm nước kia chiếu rọi chính mình!
Chung Nhạc nhìn về phía trước, chỉ thấy một mảnh đầm nước trong vắt giống như tấm gương, bằng phẳng không chút gợn sóng, không nhìn thấy bất kỳ dị trạng gì. Hắn tu thành ba khỏa Phục Hy Thần Nhãn, ba khỏa Thần Nhãn có được khả năng nhìn thấu hư minh, quan sát thái hư, vậy mà cũng không nhìn ra bất luận dị trạng gì, trong lòng không khỏi vô cùng kinh ngạc:
- Nếu bị đầm nước này chiếu rọi sẽ như thế nào?
Tân Hỏa lắc đầu, nói:
- Không biết! Đầm nước này vô cùng cổ quái! Hẳn là mồ hôi trên người Đại năng Thượng Cổ chảy ra, rơi xuống nơi này, hình thành nên đầm nước. Nàng đã mệt mỏi tới mức há miệng thở dốc, mệt mỏi tới mức chảy mồ hôi. Đám mồ hôi này chỉ sợ ẩn chứa tạp chất và ô uế trong cơ thể nàng, không thể không đề phòng!
Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhất thời minh bạch vì sao không thể từ không trung bay qua. Mồ hôi do Đại năng Thượng Cổ lưu lại giống như một tấm gương, từ trên không bay qua, rất dễ bị mặt nước chiếu rọi tới!
- Nhắm mắt lại? Sợ rằng ta không thể nhắm mắt lại a!
Chung Nhạc cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn là thân khô lâu, không có mí mắt, trong hốc mắt chỉ là hai ngọn Quỷ hỏa âm sâm, muốn nhắm mắt lại cũng không thể. Hắn lấy ra tấm gương lân phiến mà chính mình đã đạt được kia, hướng về phía đầm nước chiếu một cái. Đột nhiên chỉ nghe một tiếng răng rắc nhỏ, tấm gương lân phiến đột nhiên chấn động nhè nhẹ.
Chung Nhạc nhất thời cả kinh, vội vàng thu hồi tấm gương nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt gương vậy mà xuất hiện một vết nứt dài.
- Ngay cả tấm gương này cũng không chiếu rọi ra bất luận huyền bí gì của đầm nước, thậm chí bị quái lực của đầm nước khiến cho bị nứt!
Trong lòng hắn cực kỳ rung động. Mồ hôi trên người Đại năng Thượng Cổ chảy ra, vậy mà lại đáng sợ như thế!
Hắn truyền âm cho Ma Tam Thọ và Bạch Thương Hải, bảo hai người nhắm mắt lại, dẫn theo bọn họ đi vòng qua đầm nước kia, tiếp tục tiến về phía trước.
Chung Nhạc quan sát bốn phía. Chỉ thấy khắp nơi trong mảnh đầm lầy này đều là từng cái từng cái đầm nước tương tự, số lượng rất nhiều, chi chít như sao trên trời, nghĩ muốn không bị những đầm nước này chiếu rọi thân hình của mình sợ rằng cũng không dễ dàng. Bất quá, nếu như cẩn thận một chút, hẳn vẫn có thể tìm được một con đường an toàn.
Mà ở phía xa xa, Quân Vô Đạo và Pháp Hoa Sinh mỗi người suất lĩnh đám kẻ đi theo tiến về phía trước. Thân phận địa vị của hai người phi phàm, đều là phái ra kẻ đi theo đi phía trước dò đường, mà bọn họ thì đi sau một bước. Như vậy có chỗ tốt, nếu thật sự gặp phải hung hiểm, tất nhiên là kẻ đi trước sẽ gặp tai ương, mà bọn họ thì có thể né tránh được.
Mặc dù như thế, nhưng Pháp Hoa Sinh và Quân Vô Đạo vẫn đều lấy ra thủ đoạn mạnh nhất của mỗi người, tinh thần lực đảo quét khắp nơi, dò xét những hung hiểm phía trước. Thần Nhãn mỗi người cũng đều nhao nhao mở ra, sưu tầm động tĩnh bốn phía.
Chẳng những là bọn họ, trong những kẻ đi theo của bọn họ cũng không thiếu những kỳ nhân dị sĩ. Có kẻ luyện ra Thần Nhãn, có kẻ luyện ra Thần Nhĩ, có kẻ luyện thành Thần Thức, còn có kẻ trong tay Hồn binh đông đảo thì dùng Hồn binh để dò đường.
Đột nhiên, từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ phía trước chợt dừng bước lại, đứng trước một mảnh đầm nước, nhìn xuống mặt nước. Đám Luyện Khí Sĩ phía sau đi tới, cũng từng gã từng gã đứng cạnh mép nước, đều nhìn xuống mặt nước. Trên mặt đám Luyện Khí Sĩ này lộ ra nụ cười say mê, phảng phất như đang nhìn thấy chuyện tốt đẹp nhất của đời mình vậy.
Phía sau, Quân Vô Đạo và Pháp Hoa Sinh đều khẽ nhíu mày, lệnh cho mấy gã Luyện Khí Sĩ bên cạnh đi tới kiểm tra. Chỉ thấy mấy gã Luyện Khí Sĩ mới bị phái ra kia vậy mà cũng đều đứng tại mép nước, không chút nhúc nhích, trên mặt cũng lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Dừng bước!
Pháp Hoa Sinh hét lớn một tiếng, để cho tất cả mọi người dừng bước lại. Chính mình tiến lên, nhắm hai mắt lại, không nhìn xuống mặt nước, vươn tay chụp lấy bả vai một gã Luyện Khí Sĩ đang đứng cạnh mép nước, kéo kẻ này trở về.
Pháp Hoa Sinh mở mắt ra, nhìn về phía gã Luyện Khí Sĩ kia. Chỉ thấy ánh mắt gã Luyện Khí Sĩ kia vừa rời khỏi mặt nước, hai mắt đột nhiên dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khô cạn xuống, trong chớp mắt hốc mắt đã trống rỗng, cái gì cũng không lưu lại.
- Linh hồn của hắn cũng không còn nữa!
Trong lòng Pháp Hoa Sinh đại chấn. Cặp mắt của gã Luyện Khí Sĩ này không cánh mà bay, Nguyên thần vậy mà cũng hư không tiêu thất vô tung.
Chỉ là đứng bên cạnh mép nước một chút, Nguyên thần và cặp mắt đều đã biến mất? Nguyên thần và cặp mắt của bọn họ đã đi nơi nào rồi? Hắn nhìn về phía cái đầm nước trước mặt kia, có một loại cảm giác không rét mà run.
Mà bên kia, nữ tử Quân Vô Đạo kia đột nhiên thấp giọng nói:
- Nguyên Hạc, ngươi lưu Nguyên thần lại, đi xem một chút trong nước rốt cuộc có cái gì?
Trên đầu gã nam tử trẻ tuổi gọi là Nguyên Hạc kia là một khối thịt đỏ hừng hực, trên mặt mọc ra năm con mắt, sắp thành hình ngôi sao năm cánh, mỗi một con mắt đều có màu sắc bất đồng. Hắn nghe Quân Vô Đạo nói vậy, lập tức tế xuất Nguyên thần của chính mình, lưu lại bên cạnh Quân Vô Đạo, nhục thân thì đi về phía cái đầm nước. Hắn cúi người xuống, nhìn về phía đầm nước một cái, sau đó từng bước một lui trở về.
Đợi tới lúc hắn xoay người lại, đám người nhất thời rợn cả tóc gáy. Chỉ thấy trên mặt Nguyên Hạc xuất hiện năm cái hốc mắt đen như mực, toàn bộ tròng mắt trong năm cái hốc mắt đã không cánh mà bay. Quân Vô Đạo đưa Nguyên thần hắn trở về trong cơ thể, hỏi: