Hắn bày tỏ nỗi nghi hoặc đã suy nghĩ từ lâu. Nếu hai luyện khí sĩ nghịch khai lục đại nguyên thần bí cảnh, luyện thành mọi Cực Cảnh, hơn nữa cùng tu vi cảnh giới, đều tu luyện Lục Đại Luân Hồi thì ai sẽ thắng?
Có phải tu vi thực lực hai người tương đương, có phải thực lực không có khoảng cách gì không?
Nếu có người thắng thì thắng ở điểm gì? Người thua là thua ở điểm gì?
Thắng dựa vào điều gì? Tại sao lại thua?
Chung Nhạc trước kia không nghĩ tới việc này, nhưng từ sau khi gặp Lịch Thiên Hành, Quân Vô Đạo, Canh Vương Gia mấy người họ thì hắn bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Lịch Thiên Hành, Quân Vô Đạo, Canh Vương Gia đều là những người mạnh nhất hiện nay ở Ngục Giới, có thể có người chưa nghịch khai Lục Luân nhưng thực lực cũng không khác biệt là bao.
Nhưng nếu gặp những cường giả đỉnh cấp ở Thiên Giới, Địa Giới và Thần Giới thì chưa biết chừng đều là người đã nghịch khai Lục Luân, đều tu luyện Lục Đạo Luân Hồi công pháp!
Vậy không phải là tu vi thực lực của bọn họ đều tương đương, vậy thì còn so sánh cái gì?
Dư Bá Xuyên suy nghĩ một lúc, cười:
- Cái hạn chế thực lực ngoài những điều đó còn có huyết mạch. Huyết mạch càng mạnh, huyết thống càng cao thì thực lực sẽ càng mạnh.
Chung Nhạc hỏi:
- Nếu là cùng một tộc thì sao?
Dư Bá Xuyên nhíu mày suy nghĩ:
- Nếu cùng tộc thì phải xem công pháp họ tu luyện. Công pháp tốt hơn thì thực lực mạnh hơn.
- Nếu công pháp giống nhau thì sao?
Dư Bá Xuyên nghĩ ngợi:
- Nếu công pháp như nhau thì phải xem kinh nghiệm chiến đấu, xem trí thông minh. Kinh nghiệm chiến đấu càng nhiều thì càng thông minh, càng có khả năng chiến thắng.
Chung Nhạc lại hỏi:
- Nếu tất cả đều như nhau thì sao?
Dư Bá Xuyên bật cười:
- Sao mà như nhau được? Không thể nào lại có hai luyện khí sĩ cùng cảnh giới, cùng tu vi, cùng công pháp, kinh nghiệm và trí thông minh như nhau được. Việc đó thiên hạ hiếm có!
- Bệ và Ngạn huynh đệ họ giống nhua.
Chung Nhạc nói.
Dư Bá Xuyên khựng người, Chung Nhạc nói tiếp:
- Thật ra Dư huynh chua trả lời điều ta muốn hỏi. Ta muốn hỏi là nếu gặp cường giả ở các giới, cường giả từ ba nghìn Lục Đạo Giới khác, mọi người đều mở lục đạo bí cảnh, tu luyện Lục Đại Luân Hồi công pháp, cảnh giới như nhau, thì làm thế nào mới chiến thắng được họ.
Dư Bá Xuyên sắc mặt nghiêm trọng, lắc đầu nói:
- Khó, quá khó. Bản lĩnh tương đương thì càng khó thắng đối phương. Trừ phi… trừ phi…
Chung Nhạc vội hỏi:
- Trừ phi làm sao?
- Trừ phi vượt qua Cực Cảnh, đạt tới cảnh giới các luyện khí sĩ khác không thể đạt tới thì mới có thể thắng đối phương. Có điều…
Hắn lắc đầu:
- Quá khó. Thực sự là quá khó! Tất cả Cực Cảnh, tất cả cảnh giới đều đã cố định, mọi người đều là tu luyện theo con đường các tiền bối đã mở ra. Cho dù tu luyện được hết Cực Cảnh thì cũng là theo đường của các tiền bối, muốn vượt qua đâu phải dễ?
Chung Nhạc trầm mặc suy nghĩ. Toại Hoàng sáng tạo ra phương pháp tu luyện ngũ đại bí cảnh, Phục Hy thị sáng tạo phương pháp tu luyện Nhật Nguyệt song linh. Tới giai đoạn cuối Phục Hy thị mở ra bí cảnh thứ sau, từ đó xác định con đường tu luyện của Kim Sa Đại Vương.
Đi theo con đường đó tu luyện, tuy có vất vả, tuy có nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng có thể đạt được thành tựu cực cao, không thua kém các bậc tiên hiền.
Nhưng muốn vượt qua các bậc tiền bối thì thực sự quá khó, gần như là không thể!
Chung Nhạc giờ bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này là vì hắn phát hiện chỉ một Ngục Giới đã có nhiều cường giả như vậy. Canh Vương Gia thần thông quảng đại, Dư Bá Xuyên cao thâm khó lường, hai vị cường giả này hắn đều khó lòng vượt qua, huống hồ là ở các giới khác, huống chi là ba nghìn Lục Đạo Giới?
Hơn nữa trong ba nghìn Lục Đạo Giới còn có một Tử Vi Đế Hoàng, Tử Vi Tinh Vực?
Thử tính xem sẽ có bao nhiêu cường giả đáng sợ như Canh Vương Gia và Dư Bá Xuyên?
Muốn nổi bật hẳn lên giữa các cường giả này, trở thành vô địch, thực sự quá khó. Chỉ khi ra khỏi con đường của tiền bối, vượt qua Cực Cảnh mới có khả năng thắng họ.
- Có lẽ, Tiên Thiên Chân Hồn của ta là một con đường…
Chung Nhạc tim khẽ rung, Tiên Thiên Chân Hồn là tuyệt học hắn sáng tạo ra, dùng hồn phách thay thế linh trở thành chủ đạo của nguyên thần. Nếu thức tỉnh được chân hồn thì hắn có thể vượt qua Cực Cảnh của Chân Linh Cảnh!
Cũng có thể trong tương lai Tiên Thiên Chân Hồn sẽ trở thành một Cực Cảnh khác, được luyện khí sĩ thế hệ sau tu luyện!
Hai người lặng lẽ uống trà, mỗi người một suy nghĩ, đều cảm thấy việc nổi lên trong ba nghìn Lục Đạo Giới là việc vô cùng khó khăn.
Dư Bá Xuyên tuy mạnh nhưng cũng có điều hắn lo lắng, sợ gặp một luyện khí sĩ cũng tu luyện Lục Đại Luân Hồi công pháp từ nhỏ như mình. Còn Chung Nhạc ngoài việc muốn thức tỉnh Tiên Thiên Chân Hồn ra thì việc khiến hắn đau đầu nhất chính là nâng cao Phục Hy huyết mạch.
Một lúc lâu sau, Dư Bá Xuyên hỏi:
- Chung Tà Thần đã gặp Thục Dạ rồi?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Hắn không ra gặp ta.
- Ngươi không gặp hắn cũng tốt. Hắn là đệ tử của Thượng Thiên Vương, Thượng Thiên Vương cài hắn ở Ngục Giới làm tai mắt.
Dư Bá Xuyên cười:
- Thực Dạ có chút nhỏ nhen, động vào hắn thì khó ăn nói với Thượng Thiên Vương.
Chung Nhạc nhìn hắn, cười:
- Thục Dạ là đệ tử của Thượng Thiên Vương thì ngươi là đệ tử của ai?
Dư Bá Xuyên mỉm cười:
- Ta đến từ Thiên Giới.
Tinh thần hắn khẽ động, truyền âm nói:
- Ta để lộ Lục Đại Luân Hồi công pháp, sợ bị Thượng Thiên Vương và Ngục Giới Giới Chủ chú ý, nên nói ta từ Thiên Giới để họ ném chuột sợ vỡ bình quý, không dám động vào ta. Chung huynh, ta hỏi lại ngươi, ngươi cũng có thể nói từ Thiên Giới xuống. Như vậy thì tính mạng của chúng ta có thể bảo toàn.
Chung Nhạc hiểu ra, lúc này mới hiểu tại sao hắn ta tự nhiên lại nhắc tới Thục Dạ, thì ra là muốn từ Thục Dạ nói sang xuất thân của mình.
Dư Bá Xuyên nói mình từ Thiên Giới tới chắc chắn là một thế gia của Thiên Giới, chấn nhiếp Thượng Thiên Vương và Ngục Giới Giới Chủ. Sau khi rời khỏi Thần Táng Cổ Địa Ngục, Thượng Thiên Vương và Ngục Giới Giới Chủ mới không ép hỏi công pháp của hắn hoặc giết người giành công.
Chung Nhạc cũng đối mặt với chuyện tương tự. Hắn giết con của Ngục Giới Giới Chủ, Ngục Giới Giới Chủ chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Nếu Chung Nhạc nói mình cũng tới từ Thiên Giới thì Ngục Giới Giới Chủ muốn động tới hắn cũng sẽ phải suy tính.
Dư Bá Xuyên quả nhiên hỏi:
- Chung Tà Thần là đệ tử của ai vậy?
Chung Nhạc mỉm cười:
- Ta là nhân tộc, thì có xuất thân gì lớn lao đâu?
Dư Bá Xuyên hơi nhíu mày, truyền âm:
- Tại sao Chung huynh lại nói vậy?
Chung Nhạc cười:
- Ngươi yên tâm, Ngục Giới Giới Chủ không dám trả thù ta đâu.
Dư Bá Xuyên bán tin bán nghi, hai người cùng nhau giao lưu trao đổi. Kiến giải của họ về Lục Đại Luân Hồi mỗi người đều có điểm độc đáo riêng, Chung Nhạc từng tham ngộ Lục Đại Luân Hồi đại đạo của vị Ngục Giới Giới Chủ, gần như luyện thành một đại đạo hoàn chỉnh. Còn Dư Bá Xuyên từ nhỏ đã tu hành Lục Đại Luân Hồi công pháp, cũng có rất nhiều lĩnh ngộ riêng.
Qua nửa tháng, Chung Nhạc đột nhiên tâm thần chấn động, bên tai vang lên bài Tiên Thiên Thần Dao mà Thần Hậu nương nương truyền thụ. Đồng thời cũng có các loại tiếng tế tự, đủ mọi loại diệu âm truyền tới, cảm thấy đại đạo đồ đằng của Lục Đại Luân Hồi của hắn sắp viên mãn, hắn vội cáo từ.
Dư Bá Xuyên tiễn hắn đi, Chung Nhạc nhanh chóng trở lại Ca Giới tìm tới cung điện dưới biển ở Ca Giới, không kịp đi gặp Quân Tư Tà, Khâu Cấm Nhi, lập tức bế quan.
Chuyến đi lần này của hắn gặp mặt và giao lưu với Bệ, Ngạn, Lịch Thiên Hành, và Dư Bá Xuyên đều có thu hoạch. Vốn dĩ đã có cảm ngộ không ít, sau đó Tiên Thiên Thần Dao mà Thần Hậu nương nương truyền thụ không ngừng vnag lên trong đầu hắn, cuối cùng khiếp Lục Đại Luân Hồi đại đạo của hắn sắp viên mãn!
Nếu đại đạo viên mãn thì hắn có thể tim lại được chân thân, tìm lại tu vi pháp lực “kiếp trước”, quan trọng hơn là Chung Nhạc còn có thể tìm lại được tu vi của hồn phách của mình.
Trong Cốt Giới, linh hồn của hắn được luyện cường đại dị thường, chỉ còn cách nửa bước là tới Tiên Thiên Chân Hồn thức tỉnh. Nếu cộng thêm tu vi thành tựu của hồn phách “kiếp trước” thì chưa biết chừng có thể đột phá, đánh thức Chân Hồn vượt qua được Cực Cảnh như Dư Bá Xuyên nói!
Trong Ca Giới thời gian trôi rất nhanh, hết năm này tới năm khác qua đi, nháy mắt đã trăm năm trôi qua. Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ đều lần lượt tu luyện thành Bất Tử Chi Thần, thậm chí Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà cũng xuất quan.
Họ nhận được lợi ích rất lớn từ chỗ Thần Hậu nương nương, được truyền thụ rất nhiều công pháp, thần thông. Thần Hậu nương nương vừa dạy vừa chơi, họ học cũng rất vui vẻ.
Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà dường như được lột xác, căn cơ bất ổn trước kia trở nên vững chắc, dường như ổn định hơn cả luyện khí sĩ đã mở Lục Đại Luân Hồi.
- Tiên Thiên Thần có phải mở lục đạo bí cảnh không? Tiên Thiên Thần vừa sinh ra đã là thần, tại sao còn phải mở nguyên thần bí cảnh?
Thần Hậu nương nương cười:
- Tại sao Tiên Thiên Thần lại không như vậy? Tại sao Tiên Thiên Thần nhất định phải mở bí cảnh? Lục đạo bí cảnh chỉ là sáu không gian trong cơ thể, kích phát năng lượng vốn ẩn trong linh hồn. Nếu không cần mở lục đạo bí cảnh cũng có thể kích phát năng lượng trong linh hồn thì hà tất phải mở lục đạo bí cảnh nữa?
Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà nghe nửa hiểu nửa không. Khâu Cấm Nhi đột nhiên mắt sáng trưng, vội nói:
- Có một vị tiền bối truyền thụ cho ta Đại Nghịch Hành Phạt Thiên Kinh, hình như cũng là đạo lý này!
Thần Hậu nương nương hứng thú, nói:
- Nói nghe thử xem.
Khâu Cấm Nhi nói một lượt về Đại Nghịch Hành Phạt Thiên Kinh của Tạo Vật Chủ Hà Lan, Thần Hậu nương nương suy diễn một hồi, nói:
- Đó là pháp môn hậu thiên nghịch chính tiên thiên, đã là rất không tồi, chỉ là còn chưa đạt tới đỉnh cao, ta giúp ngươi sửa một chút.
Nàng chỉnh sửa lại Đại Nghịch Hành Phạt Thiên Kinh rồi truyền thụ cho Khâu Cấm Nhi, sau đó nhìn sang Quân Tư Tà nói:
- Nàng ấy có Đại Nghịch Hành Phạt Thiên Kinh, còn có Quan Tưởng Đồ của tộc ta. Ngươi không có công pháp như vậy vẫn có thể tu luyện tới mức này thật hiếm có! Ta sẽ truyền thụ ngươi Địa Mẫu Hoàng Dạo Kinh, nhưng ngươi là Thủy Diệu Linh Thể, môn công pháp này có chút không thích hợp với ngươi, sau này có lẽ ngươi phải thay đổi một chút.
Quân Tư Tà mừng rỡ, vội bái tạ.
Trong một trăm năm, Chung Nhạc luôn bế quan không ra ngoài. Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà cũng bế quan tu luyện. Lại qua hơn chục năm nữa, càng ngày càng gần với ngày rời khỏi Thần Tạng Cổ Địa Vực, Chung Nhạc vẫn đang bế quan.
Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà đều xuất quan, thất Chung Nhạc vẫn không ra thì không khỏi sốt ruột.
Hôm nay Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà tới chỗ Chung Nhạc bế quan kiểm tra nhưng vẫn đóng cửa, Chung Nhạc vẫn bế quan, chỉ có một vị thiếu niên cao lớn chắp tay sau lưng đứng bên hồ trong hoa viên, lặng lẽ nhìn long ngư trong hồ.
Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà nhìn bóng lưng của vị thiếu niên đó, có chút mê đắm.
Chung Nhạc quay lại, nhìn hai người cười bình thản một cái.
Gió nhẹ thổi tới, cánh hoa tung bay, có cánh hoa đáp xuống bờ hồ, có cánh hoa rơi vào khóm hoa, có cánh rơi xuống nước dẫn cá tới.
- Ta trở lại rồi.
Chung Nhạc mỉm cười.