Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 26

Trí nhớ của con người rất kỳ lạ, những thứ đã rất lâu rồi chưa nhắc tới, nội dung vốn tưởng đã lãng quên, có đôi khi sẽ bị một xúc tác nhỏ nhoi nào đó bất chợt gợi lại.

Ví như hiện giờ.

Trong nhà hiếm hoi lắm mới có được chút không khí sôi động, Dì Ngô cùng với Vương Tiệp đang trong bếp nấu cơm, Hứa Huy ngồi cùng với Hứa Chính Cang ở trước bàn ăn.

Hứa Chính Cang đang xem một tờ báo.

Cảnh như vầy khiến cho Hứa Huy cảm thấy mơ hồ quen thuộc. Lúc cậu bắt đầu nhớ lại, phát hiện nhân vật chính của cảnh trong đầu mình luôn là Vương Tiệp và Hứa Dịch Hằng, tình cảm ấm áp của hai mẹ con họ đã kéo theo cha con có tính tình hơi buồn tẻ Hứa Huy và Hứa Chính Cang.

Hứa Chính Cang đã bao lâu rồi chưa về?

Chắc sắp một năm rồi, Hứa Huy không nhớ rõ nữa.

Không ai thích một gia đình như thế này, những năm gần đây, Hứa Chính Cang đem toàn bộ tinh lực đặt vào công việc, đàn ông luôn giỏi trốn tránh hoàn cảnh và tâm trạng phản diện, cũng giống như Hứa Huy.

Thức ăn được bưng lên, tài nghệ của Vương Tiệp và Dì Ngô rất khá, những món ăn bình dân cũng được chế biến hương vị vẹn toàn.

Vương Tiệp ngồi bên cạnh Hứa Chính Cang, Dì Ngô vốn định đi, bị Vương Tiệp gọi lại.

“Chị Ngô, cùng ăn đi mà.”

“Không cần không cần.” Dì Ngô vội vàng xua tay, “Khỏi lo cho chị, chị vào bếp ăn chút đỉnh là được rồi.”

Vương Tiệp nhìn bà ta, như muốn tìm chỗ nương tựa.

“Qua đây ngồi đi Chị Ngô.” Bà ấy vừa nói nhìn Hứa Chính Cang.

Hứa Chính Cang đã quá lâu chưa về nhà, không hiểu rõ tình huống như thế nào, nhìn thẳng vào người giúp việc, thuận miệng nói: “Được mà, ngồi ăn luôn đi, không phải người ngoài.”

“Chao ôi, vậy thì ngại quá.” Dì Ngô nói rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Tiệp.

Một bữa ăn vô cùng nặng nề. Hứa Chính Cang hỏi han Vương Tiệp chuyện trong nhà, Vương Tiệp lầm bầm: “Không sao, mọi việc đều tốt.”

Hứa Chính Cang: “Tiền đủ tiêu không?”

Vương Tiệp: “Đủ tiêu……”

Hứa Chính Cang: “Nếu không đủ thì nói với anh.”

Vương Tiệp: “Biết rồi.”

Hứa Chính Cang nhìn Vương Tiệp bộ dạng ủ rũ, thử góp ý: “Vài bữa nữa em đi chơi một chút đi, ở đây sắp vào đông rồi, em xuống phương nam du lịch cho khuây khoả, đừng cứ ngày ngày chờ ở nhà.” Lại nói với Dì Ngô, “Nếu tự mình đi sợ nhàm chán thì tìm người bầu bạn, mua chút đồ.”

Dì Ngô dè dặt chạm vào Vương Tiệp, “Có thể mà, ra ngoài ngắm phong cảnh, cũng thay đổi tâm trạng.”

Vương Tiệp chậm chạp lắc đầu, “Thôi, em đi không xong.”

Hứa Chính Cang: “Chỉ vài ngày thôi, cũng không lâu.”

Vương Tiệp siết chặt đũa, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Hứa Chính Cang.

“Vài ngày cũng không được, một ngày cũng không được, anh muốn đi anh đi.”

Dì Ngô thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng hoà giải, “Vậy thì không đi nữa, ở nhà cũng được.” Nói với Hứa Chính Cang, “Trong nhà tôi có con chó nhỏ vừa mới sinh một lứa chó con, tôi muốn đem qua cho bà chủ một con, con chó ấy rất đáng yêu!”

Hứa Chính Cang cũng không biết có nghe rõ hay không, gật đại, quay đầu gắp thức ăn. Trong lúc đảo mắt một vòng, trông thấy Hứa Huy đang ngồi ăn cơm, hỏi:

“Con thì sao, ở trường tới đâu rồi?”

Hứa Huy lầm bầm: “Vẫn thường.”

“Thành tích ra sao?”

Hứa Huy: “Vẫn vậy thôi.”

“Thi lên đại học không?”

Hứa Huy ngưng một chút, “Không thi.”

Hứa Chính Cang thở một hơi nặng nề, đũa cũng buông xuống.

“Con trước đây học hành không phải lo lắng, sao hiện giờ đến cả đại học cũng không thi nữa rồi? Thành tích rớt đến mức đó rồi sao?”

Hứa Huy lặng thinh không nói.

Hứa Chính Cang lại bảo: “Có ý muốn ra nước ngoài không, bố có một người bạn nói làm trong lãnh vực này, nếu con muốn ra nước ngoài bố nói ông ấy giúp con chuẩn bị một chút.”

Hứa Huy lắc đầu, “Không ra nước ngoài.”

“Vậy…….”

“Bố.” Hứa Huy ngước mắt, nhìn Hứa Chính Cang, “Bố đi với con một chút được không, con có chút chuyện muốn nói với bố.”

Hứa Chính Cang thoáng sửng sốt, Vương Tiệp cũng nhìn qua.

Dì Ngô ngó qua Vương Tiệp một cái, nói với Hứa Huy: “Chúng ta ăn cơm trước đã, mẹ cậu làm cơm rất lâu, đợi chút nữa sẽ nguội hết.”

Đầu mày của Hứa Chính Cang luôn nhíu quanh năm suốt tháng, hỏi Hứa Huy: “Chuyện gì?”

Hứa Huy: “Đi với con một chút.”

Hứa Chính Cang buông chén đũa, đứng dậy đi lên lầu hai, Hứa Huy theo sau.

Dì Ngô cũng buông đũa xuống, lầm bầm, “Chẳng tốt lành gì……”

Vương Tiệp không nói một lời, cúi đầu ăn cơm.

Vào tới văn phòng, Hứa Chính Cang đóng cửa lại, ngồi vào ghế da, lấy một điếu thuốc.

Hứa Huy đi thẳng vào vấn đề, “Con muốn mượn một chút tiền.”

Hứa Chính Cang nét mặt không thay đổi, “Mượn tiền?”

“Dạ.”

“Mượn bao nhiêu.”

Hứa Huy do dự một chút, “Năm mươi vạn đi……”

Điếu thuốc của Hứa Huy ngưng lại, “Năm mươi vạn? Con muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?”

Hứa Huy nói: “Con dọn ra ngoài sống.”

“Hiện giờ không phải con cũng sống bên ngoài sao.”

“Ý con nói là không về nữa.”

Hứa Chính Cang lẳng lặng hút thuốc, Hứa Huy lại nói: “Tiền coi như con mượn của bố, bố có thể viết giấy cho mượn tiền, trong vòng năm năm con sẽ trả lại bố.”

Hứa Chính Cang không nói gì, một chốc sau, nói như rất hài hước, “Không về nữa……” Ông không nhịn được mắng một câu: “Con mẹ nó, cái nhà này thành ra cái dạng gì rồi?”

Hứa Huy cúi đầu, nhìn mặt đất.

Hứa Chính Cang đập bàn một cái, giọng nói mang cơn thịnh nộ. “Con nói xem mấy năm nay con toàn làm cái trò gì? Học không lo học, sách cũng không lo đọc, không sống cho ra hồn! Con đã bao lớn rồi? Hồi bố bằng tuổi con bố đã bắt đầu nuôi cả một nhà đầy người rồi!”

Hứa Huy rũ mắt, nghe bố mình giáo huấn.

Hứa Chính Cang càng nói càng giận, “Con không muốn học, bố không ép buộc con, ít nhất thì con nên biết lo cho gia đình đàng hoàng, cho ra dáng một người đàn ông! Con coi con hiện giờ đi!” Hứa Chính Cang đứng ngay lên, “Con ngó lại cái nhà này xem, yêu cầu của bố có cao không? Con nói coi yêu cầu của bố có cao không!?”

Hứa Huy bỗng ngẩng phắt đầu, khoé mắt mang theo sự bướng bỉnh.

“Không phải là con không muốn!”

Hứa Chính Cang: “Vậy là cái gì!? Ai không cho con cơ hội hả, ai không ——“

Nói giữa chừng, cửa phòng xịch mở, Vương Tiệp đứng đứng ngay phía ngoài cửa, khoé mắt chực rách ra, nhìn Hứa Huy gắt gao.

“Tôi sao?” Bà ấy khẽ run rẩy hỏi, “Tôi không cho cậu cơ hội, ý của cậu là vậy đi.”

Dì Ngô níu chặt lấy Vương Tiệp ở phía sau, “Được rồi được rồi, đừng giận mà, chúng ta đi xuống dưới.”

Vương Tiệp gạt Dì Ngô ra, cũng không nhìn Hứa Chính Cang, vỗ vào lồng ngực mình, lớn giọng chất vấn Hứa Huy: “Có phải tôi không?! Có phải cậu đang nói tôi không cho cậu cơ hội!?”

“Mẹ nó cái cảnh này!” Hứa Chính Cang chịu hết nổi, cầm một chiếc gạt tàn trên bàn, dùng sức ném như trút giận xuống đất bang một cái, mảnh vỡ bay tứ tán.

Xoay người bỏ đi.

Bước chân xuống lầu rầm rập, tựa như không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Rất nhanh, dưới lầu ầm một tiếng, cửa nhà sập lại, người trên lầu đều nghe tiếng xe nổ máy trong sân, nhưng cũng tựa như chưa nghe thấy.

Vương Tiệp từ từ bước tới gần, đứng trước mặt của Hứa Huy.

Dáng người Hứa Huy cao hơn bà ấy rất nhiều, bà ấy ngẩng đầu, giọng nói dịu nhẹ lạ thường.

“Hứa Huy, cậu biết chuyện của tôi với bố cậu phải không.”

Hứa Huy quay đầu đi, Vương Tiệp không cho cậu cơ hội trốn tránh, “Tôi với bố cậu là bạn từ tấm bé, tôi lớn lên cùng ông ấy, lúc ông ấy không đáng một xu, là tôi luôn ở bên ông ấy, là tôi…… Đến lúc ông ấy có tiền thì mẹ cậu giành lấy, chuốc say ông ấy rồi sinh ra cậu.”

Hứa Huy bước về phía cửa, bị Vương Tiệp níu lại.

“Lúc mẹ cậu mới chết, bố cậu sợ cậu không chịu nổi, tôi đành phải sống với Cu Hằng ở ngoài, không danh không phận, mãi cho tới khi cậu lên cấp hai mới gả vào nhà. Cu Hằng do không có bố, từ nhỏ đã bị bao nhiêu ức hiếp, nhưng xưa giờ nó chưa bao giờ oán trách. Nó ngoan như thế, yêu thích cậu như thế, nó yêu thích cậu như thế——“

Cánh tay đang bị Vương Tiệp dùng sức mà kéo, Hứa Huy lớn tiếng nói: “Buông tay!”

Giọng của Vương Tiệp càng lúc càng thê thiết, giống như đang đòi mạng.

“Nó yêu thích cậu như thế! Thức khuya không biết bao đêm để làm quà sinh nhật cho cậu, sao cậu có thể nhẫn tâm! Sao cậu lại không dung thứ được chúng tôi như thế! Có phải chúng tôi nợ me con cậu không, có phải không hả——! Cậu nói tôi không cho cậu cơ hội, cậu có cho tôi chưa, tôi cầu xin cậu cũng cho chúng tôi một cơ hội được không, tôi đem Cu Hằng đi, chúng tôi không tới nữa, chúng tôi sẽ không bao giờ tới nữa——“

“Buông tay!”

Hứa Huy rốt cuộc vẫn là một chàng trai lớn xác, vùng được ra khỏi Vương Tiệp muốn tông cửa xông ra.

Dì Ngô đứng xớ rớ trước cửa, Hứa Huy đưa tay gạt một cái, sơ hở chút thời cơ liền bị Vương Tiệp chụp được về.

Bà ấy xoay người Hứa Huy lại, để cậu nhìn thẳng vào mặt mình.

Va vào trong đôi mắt già nua ấy, Hứa Huy chợt dâng lên một nỗi sợ hãi từ dưới tận đáy lòng.

“Tôi sẽ không tha thứ cho cậu, cậu đã phá huỷ cả đời của chúng tôi.” Vương Tiệp gằn từng chữ một, miệng đầy mùi tanh của máu, tựa như muốn hoà toàn bộ sức sống còn lại của mình vào trong những lời nguyền rủa.

“Cậu nếu như còn là người, thì nên tự mình đi xuống địa ngục.”

Hứa Huy run rẩy rút hai cánh tay ra, Vương Tiệp nói phía sau lưng cậu: “Cậu không xứng đáng được sống tốt, cậu không xứng đáng……”

Hứa Huy xông xuống lầu, tới vài bậc cuối của cầu thang nhảy luôn xuống, dùng sức đẩy mạnh cánh cửa ra, gió rét rót vào tận xương tuỷ, cậu mới cảm thấy như được sống lại.

Hai vệt bánh xe rõ rệt in trên mặt đất, đó là lúc mới rồi Hứa Chính Cang rời đi để lại.

Chân của Hứa Huy dài, bước đi rất lớn, bước phần phật ra khỏi tiểu khu.

Sáu giờ rưỡi tối, đúng ngay giờ cơm chiều, đi trên đường, bất cứ nơi nào cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Xoong nồi chén đĩa, củi gạo muối dầu, đầy ắp cảnh tượng của nhân gian.

Hứa Huy ra khỏi tiểu khu bằng bước chạy, mù quáng đi trên con phố lớn. Xe từng chiếc từng chiếc một lướt qua bên người, ai ai cũng vội vã hối hả, mau mau lo tiến tới mục đích nào đó của mình.

Tựa như chỉ có một mình cậu, không biết sẽ đi về đâu.

Âm thanh của người phụ nữ truy đuổi cậu, vang lên trong đầu hết lần này đến lần khác.

“Cậu nếu còn là người, thì nên tự mình đi xuống địa ngục.”

“Cậu không xứng đáng được sống tốt……”

“Cậu không xứng đáng……”

Gió bắc thổi qua, mồ hôi khô cạn.

Da đầu Hứa Huy run lên.

Nhìn khắp bốn phía, giữa những ồn ào phiền phức không ngớt của thế giới này, có một giây kia, cậu chỉ có thể nghe thấy hơi thở của chính mình.

Lục di động ra, ngón tay của Hứa Huy run rẩy, cực kỳ nhanh chóng bấm một dãy số.

Cậu biết lúc này Bạch Lộ sẽ không bắt điện thoại, nhưng cậu vẫn không nhịn được.

Lắng nghe mười mấy tiếng chuông đều đặn vang lên, mãi cho đến khi bị cắt đứt, lòng của Hứa Huy từ từ ổn định lại.

Đây là cách cậu tự tìm được, một loại thuốc an thần, một nơi để nương náu.

Cậu không biết loại cảm giác này đến từ đâu, cậu cũng không muốn tìm hiểu thêm.

Ở những năm tháng thuần túy đơn giản này, không có gì đòi hỏi lý do.

Vẫy một chiếc xe taxi lại, Hứa Huy ngồi vào hàng ghế sau, ngắm nhìn từng hàng cây khô và đèn đường chớp qua rồi biến mất ngoài cửa sổ.

Di động vẫn nằm trong lòng bàn tay, nhưng không còn bị siết chặt như trước đó.

Lúc về đến nhà đã là tám giờ, đầu óc cậu rất hỗn loạn, không về nhà ngay, thay quần áo xong đi qua đi lại trên con đường nhỏ trước cửa nhà.

Lâu lâu ngó đồng hồ.

Cậu đang đợi đến mười giờ, lúc đó Bạch Lộ sẽ nhận điện thoại.

Thời gian chậm đến không thể tưởng tượng, Hứa Huy thuận tay bứt một chiếc lá trên bụi cây, thổi một cái làm cho nó bay đi.

Trời đêm giá lạnh, đã thấp thoáng thấy được khói trắng khi hà hơi.

Lá còn chưa rớt xuống đất, phía sau đã vang lên tiếng.

“Hứa Huy!”

Hứa Huy ngoái đầu, trông thấy một cậu con trai đứng ở đàng sau, cách cậu không xa.

Cậu ta bước tới gần, dáng người hơi gầy, rất linh lợi, mặc một bộ đồng phục mùa thu màu xanh nước biển đậm, trên ngực phía bên trái có một phù hiệu hình tròn, bên trong là một cánh chim đang ngước đầu bay cao.

Phù hiệu của Lục Trung.

“À……” Lúc đến gần, Hứa Huy nhận ra cậu ta. “Ngô Hãn Văn.”

Ngô Hãn Văn bước tới, cười cười với Hứa Huy, “Lâu rồi không gặp nhỉ.”

Hứa Huy gật gật đầu.

Ngô Hãn Văn: “Ở gần nhau, nhưng giờ tan học của chúng ta không giống nhau.”

Hứa Huy khẽ cười một tiếng, “Ừ.”

Ngô Hãn Văn bị tiếng cười này làm hoảng hồn, tay xách cặp không khỏi bất giác siết chặt.

Cậu vẫn y như trước đây

Không, cậu còn hơn cả trước đây.

Trông Hứa Huy như không hề có gì muốn nói với Ngô Hãn Văn, chỉ đơn giản chào một tiếng, lại nhấc tay nhìn giờ, xoay người đi ra phía ngoài.

Cậu mặc một chiếc áo len màu xám đậm, bóng lưng mảnh mai gọn gàng, Ngô Hãn Văn trông theo cậu đang chậm rãi tiến vào bóng tối, trong đầu chớp nhoáng đưa ra một quyết định.

Ánh mắt kích động.

“Hứa Huy, tớ có chuyện muốn nói với cậu!”

Ánh mắt vẫn còn rơi trên đồng hồ nơi cổ tay, cậu chán ghét chiếc kim đồng hồ sao xoay quá chậm…… Hứa Huy dừng bước nơi đầu ngõ.

Ngoái đầu, khẽ giọng.

“Ừ?”
Bình Luận (0)
Comment