Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 28

Từ trong toà nhà bước ra, Bạch Lộ đứng thẫn thờ một hồi, giống như bị những hình ảnh đóng khung trong cánh cửa kính thu hút.

Vuông vức góc cạnh, giống như một bức tranh.

Trong tranh có cây khô trời xanh, tuyết trắng đầy cành.

Chỉ có mấy giây đồng hồ, chóp mũi đã bắt đầu ươn ướt.

Hôm nay trời âm u, không có nắng, cũng thiếu sắc màu tươi vui. Nhưng so với căn phòng kia, thế giới bên ngoài vẫn muôn màu như cũ.

Bạch Lộ cúi đầu, bước vào trong tuyết, hít thở không khí lạnh băng.

Bước đi trên đường, đầu óc trống rỗng.

Mới là xế chiều, nhưng cô cứ cảm thấy như ngày đã trôi qua rồi.

Xe cộ trên đường tới tới lui lui, tiếng còi xe đều như nóng nảy hơn thường ngày, âm thanh rất chói.

Mãi đến giây phút đặt chân vào sân trường, Bạch Lộ mới cảm thấy bước chân bớt căng thẳng.

Thời tiết không tốt, trong sân trường không có mấy người, Bạch Lộ cắm đầu đi về hướng ký túc xá.

Buổi chiều không muốn nhìn đến bài vở nữa, cô muốn ngủ, ngã vật ra giường cắm đầu ngủ vùi.

Vừa nghĩ đến chiếc giường êm ái, trong lòng Bạch Lộ bỗng dưng cảm thấy có chút an ủi, bước chân cũng nhanh hẳn lên.

Cô dừng bước lại trước cửa ký túc xá.

Nơi đó có một người đang đứng.

Vì lúc này sân trường vắng hơn ngày thường, nên người này trông càng đặc biệt nổi bật.

Bạch Lộ khựng lại trong giây lát, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hiếm hoi lắm Ngô Hãn Văn mới không mặc đồng phục, cậu ta mặc toàn đồ của mình, nhưng lưng vẫn đeo chiếc cặp khổng lồ kia.

Có lẽ là do trời lạnh, cậu quấn thêm một chiếc khăn quàng rõ to, che hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi, cùng với mắt kính màu bạc.

Cô không hề có ý định dừng lại bên cạnh cậu, đi lướt qua, người chực tiến vào trong toà nhà.

“Bạch Lộ.” Ngô Hãn Văn gọi cô lại.

Bạch Lộ dừng bước, chậm rãi ngoái đầu, “Ừ?”

Hai tay của Ngô Hãn Văn xuôi bên người, đầu ngón tay hơi cong.

“Tớ đang đợi cậu.”

Trời rét, nói chuyện đều phả ra khói trắng.

Ngô Hãn Văn nhìn Bạch Lộ, “Cậu đi gặp cậu ta rồi?”

“Ừ.” Bạch Lộ nhìn cậu ta, cười lạnh một tiếng. “Không phải cậu cũng đi rồi sao.”

Ngô Hãn Văn hơi ngưng một chút, sau đó thẳng sống lưng. “Phải, tớ đã đi, tớ nói ra hết chuyện của cậu rồi.”

Bạch Lộ lẳng lặng nhìn, không nói gì.

Ngô Hãn Văn muốn mở miệng, Bạch Lộ ngắt lời cậu ta. “Quên đi, không quan trọng nữa.”

Trong giọng điệu của cô mang cảm giác thất bại nặng nề, Ngô Hãn Văn bước tới vài bước, nắm lấy cánh tay của cô.

“Bạch Lộ.” Giọng điệu của cậu ta mang chút hơi hướng cấp thiết, “Có phải cậu đang trách tớ không, tớ thật tình sợ cậu bị lôi xuống, ở thời điểm mấu chốt như thế này, cậu không thể mất thời gian với cậu ta.”

Bạch Lộ: “Buông tớ ra.”

Móng vuốt của Ngô Hãn Văn càng thêm chặt, “Cậu không hiểu Hứa Huy, con người của cậu ta không giống bọn mình, cậu ta thật sự sẽ kéo cậu xuống bùn, con người của cậu ta——“

Bạch Lộ chợt nghiêng người, cánh tay vùng ra, hất tay của Ngô Hãn Văn đi.

Quét đến mặt của Ngô Hãn Văn, chiếc khăn quàng cổ dày cui tuột xuống, Ngô Hãn Văn lập tức kéo lên lại.

Nhưng Bạch Lộ đã trông thấy.

“Chuyện gì thế này?”

“Không có gì.”

“Cậu kéo khăn quàng xuống.”

Ngô Hãn Văn lắc đầu, “Thật tình không có gì, hiện giờ tớ không phải đang nói chuyện này với cậu.”

“Tớ bảo cậu lấy xuống.”

“……”

Bạch Lộ đưa luôn tay mình lên, kéo một góc của chiếc khăn xuống.

“Ối ối……” Khăn quàng vừa bị Bạch Lộ kéo xuống, Ngô Hãn Văn lại cuống cuồng che mặt lại, kết quả cánh tay cũng bị Bạch Lộ kéo xuống.

“Ngô Hãn Văn!”

Đứa trẻ bé bỏng gầy nhom bỗng dưng nổi cơn, Ngô Hãn Văn quả thực bị doạ sợ ngây người.

Thương tích không tính là nhẹ.

Nguyên một bên gò má đều bầm tím, hơi sưng lên, khoé miệng còn mang vệt máu đỏ tươi.

Ngô Hãn Văn bị Bạch Lộ nhìn đến đâm ngại, lại lấy tay chắn.

“Là cậu ấy đánh?” Bạch Lộ nói.

Ngô Hãn Văn ừ một tiếng, rờ rờ khoé miệng, vẫn còn rất đau, lầm bầm: “Ra tay quá độc……”

Ngước mắt, Bạch Lộ vẫn còn đang nhìn cậu ta, Ngô Hãn Văn nói: “Cũng không trách cậu ta được……”

Cậu ta nhìn Bạch Lộ chăm chú, một gương mặt thê thảm đầy lo lắng, không mang chút dáng vẻ hối hận nào.

“Cậu không hiểu Hứa Huy.” Ngô Hãn Văn tiếp tục nói cho xong những lời vừa rồi, rất nghiêm túc.

“Cậu ta không giống bọn mình. Trước đây có nữ sinh rất thích cậu ấy, thích đến điên cuồng, cậu có biết năm lớp 9 lúc cậu ta ăn chơi dữ dội nhất, đã quen bốn cô bạn gái cùng một lúc, nhìn bọn họ đấu đá. Cuối cùng hai người bị kỷ luật, một người chuyển trường, một người bỏ luôn không học nữa.”

Bạch Lộ ngoảnh mặt nhìn hướng khác, Ngô Hãn Văn thì thầm: “Con người của cậu ta giống như một vũng lầy, bất kể là cố ý hay vô ý, cậu ta cũng đều không ảnh hưởng tốt gì đến ai.”

Bạch Lộ cúi đầu, giọng nói của Ngô Hãn Văn cũng trở nên càng thấp hơn.

“Cậu trách tớ cũng được, cảm thấy tớ đi lo chuyện bao đồng cũng được, dù sao, dù sao ……”

Nửa buổi cũng nói không ra, Bạch Lộ đưa mắt nhìn cậu ta, “Dù sao cái gì?”

Ngô Hãn Văn hít một hơi, buột miệng nói ra.

“Dù sao tớ cũng không hối hận, nếu cho tớ làm lại, tớ cũng vẫn đi nói y vậy.” Cậu ta nghiến răng, “Để tớ làm người ác được rồi.”

Bạch Lộ khẽ cười một tiếng, “Có liên quan gì tới cậu, mọi việc đều là do tớ làm mà.”

Thư sinh yếu đuối nho nhã, trên mặt một dải màu, ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Trong vô hình, giá lạnh thôi thúc sự trầm lặng, khí thế của Ngô Hãn Văn cũng từ từ tan rã.

“Bạch Lộ, có phải cậu…..”

“Tớ không trách cậu.” Bạch Lộ lên tiếng, giọng nói rất khẽ, tựa như đến cả hơi thở cũng không vực dậy được chút hứng thú.

Ngô Hãn Văn: “Tớ……”

“Thật tình không trách.” Mắt của Bạch Lộ nhìn xuống đất, nói, “Chẳng qua chỉ là……”

“Chẳng qua là gì?”

Lại im lặng một hồi, Bạch Lộ nói một cách vô cảm:

“Vốn định cắt đứt hết thảy được rồi, không định để cậu ấy biết nhiều như vậy.”

Ngô Hãn Văn nhìn cô, Bạch Lộ lẩm bẩm một mình: “Cậu nói rất đúng, cậu ấy giống như một vũng bùn……”

“Bạch Lộ……”

Bạch Lộ ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt sặc sỡ của Ngô Hãn Văn, lấy lại tinh thần hỏi: “Vì vụ này mà ban ngày cậu không đi học?”

Ngô Hãn Văn à một tiếng, rờ rờ mặt của mình, nói: “Mẹ tớ sợ gần chết, cứ hỏi tớ xảy ra chuyện gì, tớ nói không cẩn thật bị ngã, bà không tin, còn nói muốn tới trường hỏi, nguyên buổi sáng hôm nay tớ cứ phải lo trấn an bà ấy.”

“Bôi thuốc chưa?”

“Bôi rồi.” Ngô Hãn Văn nói, “Không cần lo.”

Bạch Lộ gật gù, nhìn Ngô Hãn Văn nói: “Xin lỗi, lôi cả cậu vào.”

“Không, tự bản thân tớ muốn làm. Ngô Hãn Văn muốn nói lại thôi, “Thật ra cũng hơi đáng sợ, cứ, cứ cảm thấy cậu sẽ nổi giận. Tại vì tối qua Hứa Huy giống y như——“

“Được rồi.”

Bạch Lộ ngắt lời cậu ta, “Không nhắc đến cậu ta nữa.”

Ngô Hãn Văn hơi thoáng sửng sốt, từ lời nói của cô, cậu ta cảm nhận được một sự kiên trì vô hình, cậu ta nhìn vào mắt của cô, lại phát hiện thêm một sự cự tuyệt càng rõ rệt hơn.

Ngô Hãn Văn sửng sốt xong nhanh chóng hiểu ngay, cô đang phân chia giới hạn ở trong lòng với Hứa Huy.

Bạch Lộ hiểu rõ tầm quan trọng của thời kỳ lớp 12.

Hoặc có lẽ, cô cũng đã cảm nhận được sự thu hút của Hứa Huy, nhưng ở giây phút cuối cùng, cô vẫn tự ép mình buông bỏ.

Bạch Lộ khác với những nữ sinh yêu thích Hứa Huy khác.

Ngô Hãn Văn nghĩ bụng.

Cô thông minh hơn họ.

Càng thông minh, càng ích kỷ.

Bạch Lộ nói: “Tớ lên lầu đây, cậu mau mau về nhà, dùng đá chườm một hồi, có thể mau lành hơn một chút.”

Ngô Hãn Văn xốc cặp ở phía sau lưng lên, “Tớ đi thư viện, cậu nghỉ ngơi đi. Mấy hôm vừa rồi không nghỉ ngơi đàng hoàng phải không, trông sắc mặt tệ hơn hẳn.”

Chào tạm biệt Ngô Hãn Văn, về đến ký túc xá trống trơn, Bạch Lộ đổ ập xuống giường.

Vừa dán người vào chăn mền, Bạch Lộ thầm nghĩ, cô không muốn rời giường một chút nào nữa, bữa tối cũng dứt khoát không ăn luôn.

Khắp người vô lực.

Giống như bị hút cạn.

Thứ Hai lúc Ngô Hãn Văn tới trường, bạn học đua nhau giật mình.

Lý Tư Nghị đập thẳng tay xuống bàn đứng phắt dậy.

“Ai!?” Cặp mắt hí trừng trừng, Lý Tư Nghị nói một cách phẫn nộ, “Ai thay dân trừ hại, thế quần chúng khắp nơi trừng trị cái gai này! Tớ muốn trao cờ thưởng!”

Ngô Hãn Văn phì cười, lại kéo vết thương ở khoé miệng.

“Cậu cút đi.”

Bạch Lộ cắm đầu làm bài.

Thành tích thi kiểm tra giữa kỳ được thông báo, Bạch Lộ bị rớt gần bốn chục hạng trong toàn khối.

Lúc cầm lấy bải thi trong tay, trên mặt của Bạch Lộ không có quá nhiều biểu cảm.

Trong lớp, thầy Bao nêu tên vài học sinh có thành tích bị trượt, Bạch Lộ không bị bất ngờ khi cô là một trong đám học sinh đó.

“Cách kỳ thi đại học còn có bao lâu, bản thân các em cũng biết rõ.” Giọng nói của thầy Bao dần dần lạnh lẽo theo không khí, thầy chỉ tấm bảng trên tường, đứng trên bục giảng cố sức đập xuống bàn một cái.

“Không biết rõ thì tự mình ngẩng đầu lên mà nhìn!”

Áp lực ngày một tăng lên.

Sau khi tan học, Bạch Lộ không đi ngay, Ngô Hãn Văn cũng ở lại. Cậu cầm bút, đầu ngón tay nhẹ nhàng, xoay bút một vòng lại một vòng, giọng điệu thong thả nói: “Không sao, đừng để ý quá nhiều.”

Bạch Lộ quay đầu, “Lần trước cậu lại không có thái độ như vầy.”

Ngô Hãn Văn nghẹn một chút, sau đó bảo: “Hiện giờ không phải khác thường sao.”

Bạch Lộ thu dọn cặp vở, cây bút trong tay của Ngô Hãn Văn xoay càng lúc càng nhanh, cuối cùng rớt cạch một cái xuống mặt bàn.

“Này……” Bạch Lộ thu dọn cặp vở xong, Ngô Hãn Văn cuối cùng mở miệng nói, “Lần sau khi nào rảnh theo tớ đi thư viện nhé.”

Bạch Lộ quay người, Ngô Hãn Văn ngẩng đầu.

“Chỉ cần cậu không phân tâm, tớ bảo đảm kỳ thi sau thành tích của cậu sẽ đuổi kịp.”

Cậu ta nói vô cùng đơn giản, nhưng giọng điệu còn chắc chắn hơn cả thầy chủ nhiệm.

——Bất kỳ ai cũng có thể trở nên tự tin và lợi hại, chỉ cần nằm trong lãnh vực họ quen thuộc.

“Được.” Bạch Lộ đáp lời cậu, “Cám ơn cậu.”

Cô còn hơi hoảng hốt, vai đã bị vỗ một cái, Ngô Hãn Văn lại nói: “Đừng đau lòng.”

Cậu nhìn thấy cô đang hiếm khi mang vẻ lo âu, liền hào hứng cung cấp sự hỗ trợ.

Di động của Bạch Lộ cứ tắt máy, một tuần sau, cô tình cờ mở lên, trong đó có mấy chục tin nhắn chưa đọc, là những tin nhắn Tôn Ngọc Hà gửi đến trong một tuần.

“Thỏ em, cậu với Hứa Huy bị sao thế?”

“Hứa Huy mấy ngày rồi không tới trường, di động cũng không bắt máy.”

“Các cậu cãi nhau à?”

“Sao cậu cũng không bắt điện thoại?”

“Rốt cuộc sao vậy, có thể nói chuyện được không. Hôm qua tớ đi tìm Hứa Huy, hắn như thế là bị kích động gì vậy?”

“Các cậu gặp phải chuyện gì vậy? Cậu thông cảm cho hắn một chút được không, hắn hiện giờ ai cũng không chịu gặp, cậu khuyên hắn chút đi.”

“……”

Hai bức cuối cùng được gửi vào ngày hôm nay, dài hơn một chút so với trước đó.

“Tớ đã gặp Hứa Huy rồi, tớ không biết giữa các cậu xảy ra chuyện gì, nhưng cậu không thể nào vứt hắn không ngó ngàng gì tới như vậy được. Tình trạng của hắn rất không tốt, tệ hơn cả lúc ở cấp 2, hắn khó khăn lắm mới khá lên chút đỉnh, bây giờ lại thành vầy. Trước đây tớ đã từng nói với cậu con người của hắn đôi khi có chút tự kỷ, nhưng hắn đối với cậu là thật lòng, tớ có thể nhìn ra, các cậu một chút khả năng hoà giải cũng không còn sao?”

“Cậu không biết hắn đã nghĩ về tương lai của hắn với cậu xa đến cỡ nào…… Hơn nữa, cậu theo hắn, lúc theo bọn mình đi chơi chung, một chút vui vẻ cũng không có sao? Hắn nói các cậu đã kết thúc rồi, tớ không tin, cho dù là sai lầm gì, cậu tha thứ cho hắn một lần được không hả?”

Bạch Lộ lại tắt di động, ngồi trước bàn làm bài tập.

Căn phòng rất yên tĩnh, chiếc giường trống đã sớm được báo cáo lên trên, nhưng vẫn mãi chưa có ai dọn tới.

Bạch Lộ viết mãi viết mãi, đầu bút ngưng lại.

Lưng căng thẳng, tay cũng căng thẳng.

Chỉ một giây sau, bút lại thoăn thoắt đưa.
Bình Luận (0)
Comment