Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 43

Người đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Nhân viên phục vụ cùng có mặt không ngừng gọi điện thoại, Bạch Lộ ở ngoài điền giấy tờ.

“Em đã gọi cho anh Hà rồi, anh ấy đang tiếp khách ở bến sông, lập tức chạy qua đây, bảo chúng ta canh chừng trước.”

Cậu nhân viên phục vụ đến bên cạnh Bạch Lộ, cậu ta chưa gặp phải tình huống này bao giờ, cũng không rõ tại sao cậu chủ của mình bỗng dưng lại đi nghĩ quẩn. Theo bản năng, cậu ta muốn nói chuyện một chút với Bạch Lộ để cho bớt căng thẳng, nhưng Bạch Lộ hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu rảnh rỗi nào.

Miệng mím chặt, tay cầm cây bút, chữ cũng không biết là đang viết xuống hay đang rạch xuống.

“Tiền tôi đem theo có lẽ không đủ, cậu kêu người đem tiền tới đây.” Giọng nói của Bạch Lộ rất trầm thấp, xoay người bước về phía phòng bịnh.

Cấp cứu, kiểm tra, xét nghiệm…..

Cô lắng nghe lời của bác sĩ không bỏ sót một chữ, lại cảm thấy âm thanh chỉ rót ngang qua tai, không hề được nạp vào trong não.

Cô ép mình phải tập trung chú ý.

Kiểm tra bước đầu cho thấy là ngộ độc cấp độ nặng.

Bác sĩ đứng trước mặt cô, mặt mũi và giọng nói đều vô cùng mơ hồ.

“Hiện giờ bệnh nhân đang trong tình trạng hôn mê sâu, cơ bắp toàn thân mềm nhẽo, mất nhiều phản xạ, sẽ lập tức tiến hành rửa ruột.”

Thần tình của Bạch Lộ quá u ám, nhưng bác sĩ vẫn giữ nguyên lối nói chuyện cẩn thận kín kẽ, không dư một câu.

Vài tiếng đồng hồ sau, Tôn Ngọc Hà hoảng hốt xông vào bệnh viện, trông thấy Bạch Lộ cũng không dư hơi sức đi để ý, chụp lấy bác sĩ hỏi ngay:

“Sao rồi? Hắn có gặp nguy hiểm hay không?”

Câu trả lời của bác sĩ vẫn một câu kia, “Phải xét nghiệm thêm.”

Bác sĩ đi rồi, Tôn Ngọc Hà rũ đầu, tay úp lấy mặt, sau lưng ướt đẫm một mảng.

Ngay sau đó nổi giận với nhân viên.

“Không phải là đi xem ca nhạc kịch sao, thế này là thế nào!?”

Nhân viên bị tai bay vạ gió, tự bào chữa cho mình.

“Em làm sao biết! Anh Huy đi chưa được bao lâu đã về sớm rồi.”

“Về sớm mà cậu không lo hỏi thăm một chút!?”

“Anh ấy lên thẳng trên lầu mà, bọn em đều tưởng là anh ấy mệt nên muốn đi nghỉ ngơi, ai biết sẽ, sẽ——“ Nhân viên bĩu môi một cái, lầm bầm, “Hơn nữa trước đây những chuyện này cũng nào có hỏi han gì……”

Tôn Ngọc Hà đang lo cuống quít, mắt muốn hoa cả lên, nhân viên biết điều ngậm miệng lại.

Soi ruột đã có kết quả, bác sĩ hỏi: “Trước đây có phải cậu ta bị đau bao tử trường kỳ, đã bao giờ có triệu chứng nôn ra máu?”

Bác sĩ nhìn thẳng Tôn Ngọc Hà mà hỏi, Tôn Ngọc Hà há miệng, “Hắn——“ Cậu ta gắng sức nhớ lại, “Hắn thường hay bị đau, nhưng không có, hình như…….. Cháu cũng không biết hắn có nôn ra máu hay không.”

“Váng đầu hoa mắt, tim đập nhanh, sắc mặt nhợt nhạt, đổ mồ hôi lạnh.” Bác sĩ liệt kê ra một cách thành thạo, “Triệu chứng chắc đã xuất hiện rất lâu về trước rồi, bệnh nhận bị loét bao tử rất nghiêm trọng, lại uống rượu trường kỳ, khiến cho bao tử xuất huyết, bây giờ còn sử dụng thuốc ngủ quá liều——“

Bọn họ nói từng câu từng câu một, Bạch Lộ bất chợt xoay người, không nghe tiếp nữa.

Cô đến bên cửa phòng bệnh, bên trong có hai bệnh nhân, người kia trông giống như một sinh viên ở đại học gần đây, bị đụng xe, cánh tay và đùi đều bị bó bột, rên hừ hừ than đau, có mấy người bạn học vây quanh, không ngừng an ủi cậu ta.

Trái lại, Hứa Huy vô cùng yên tĩnh.

Giống y như ngày thường.

Bạch Lộ không đứng gần, chi là đứng ở bên ngưỡng cửa nhìn.

Ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên khó nhìn ra.

Nếu như hiện giờ bác sĩ chạy tới, nói với cô rằng cậu đã chết, cô sẽ tin.

Cách suy nghĩ này vừa ló dạng, Bạch Lộ không khỏi lùi ra sau một bước.

Cô nhìn khuôn mặt của cậu bị ánh đèn làm cho thêm trắng bệch.

Cậu thiếu niên đã lênh đênh trong bóng tối, bị cuốn trong cơn nước cuồn cuộn, không mục đích, không bến bờ.

Cô chậm rãi lắc đầu.

Càng lắc ý nghĩ trong tim càng kích động.

Cứ như vầy mà chết sao?

Mịt mờ tăm tối.

Hồ đồ u mê.

Không rõ không ràng.

Bạch Lộ hít sâu một hơi, xoay người sải bước, lúc đi ngang qua Tôn Ngọc Hà và cậu nhân viên đang còn lo gặng hỏi bác sĩ, cũng không hề dừng lại.

Tôn Ngọc Hà trông thấy, hét lên theo bóng lưng của cô: “Cô đi làm gì đó!?”

Cậu nhân viên níu lấy cậu ta, bác sĩ nhíu chặt đầu mày, cảnh cáo: “Xin đừng lớn tiếng ồn ào, nơi đây là bệnh viện.”

Bác sĩ đi rồi, cậu nhân viên nói nhỏ với Hứa Huy: “Lần này là may có chị ấy đấy.”

Tôn Ngọc Hà hỏi: “Làm thế nào mà phát hiện được?”

“Ai biết chị ấy làm thế nào mà phát hiện được.” Cậu nhân viên kể quá trình cho Tôn Ngọc Hà nghe một lượt, nói: “Trực tiếp đòi chìa khoá từ tay em, làm em hết cả hồn.”

Tôn Ngọc Hà tay chống hông, do chạy tới mà thở hổn hển, nãy giờ vẫn chưa bình phục.

“Mẹ kiếp…….” Cậu mở miệng chửi một cách vô thức, cũng không biết mình đang chửi gì.

Cậu nhân viên vẫn đang tiếp tục nói: “Chị ấy sao lại có thể biết được nhỉ, chị ấy hình như rất hiểu anh Huy?”

Thái độ của cậu nhân viên rất bình thường, nhưng tới tai của Tôn Ngọc Hà thì nghe như đang mỉa mai, cậu ta trừng mắt, bộ dạng hung hãn nói: “Tôi không biết! Đừng hỏi tôi!”

Lúc Bạch Lộ chạy về đến trường, đã qua nửa đêm.

Trời vẫn oi bức, mưa vẫn chưa đổ.

Dì trông coi ký túc xá bị gọi dậy, thái độ rất tệ. Nhưng khi dì ấy lấy sổ ra đăng ký, trông thấy bộ dạng chật vật của Bạch Lộ, tay run cả lên, quên mất chuyện răn đe cô.

Cô leo từng bước một lên lầu, ba người trong phòng đã ngủ.

Bạch Lộ rón rén nhẹ nhàng đến bên bàn học.

Bì Ché đã giúp cô dọn dẹp.

Đã ba giờ sáng, cô cảm thấy mệt đừ, nhưng không có cách nào nghỉ ngơi.

Tinh thần như một miếng thịt heo ngoài siêu thị, bị xỏ vào móc thép treo lên.

Cầm lấy di động, cô lật danh bạ một cách không có mục đích.

Rơi vào trong hồi ức.

Bì Ché sáng sớm tỉnh dậy liền trông thấy Bạch Lộ đang ngồi bên dưới.

Ngáp một cái, “trưởng phòng cậu dậu sớm vậy à……”

Bạch Lộ không trả lời, cầm bút đang ghi chép gì đó.

Cặp mắt ngái ngủ của Bì Ché kèm nhèm nhìn theo bóng lưng của cô, “trưởng phòng, mấy giờ cậu quay về vậy?”

Bạch Lộ hình như không nghe thấy, Bì Ché nhíu mày leo xuống đất, dép lê cũng không buồn xỏ, chân trần chạy lại. Vừa đến gần, trông thấy mặt của Bạch Lộ, Bì Ché lập tức la lên: “Trời đất ơi! Cậu thế này là đi làm gì vậy hả, lên chiến trường? Đánh trận?!”

Di động của Bạch Lộ đang sạc pin, gạt tay của Bì Ché đang thò qua, thấp giọng: “Tớ có việc, tí nữa nói sau.”

“Họng sao lại ra nỗi này?” Bì Ché nhăn mặt, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Lộ lắc đầu, vừa lúc nãy nói câu kia đã khiến cho cô cảm thấy cổ họng đau rát, nhưng không rỗi để đi lo.

Đợi đến khi trời sáng hẳn, Bạch Lộ cầm di động và một cuốn sổ, ra ngoài ban công, đóng cửa lại.

Điện thoại gọi mất hết cả buổi sáng.

Giữa chừng chạy vào sạc pin hai lần.

Một người ngày thường hành xử bình tĩnh nhất mà trở thành như vầy, điều này khiến cho cả phòng căng thẳng hẳn lên.

“Chuyện gì xày ra vậy?” Bé Ba dậy muộn nhất, trông thấy tình hình quỷ dị này, hỏi Bì Ché.

Bì Ché cũng ngạc nhiên không kém, “Tớ đâu biết đâu.”

Cửa bị đẩy ra, Bạch Lộ dường như đã lấy được tin tức bản thân cô cần tìm. Cô nhanh chóng lấy cặp, nhét cuốn sổ vừa rồi, di động, ví tiền và đồ chạc phin nhét hết vào trong.

Bì Ché nhíu mày nhìn, một giây sau nắm lấy cổ tay của Bạch Lộ.

“Cậu đợi đã.”

Bạch Lộ giẳng ra, Bạch Lộ hơi dùng thêm sức một chút, nói một cách nghiêm túc: “Nào, nhìn mặt tớ!”

Bạch Lộ nhìn lên, Bì Ché chăm chú nhìn vào mắt của cô, “Rốt cuộc là sao? Cậu muốn làm gì?”

Bạch Lộ đã một ngày một đêm không ngủ, trông rất tiều tuỵ đến khó coi, môi miệng nhợt nhạt, dưới bọng mắt là quầng thâm đen thùi.

“Tớ phải,” Bạch Lộ cố gắng nói một cách bình tĩnh, “Tớ phải đi ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Tứ Xuyên.”

Toàn thể thành viên trong phòng đồng thanh lên tiếng: “Cái gì!?”

Bạch Lộ rút cổ tay từ trong tay của Bì Ché ra, “Lúc về tớ sẽ giải thích với các cậu sau, hiện giờ tớ không cò thời gian.”

Bì Ché: “Không phải, nhưng mà đi học thì sao? Lớp thì tính sao đây?”

Bạch Lộ kéo dây kéo của cặp xong, “Tớ sẽ quay lại rất nhanh chóng.” Nói xong ngưng một chút, “Nếu như về không kịp, các cậu cũng không cần giúp tớ lúc điểm danh, cứ nói tớ bị bệnh không đi được, lúc về tớ sẽ nghĩ cách lấy giấy phép.”

Đi thẳng ra khỏi cửa, sau lưng để lại tiếng bước chân nghe vội vã, Bì Ché cũng theo ra.

“trưởng phòng, cậu đợi chút.”

Bạch Lộ không dừng, bị Bì Ché kéo lại.

“Đứng yên!” Bì Ché đanh giọng, kéo cô giữ lại ở trong hành lang, “Cậu có biết hiện giờ bản thân cậu trông thế nào không? Nếu mà cậu cứ đi ra ngoài như vầy, xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao! Ít nhất cậu phải nói cho bọn tớ biết cậu đi Tứ Xuyên làm cái gì?”

Thần sắc của Bạch Lộ tan rã, làn môi giữa thời tiết oi bức bong một lớp da mỏng.

“Tớ phải đi tìm một người.” Cô nói.

Bì Ché nhìn cô, “Cậu muốn tìm ai?” Nhìn mặt cô thật kỹ, “……Cậu đã khóc sao?”

Ánh nhìn của Bạch Lộ không tập trung chút nào.

Bì Ché hỏi: “Cậu muốn tìm ai?”

Đầu óc mệt mỏi không thể giúp cô suy xét quá nhiều chuyện, Bạch Lộ cúi thấp đầu, rồi lại nhìn Bì Ché.

Ánh mắt kiên định, mang chút tuyệt vọng.

“Tớ không còn cách nào khác nữa. Tào Nghiên, tớ sắp hết hơi rồi……. Tớ cũng không biết điều tớ làm là đúng hay không, nhưng cậu ấy thực tình không thể kết thúc như thế này được.”

Bì Ché đầu đầy sương mù: “Cái gì?”

Bạch Lộ buông tay của cô ấy ra, “Chỉ một lần này thôi, sau đó bất kể là kết quả ra sao, tớ đều cam chịu.”

*

Hai giờ chiều, sân bay Tiêu Sơn máy bay hàng không 319 cất cánh đúng giờ, đến lúc gần năm giờ, đáp xuống sân bay Song Lưu.

Thời tiết ở Thành Đô khá hơn ở Hàng Châu một chút, không ngột ngạt bằng, nhưng cũng nóng y chang.

Trên máy bay, Bạch Lộ cũng không nghỉ ngơi, lúc ra khỏi sân bay, có một khắc cảm thấy xây xẩm.

Cô gọi thẳng một chiếc xe taxi.

“Đại Học Tứ Xuyên, khu Giang An.”

Giang An là khu vực mới nhất của trường Đại Học Tứ Xuyên, chủ yếu là nơi của sinh viên năm đầu và năm hai.

Nổi tiếng nhất ở khu Giang An là một con kênh thắng cảnh dài gần một cây số, hai bên là bảy mươi hai tác phẩm điêu khắc theo dạng lịch.

Đó là một hành lang trưng bày lịch sử văn hoá của Tứ Xuyên.

Được thừa hưởng khí chất biếng nhác của một nơi dổi dào tài nguyên thiên nhiên, sân trường trong buổi chiều tà, thanh bình yên ả.

Bạch Lộ đứng ngoài cổng trường nhìn một lúc, sau đó đến ở trong một nhà trọ sinh viên cách đó không xa.

Nằm trên giường, đầu óc trống rỗng, lại hầu như một đêm mất ngủ.

Sang ngày hôm sau, mười giờ sáng, Bạch Lộ căn cứ vào bản đồ, tìm đến nơi đã hẹn sẵn.

Một quán cà phê nhỏ ven đường, phong cách trang trí tươi sáng đáng yêu.

Đẩy cánh của của quán cà phê ra, chiếc chuông gắn trên tường vang lên hai tiếng “Đính đoong.”

Liên tiếp mấy ngày, sợi giây trong lòng luôn căng cứng.

Cô đứng ở ngưỡng cửa nhìn một vòng, phát hiện bóng lưng của một người ở nơi vị trí gần cửa sổ.

Mùa hè, cô ấy mặc một chiếc áo đầm màu vàng nhạt, tóc thắt bính, kẹp bằng kẹp tóc màu tím, có gắn hạt thuỷ tinh, lóng lánh dưới ánh mặt trời.

Bạch Lộ từng bước từng bước tiến lại gần cô ấy.

Xung quanh đều im lặng theo, sợi dây trong lòng vẫn còn căng thẳng.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng rung.

Cuối cùng, cô đến đàng sau lưng cô ấy, khẽ gọi một tiếng:

“Tương Như.”

Con kênh thắng cảnh của Giang An và điêu khắc lịch

Trường của Bạch Lộ là “Đại Học Chiết Giang”

đây là phòng ký túc xá bốn người có ban công

Khuôn viên trường

Khoa tin tức truyền thông
Bình Luận (0)
Comment