Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 46

Sân trường gió hiu hiu.

Một ngày học tập kết thúc, bước chân của những cô cậu sinh viên trở nên lười biếng chậm rì.

Sau khi Bạch Lộ tiễn Tương Như xong quay trở về trường, gặp Hứa Huy ở dưới lầu ký túc xá.

Cậu mặc đồ đen từ đầu đến chân, ngồi bên thảm cỏ xanh, trông vừa gọn đẹp vừa đơn bạc.

Có lẽ do cơ thể còn khó chịu, Hứa Huy không có tinh thần lắm, hai tay chắp lên nhau, đầu cúi thấp.

Gió thổi làm mái tóc đã hơi dài ra của cậu khẽ lay động.

Cậu không hề phát hiện ra cô, mãi đến khi Bạch Lộ đến ngồi xuống bên cậu.

Cậu nghiêng đầu, khuôn mặt trông rất nhạt nhoà trong bóng đêm.

Bạch Lộ mới nhớ ra, đã rất lâu rồi họ đều chưa chân chính nhìn thẳng vào mắt nhau như thế này —- Không có chất cồn, khoảng cách, hoặc ưu lo.

Đêm qua trời mưa, trong không khí có mùi ẩm ướt và hương cỏ nhàn nhạt.

Lưng của cậu hơi khòm, bộ dáng nhẹ nhàng tựa như một đứa trẻ đã đi lạc, ngơ ngác mịt mờ tìm đến nơi này, vẫn ngây ngô chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Lộ nhìn cậu, nói: “Lén chạy ra đây à?”

Hứa Huy gật đầu.

“Không thích bệnh viện?”

Cậu lại gật đầu.

Bạch Lộ hiểu ra, lúc xoay đầu, một đôi tình nhân vườn trường đang đút cho nhau một ly kem, tay trong tay nói nói cười cười băng qua trước mặt họ.

“Hiện giờ thân thể của cậu chưa bình phục, không thể chạy lung tung.” Ngưng một lúc, Bạch Lộ lại nói, “Bịnh bao tử cần phải tĩnh dưỡng.”

“…….Tôi ngủ không được.” Hứa Huy cuối cùng mở miệng, giọng nói vừa thấp vừa chậm rãi, không có chút sức lực.

“Thời gian nghỉ ngơi của cậu quá hỗn loạn.”

Hứa Huy hơi rũ mắt, giống như ngầm thừa nhận.

Bạch Lộ nói: “Vì sao chạy tới đây.”

Hứa Huy nhìn cô, trong ánh mắt không hề có kiểu “ý vị sâu xa” hoặc “biết rồi còn cố hỏi” —- Thật ra ánh mắt cậu trong sáng đến độ hoàn toàn chẳng chứa gì.

Bạch Lộ bị cái nhìn trong sáng này khiến cho run lên ở trong lòng.

Không sai, cô đang nghĩ trong bụng, người đã đi qua ngưỡng cửa sinh tử, sẽ trở nên khác xưa.

Bạch Lộ: “Mình đưa cậu về lại nhé, chút nữa sẽ quá muộn, cậu phải nghỉ ngơi sớm chút.”

Hứa Huy cúi đầu xuống lần nữa, lẳng lặng biểu đạt thái độ “không phối hợp.”

Bạch Lộ: “Sao vậy.”

Hứa Huy khẽ nói: “Không muốn về bệnh viện.”

“Được.” Bạch Lộ hiểu ra, “Thế thì về chỗ quán.”

Hứa Huy nhìn cô, hỏi một các không chắc chắn: “Có được không?”

Bạch Lộ đứng lên: “Đi thôi.”

Hứa Huy thuận lợi tìm được một “đồng minh,” vịn một tảng đá bên cạnh chậm chạp đứng dậy. Tuy chiều cao chênh nhau cả hai mươi cen-ti-mét, nhưng Bạch Lộ lại là người phải điều chỉnh lại tốc độ để Hứa Huy bắt kịp, bởi vì cậu vẫn còn quá yếu, đi rất chậm rất chậm.

Có lẽ Tôn Ngọc Hà cảm thấy xui xẻo, phòng của Hứa Huy đã được quét dọn một cách vô cùng triệt để, hết thảy mọi vật trong phòng được thay sạch sẽ, rèm cửa sổ dày nặng bị lôi hết xuống.

Không có rèm che, bên ngoài cánh cửa kính là khu phố đại học đèn đuốc sáng rực, lốm đốm như sao.

Bạch Lộ muốn bảo Hứa Huy nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng Hứa Huy khăng khăng đòi đi tắm.

Bạch Lộ: “Hiện giờ sức khoẻ của cậu tệ như thế, lỡ may bị cảm lạnh thì biết làm sao?”

Hứa Huy giống như một đứa trẻ chỉ biết lập đi lập lại mỗi một động tác, lắc đầu lắc đầu rồi lại lắc đầu, thuận tay kéo một chiếc khăn lông xuống.

“Ba ngày không tắm rồi.” Cậu nói một cách ghê tởm, “Gớm chết được…….”

Cậu yêu thích sạch sẽ, lúc say có thể coi như không biết, nhưng hễ vừa tỉnh lại sẽ không chịu nổi mùi rượu còn sót lại trên người.

“Vậy cậu cẩn thật chút.”

Hứa Huy gật đầu, cầm bộ đồ để thay ra bước vào phòng tắm.

Trong lúc Hứa Huy tắm, Bạch Lộ đi thơ thẩn trong phòng ngó, lơ đễnh trông thấy bên bệ cửa sổ có một khung ảnh. Khung ảnh đã từng bị ném, mặt kính rạn nứt, nhưng giữa những tia nứt chằng chịt, cô vẫn dễ dàng nhận ra bức tranh hoa nhẫn đông mình vẽ dạo trước.

Hứa Huy tắm xong bước ra, gặp ngay lúc cô đang cầm bức tranh.

Cậu đến gần, ngồi xuống cạnh cô.

“Đêm hôm đó…… Tôi uống say.”

Bạch Lộ nhìn cậu, Hứa Huy không nhìn cô, lấy bước tranh từ trong tay cô lại.

Cậu mang theo hơi nước, trên người phảng phất mùi sữa tắm, cổ tròn của chiếc áo thun đen để lộ xương quanh xanh gầy gò và da thịt trắng bóc.

Đôi mắt hơi rũ, nét của sườn mặt nhìn nhu hoà bình lặng.

“Lúc cậu uống say thì nghĩ gì, có nhớ gì không?” Bạch Lộ hỏi.

Hứa Huy ngưng một chút, lầm bầm, “Có…….. Nhưng không tốt lắm.”

“Vậy đừng nghĩ ngữa, nghỉ ngơi sớm một chút, đã không còn sớm rồi.” Bạch Lộ chỉ chỉ giường, “Nào, nằm xuống.”

Hứa Huy đặt bức tranh qua bên, rất nghe lời nằm xuống giường.

Nhưng không nhắm mắt.

“Cậu mở mắt thì có thể ngủ sao?” Bạch Lộ nói.

Hứa Huy mở miệng bình tĩnh bảo, “Không thể.”

Không đợi Bạch Lộ nói tiếp, cậu lại nói: “Nhắm mắt cũng không thể.”

“……”

Bạch Lộ: “Bình thường ngủ không được thì phải làm thế nào?”

Hứa Huy do dự một lúc, mới đáp: “Uống rượu……”

Bạch Lộ trầm trồ, “Biện pháp tốt gớm.”

Hứa Huy giữ im lặng trước sự châm chọc mai mỉa của Bạch Lộ.

Bạch Lộ đứng lên, cậu vội nói: “Đi đâu?”

“Tắt đèn.”

Chỉ còn ánh trăng từ ngoài song rót vào.

Cô ngồi bên giường, Hứa Huy nói: “Đợi tôi ngủ rồi em hãy đi.”

Bạch Lộ nhìn cậu chăm chú vài giây, sau đó đồng ý, “Ngủ đi.”

Quãng thời gian sau đó, giữa bọn họ cơ bản là không ai nói gì, chỉ đôi khi nhìn nhau một cái —- họ dường như không hỏi han gì đến cuộc sống của nhau, nhưng lại rõ chuyện của đối phương như lòng bàn tay.

Thời gian chậm rãi trôi, ánh đèn ngoài cửa sổ cũng ít đi.

Thành phố cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hứa Huy mất ngủ đã thành thói quen, nhưng Bạch Lộ thì không.

Vốn là mấy hôm gần đây cô đã mệt chịu không thấu, hôm nay lại ráng chạy ra ngoài đi chơi ở Tây Hồ với Tương Như, lúc về đã sức cùng lực kiệt.

Ngồi trên chiếc giường rộng lớn, một bên là chăn nệm mềm mại, trong phòng mang mùi hương mát lành nhè nhẹ.

Bạch Lộ cảm thấy mí mắt mình như bị mất kiểm soát, càng lúc càng nặng trĩu.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, có người ngồi dậy ở bên cạnh, đỡ lấy thân thể của cô chậm rãi đặt nằm xuống.

Bạch Lộ vẫn còn lẩm bẩm trong vô thức, “Cậu ngủ sớm một chút……”

Hứa Huy ghé lại gần kéo chiếc chăn mỏng đắp cho cô, sau đó nghiêng người nằm xuống.

“Ừ.” Cậu như đang thì thầm đáp lời của cô: “Em ngủ sớm một chút…..”

Cậu gỡ kính của cô xuống, đặt ở chiếc bàn con đầu giường.

Một Bạch Lộ không đeo kính, trông càng bé nhỏ hơn, hàng lông mày mỏng mỏng, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi mỏng mím chặt.

Dưới khoé mắt trái có một nốt ruồi, trông vừa tinh tế vừa lạnh lùng.

Hứa Huy ghé đến thật gần, gần đến độ có thể ngừi thấy mùi hương nhàn nhạt của những lọn tóc.

Cậu dùng chóp mũi cọ cọ.

“Bạch Lộ……..” Cậu ngủ không được, nên thì thầm tên cô bên tai cô, lại sợ làm cô thức giấc, tiếng nói khẽ đến không thể khẽ hơn. Đến cuối cùng, không biết rốt cuộc có phát ra âm thanh hay chỉ đang tưởng tượng trong đầu, Hứa Huy cũng không phân biệt được nữa.

Bóng tối bao trùm tất cả.

Khi Bạch Lộ tỉnh lại, đã là sáng sớm, vừa mở mắt đã ý thức ngay được chuyện gì đã xảy ra.

Cô nhấc tay muốn dụi mắt, kết quả phát hiện một tay bị nắm lấy.

Ngón tay của cậu rất dài, đường gân và tĩnh mạch trên mu bàn tay có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Bạch Lộ quay đầu, Hứa Huy cách cô rất gần, mặt quay về phía cô, người hơi gấp khúc.

Có thể là cậu mới vừa ngủ được cách đây không lâu.

Bạch Lộ chậm rãi rút tay ra, rón rén rời đi.

Về đến ký túc xá, ba người kia còn chưa dậy, thời gian để ngủ nướng vào sáng thứ Bảy, ai cũng không muốn bỏ lỡ.

Bạch Lộ cố gắng giữ cho trong phòng yên lặng, ra ngoài tản bộ.

Gần giữa trưa quay về, Bì Ché đã thức, ngồi dậy ngáp dài.

Bạch Lộ đóng cửa lại, “Dậy đi thôi, muốn ngủ đến chiều sao.”

Ba người lầm bầm lầu bầu ra khỏi giường, mặt chưa rửa răng chưa đánh, ngồi ở dưới tán dóc.

Nhỏ Út hỏi Bạch Lộ, “Trưởng phòng hôm qua cậu đi đâu thế, sao không quay về?”

“Hôm qua tớ đi cùng với người bạn thời cấp 3, cô ấy từ Tứ Xuyên tới chơi.”

“Ờ ờ.”

“Nói nghe này trưởng phòng, vừa vặn có thời gian, cậu xem chúng ta có cần mở hội thảo không?” Bì Ché nói.

“Nội dung của hội thảo là gi?”

Bì Ché, “Thì Hứa Huy đó, quán của cậu ấy.”

“Thế nào?”

Bạch Lộ lượm miếng bánh quy hôm qua ăn chưa hết, nhét vào miệng, quay qua nói: “Tin truyền ồn ào rần rần kia kìa, có phải mấy bữa trước Hứa Huy tự tử?”

Bạch Lộ thoáng khựng lại, Bé Ba đã xen vô một câu, “Hình như vậy đó, chậc chậc……. trước đây cứ cảm thấy cậu ấy có một nét đẹp u ám, chưa bao giờ nghĩ đẹp đến trình độ như thế này.”

Nhỏ Út nói một cách sợ sệt: “Tự tử sao…… Ghê quá đi.”

“Các cậu nghe ở đâu ra?” Bạch Lộ hỏi.

Sân trường quá nhỏ, thậm chí khu phố đại học cũng còn quá nhỏ, nơi đây mà xảy ra bất cứ chuyện gì hơi khác thường một chút, đều thành tài liệu cho sinh viên lôi ra lúc trà dư tửu hậu.

Nhưng mà mới có ba ngày, loan truyền cũng nhanh quá rồi.

“Hoàng Tâm Oánh đó.” Miệng của Nhỏ Út có một sợi dưa leo, “Tối hôm qua lúc cô ta ghé phòng của chúng ta bảo vậy.”

“Chắc bản thân nó cũng sợ chết khiếp nhỉ.” Bé Ba ngồi một bên nói, “Nghe nói Hứa Huy theo nó đi xem ca nhạc kịch, giữa chừng quay về tự tử, có rất nhiều người hỏi nó về tình huống mà.”

Nhỏ Út gật đầu, “Cô ta đúng là sợ chết khiếp, cả đêm mất ngủ, đêm qua bọn tớ ở đây phải trấn an giùm. Cô ta khuyên chúng ta bớt qua lại với Hứa Huy, nói con người này coi chừng thần kinh có vấn đề.”

Nét mặt của Bì Ché rất nghiêm túc, “Trưởng phòng, cái con ranh đó ngày thường hay rắm thối lung tung, nhưng chuyện này nó nói cũng rất có lý.”

Bạch Lộ đi đến máy lọc nước rót một ly nước, “Có lý gì?”

“Thì…….. Thì có lý mà.” Bì Ché giải thích cho Bạch Lộ một cách khoa trương, “Tự tử đó! Người bình thường ai lại đi tự tử chứ!”

Bạch Lộ uống một ngụm nước, nói: “Chúng ta đã bỏ ra quá nhiều công sức cho cái lớp quảng cáo rồi, không cần phải đổi chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt này.”

“Chuyện nhỏ!?” Bì Ché bị giọng điệu chẳng có gì đáng lo ngại của cô khiến cho chấn động, “Tự tử đó chị hai!”

Bạch Lộ đặt ly nước xuống, “Không phải chưa chết sao.”

“……”

Bạch Lộ dựa vào chiếc bàn, “Không chết là được rồi, chúng ta cần làm gì thì cứ thế mà làm.”

Bé Ba cũng nhón một chiến bánh quy từ bàn của Bì Ché ăn, “Cũng đúng nhỉ, nói thật, đổi quán cũng phiền phức, hay là cứ họp mặt đi đã?”

Bì Ché nhìn Bé Ba chằm chằm, một hồi lâu sau bất mãn quăng một câu.

“Cậu có cách nào đừng chôm bánh quy của tớ? Đêm qua lấy hai cái tưởng rằng tớ không biết sao? Tớ đều đếm hết rồi đấy!”

Bé Ba đảo mắt khinh bỉ, mồm nhai càng rồm rộp.

Hứa Huy rạng sáng ngủ, giấc rất nông, chưa được bốn tiếng sau đã thức dậy.

Lúc đang mơ mơ màng màng, loáng thoáng có bóng người ngồi xổm bên giường, nét mặt ưu tư nhìn cậu.

Hứa Huy mở mắt ra, phát hiện ra Tôn Ngọc Hà.

Nhìn nhau hai giây, lật mình qua bên kia.

Tôn Ngọc Hà: “……”

Đứng dậy, Tôn Ngọc Hà chỉ cậu nói: “Cậu đây là ý gì hả? Không muốn thấy tớ?”

Hứa Huy lúc ra khỏi giường huyết áp thấp, sắc mặt khá tệ, Tôn Ngọc Hà cười lạnh một tiếng, “Nóng lòng muốn đi gặp gái kia chứ gì, đổi thành anh em thì ra cái thái độ này, Hứa Huy cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu có phải là tên cuồng bị ngược không?”

Hứa Huy bất động, Tôn Ngọc Hà sáp tới gần, nói một cách bí mật: “Tớ thấy rồi.”

Cậu ta có chút nhiều chuyện, hỏi: “Ôi, nguyên một đêm lận, có tình huống gì không? Tớ là đặc biệt đợi cô ta đi rồi mới vào đấy.”

Hứa Huy muốn đẩy Tôn Ngọc Hà ra, người kia lại nói: “Tuy nhiên bọn anh khuyên cậu một câu nhé, tấm thân của cậu hiện giờ, hiện giờ thật là —–”

Hứa Huy nghiêng đầu, mặt không mang biểu tình nhìn cậu ta, Tôn Ngọc Hà nghiêm túc lựa lời, “Tớ nói nghiêm túc đấy, tình trạng của cậu hiện giờ, quả thực không thích hợp với những hoạt động kịch liệt……. Lỡ may xảy ra chuyện gì cậu nói xem có phải là lỗ chết không! Thêm vào đó cậu vốn không có kinh——– Ối, ối ối ối!?”

Lắp bắp nói mới được một nửa, cổ đã bị bóp.

Hứa Huy tuy đang bịnh, nhưng sức ở tay cũng không nhỏ, ngón tay thon dài siết ngay cổ của Tôn Ngọc Hà, chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa.

“Ối cha, mẹ kiếp—–fuck fuck fuck!” Tôn Ngọc Hà nắm lấy cổ tay của Hứa Huy, “Anh hai! Cậu đừng có bóp cho tới chết chứ!”

Hứa Huy ghé lại gần một chút, thấp giọng nói: “Không muốn sống thì nói thẳng.”

Tôn Ngọc Hà cười làm lành, “Sai rồi sai rồi, sai rồi mà!”

Buông tay ra, Tôn Ngọc Hà vuốt cổ.

Vừa ho khan vừa nghĩ, không đến nỗi, trông bộ dạng như vầy tinh thần khá hơn mấy hôm trước nhiều.

Đem ly qua.

“Uống thuốc.” Tôn Ngọc Hà nói một cách không cho từ chối: “Nếu cậu mà không muốn quay lại bệnh viện, thì phải uống thuốc đúng giờ.”

Hứa Huy ngồi dậy uống thuốc, Tôn Ngọc Hà ngồi bên cậu hứng chí bừng bừng, thân người còn cố ý chắn ngay trước mặt cậu.

Hứa Huy từ chiếc ly đang uống liếc cậu ta một cái, “Lại gì nữa đây.”

“Hê hê!” Tôn Ngọc Hà cười bí mật hai tiếng, sau đó vụt bay qua một bên, mở rộng tầm nhìn.

Hứa Huy trông thấy bức tường đối diện đặt một giàn máy âm thanh mới.

“Anh đây tối qua đi tiệm khuân về, tặng cậu!”

“Hiệu quả rất tuyệt!” Tôn Ngọc Hà hớn hở giới thiệu tiếp, bật volume lên, “Cho cậu nghe này!”

Căn phòng yên tĩnh vài giây, sau đó, từ giàn loa Bose đen thùi với chất lượng âm thanh rạp hát, chầm chậm vang lên một khúc nhạc kinh điển của Brahms.

Lullaby (Khúc ru)

Hứa Huy hít sâu một hơi, rũ đầu, dùng tay che mặt mình lại.

“Thế nào, có phải không đến nỗi nào không? Tớ đặc biệt hỏi mất ngủ thì nên nghe gì mới tốt, bọn họ đều đề cử cái này.”

Nói thật ra thì Tôn Ngọc Hà nghe cũng chả hiểu gì loại nhạc này, nhưng rất hài lòng với chất lượng thư giãn của khúc nhạc.

Hứa Huy mở chăn ra, xuống khỏi giường.

Lúc đi ngang qua Tôn Ngọc Hà, Tôn Ngọc Hà vẫn còn đang đợi cậu phát biểu cảm tưởng.

Hứa Huy nhìn cậu ta rất lâu, cuối cùng nuốt cục tức vào bụng, đi tới tủ quần áo lấy vài món đồ để thay, rồi lại quay về trước mặt của Tôn Ngọc Hà.

“Cậu cứ tiếp tục thưởng thức, hôm nay tớ không có mặt ở quán, cậu trông.”

Cầm di động lên, xoay người rời đi.

Tôn Ngọc Hà ở phía sau gọi với theo: “Cậu lại đi đâu đó hả! Cơm còn chưa ăn nữa, giữa trưa rồi ăn chút gì đó xong hãy đi—-!”

Trong phòng vẫn đang còn buôn chuyện sôi trào, đề tài đã chạy qua chạy lại giữa Hứa Huy, Đại Lưu, và Cọng Giá vài chuyến.

Di động rung lên, Bạch Lộ cúi đầu nhìn.

Ngước mắt hỏi: “Các cậu có đói không?”

Quần chúng đồng thanh: “Đói!”

Bì Ché nhận được tín hiệu tốt lành, vẻ mặt nịnh nọt: “Trưởng phòng muốn ra ngoài mua cơm không, mang giùm về luôn.”

“Lười thế.” Bạch Lộ nói, “Có người mời ăn, đi hay không?”

Vừa nghe mời ăn, mắt đều sáng rỡ.

Bì Ché la hét: “Không biết là vị nghĩa sĩ nào giáng thế?”

Bạch Lộ đi ra ngoài ban công, thuận miệng đáp:

“Cái vị tự tử ấy.”

Giữa trưa, nắng đã bao trùm lấy nguyên toà nhà ký túc xá, ban công hướng nam đều phơi đầy quần áo và chăn mền.

Dưới lầu, vẫn ở chỗ bãi cỏ kia, Hứa Huy vạn năm không thay đổi, mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần tây thường, đang cầm di động cúi đầu nhìn.

Bỗng nhiên, cậu như có linh tính, ngước đầu.

Bạch Lộ đang chống khuỷu tay trên ban công.

Mấy người Bì Ché cũng chen chúc hóng hớt.

“Đâu rồi đâu rồi? Người đâu?”

Hứa Huy nhìn thấy trên ban công chợt ló ra thêm ba cái đầu, hơi lúng túng.

Bốn người đứng trên ban công, lố nhố xếp thành một hàng đồng thời ngó xuống, thái độ giống như thuở nhỏ kéo nhau đi coi sở thú.

Bì Ché gào xuống dưới: “Ê—-!”

Bị gọi hoàn hồn, Hứa Huy mỉm cười.

Cậu không có sức để la hét, liền để một tay sau lưng, hơi nghiêng mình chào.

Dưới ánh nắng rực rỡ, người trắng đồ đen, bộ dạng tĩnh lặng của cậu, giống như vài giọt mực ông trời đã vô tình đánh rơi khi vẽ nên bức tranh nhân gian.

“D.m…….” Bì Ché bật ngửa ra sau, vắt tay lên trán, nói một cách yếu ớt, “Không xong rồi,hot quá tớ sắp đứng không vững nữa rồi…..”

Bé Ba ở đàng sau cốc cô ấy một cái, “Làm trò gì!? Mẹ nó, thật không có tiền đồ!”

Bì Ché níu lấy Bạch Lộ, “Trưởng phòng, cậu nói đúng phết.”

Bạch Lộ nhìn cô ấy, Bì Ché tha thiết nắm lấy cổ tay của Bạch Lộ, nói rất chân thành: “Không chết là được, thật lòng đấy……. sao cũng không cần, không chết là được!”
Bình Luận (0)
Comment