Cầm Đế im lặng đưa mắt quan sát thái độ rắn rỏi, cương quyết trên khuôn mặt của Lý Vân Thiên một lúc thật lâu rồi khẽ thở dài. Tính cách nói một không nói hai, một khi đã quyết định chuyện gì thì chỉ có chết mới không thực hiện này của nhi tử nhà mình, ông là người hiểu rõ nhất. Ngôi vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn của Vân Quốc mà thằng nhóc này còn không đếm xỉa đến làm cho ông phải dùng đến nước cờ cuối cùng là uống thuốc giả chết để ép nó mặc long bào ngồi lên ngai vàng mà nó còn có cách để thoái thác trọng trách, một tay giáo dưỡng cùng hỗ trợ tiểu đệ cho đến ngày đủ lông đủ cánh đăng cơ làm hoàng đế, thì chuyện lựa chọn phi tử này của nó, ông lại càng không thể xen vào…
“ Dao nhi là một nha đầu rất thiện lương, nhưng đáng tiếc sức khỏe của nó không tốt, thân thế lại vô cùng phức tạp. Con đã suy nghĩ cặn kẽ chưa? “
“ Hài nhi chỉ lo ngại về vấn đề sức khỏe của nàng mà thôi, những chuyện còn lại đối với hài nhi không quan trọng. “ – Lý Vân Thiên đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu tinh tường của Cầm Đế, không chút đắn đo do dự lập tức lên tiếng trả lời câu hỏi của ông.
“ Nếu đã như vậy, từ đây về sau phụ hoàng sẽ giao Dao nhi lại cho con chăm sóc! “ – Cầm Đế đưa tay nhẹ vuốt chòm râu được cắt tỉa gọn gàng của mình rồi dịu giọng nói.
“ Cảm tạ phụ hoàng! “ – Lý Vân Thiên khẽ cong môi mỉm cười, chân thành lên tiếng.
“ Thiên nhi, chuyện tên Thái Tường Vương cho thuộc hạ sử dụng ám khí để hành thích con không hề đơn giản, tại sao con không ra lệnh cho Từ Tranh cùng Mộ Hàn áp giải hắn cùng bọn thuộc hạ về kinh thẩm vấn mà lại đưa ra phán quyết vội vàng như vậy? “ – Cầm Đế khẽ nhíu mi tâm, đưa tay vuốt chòm râu rồi chậm rãi nói ra những nghi vấn trong lòng.
“ Chuyện này quả thật không đơn giản, nhưng để tìm được nguyên nhân thật sự cùng kẻ đầu sỏ đứng sau lưng của tên Tường biến thái kia thì chỉ có cách cùng hắn ta chơi trò tung hỏa mù che mắt thiên hạ mà thôi. “ – Lý Vân Thiên đưa mắt nhìn Cầm Đế, bình thản đáp lời. Vừa nói xong, chàng khẽ nhíu mi tâm rồi trầm giọng cất tiếng gọi:
“ Thanh Phong – Hoàng Lôi! “
“ Tham kiến chủ thượng! “ – Lý Vân Thiên vừa dứt lời, bên ngoài thư phòng của Dương Hiểu Băng lập tức vang lên giọng nói của hai nam tử.
Lý Vân Thiên nghe giọng nói của hai người thuộc hạ thân tín vang đến từ bên ngoài mới chậm rãi nhấc chân bước ra mở cửa phòng, chàng đưa mắt nhìn hai nam tử trung niên, một người mặc trường bào màu xanh dương đậm, người còn lại mặc trường bào màu vàng đồng rồi nhàn nhạt lên tiếng phân phó:
“ Hoàng Lôi, ngươi cải trang thành cai ngục, theo dõi nhất cử nhất động của từng tên thuộc hạ mà tên Thái Tường Vương dẫn theo cho ta! “
“ Thanh Phong, ngươi cải trang thành lính gác, phối hợp cùng Hắc Vân, Xích Vũ giám sát chặt chẽ tên Thái Tường Vương, nhất định không được để cho kẻ khác nhân cơ hội ra tay sát hại hắn ta. Chúng ta sẽ cùng đồng bọn của hắn chơi một ván cờ thật lớn! “
“ Thuộc hạ tuân lệnh! “ – hai nam tử trung niên tên Thanh Phong, Hoàng Lôi đang quỳ gối, cúi thấp đầu nhận nhiệm vụ rồi lập tức vận khí thi triển khinh công rời đi trong nháy mắt.
Sau khi giao phó nhiệm vụ cho thuộc hạ xong, Lý Vân Thiên lại xoay người cất bước đi vào trong thư phòng của Dương Hiểu Băng, chàng đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo đang chìm vào giấc ngủ sâu tưởng chừng như bất tận của cô rồi nhìn sang Hoài ngự y trầm giọng lên tiếng:
“ Hoài ngự y, tại sao đến giờ nàng ấy vẫn chưa tỉnh dậy? “
“ Tiểu nha đầu này đang trong giai đoạn nguyệt sự lại cố gắng vận nội lực để có thể trụ lại trong băng động sau đó còn trúng Lộng Xuân Dược làm cho trùng độc trong cơ thể bị đánh thức nên sẽ rơi vào trạng thái hôn mê ít nhất một ngày nữa mới có thể tỉnh dậy. Trong khoảng thời gian này, ngài cùng bệ hạ phải thay phiên nhau liên tục vận nội lực truyền chân khí vào trong cơ thể của Dao nhi, giúp nó đả thông kinh mạch, điều hòa thân nhiệt. Lão phu sẽ túc trực bên cạnh để theo dõi bệnh trạng rồi kê toa sắc thuốc. “
Cầm Đế cùng Lý Vân Thiên chỉ im lặng trao cho nhau một ánh mắt rồi khẽ gật đầu đồng ý.
***
Thiên Hoa Quốc, Chiêu Hoa Cung
“ Tham kiến Mẫu Hoàng! “ – thái tử Nhan Hoa Dương nhan sắc diễm lệ, khoác y phục màu hồng tươi, mái tóc dài được điểm trang công phu tỉ mỉ bằng những cây trâm vàng tinh xảo tựa như một đóa mẫu đơn cao quý khoe sắc dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh một nữ nhân tuổi ngoài ngũ tuần nhưng nhan sắc vô cùng kiêu sa lộng lẫy mặc chiếc áo yếm màu vàng bằng lụa mềm mại dài chấm gót chân bó sát cơ thể quyến rũ, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo dài bằng lụa màu đỏ tươi mỏng manh như một đóa thược đang nở rộ đến mức làm cho tất cả những nam nhân khi nhìn thấy dung mạo của bà ta đều phải nín thở, nghiêm cẩn quỳ gối phủ phục dưới chân.
“ Hoa nhi, đến đây nhìn xem! “ – người phụ nữ tuyệt sắc khẽ đảo mắt nhìn về phía người con gái độc nhất mà bà ta vô cùng nâng niu trân quý, vui vẻ lên tiếng.
Nhan Hoa Dương mỉm cười rạng rỡ, lập tức nhấc chân tiến đến đứng bên cạnh bà ta, hai mắt nàng ta như phát ra ánh hào quang, hưng phấn nhìn vào bốn chiếc hộp hình chữ nhật được làm bằng ngọc bích, bên trong mỗi hộp đều đựng một con sâu cơ thể trong suốt to bằng đốt tay đang nằm yên bất động. Con sâu nằm trong chiếc hộp ngọc mà vị thái tử quốc sắc thiên hương của Thiên Hoa Quốc phấn khởi đưa ngón tay trỏ thon dài chỉ vào, bên trong cơ thể trong suốt của nó lại xuất hiện thêm một đóa hoa mộc lan màu hồng phấn nhỏ xíu vô cùng sống động.
“ Ả ta đã trải qua lần hoan ái đầu tiên cùng nam nhân rồi sao?! Mẫu Hoàng nhìn xem, con cổ trùng này trở nên rất xinh đẹp, tâm trạng cũng rất thoải mái a! “
“ Dương khí mà ả ta hấp thụ thuộc loại cực phẩm nên đóa hoa trong cơ thể cổ trùng mới rõ nét và có màu sắc tươi đẹp như vậy a! … Chứng tỏ tên nam nhân hoan ái cùng ả ta không phải thuộc loại tầm thường mà phải là người có quý khí cùng tư chất thiên phú. “
“ Nam nhân sở hữu quý khí cùng dung mạo tuấn mỹ xuất trần trong thiên hạ không phải đều tề tựu trong Chiêu Hoa Cung của Mẫu Hoàng hay sao? “ – Thái tử Nhan Hoa Dương nhíu mi tâm nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Mẫu Hoàng đã chán ngấy bọn chúng rồi! Cái bọn vô dụng đó dương khí càng lúc càng kiệt quệ, kỹ thuật phòng the cũng chẳng có gì nổi bật, ta chỉ miễn cưỡng dùng tạm để chờ đợi đến ngày dung mạo được hoàn thiện … rồi sau đó, ta sẽ thuần phục đám nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi khỏe mạnh khác! “ – Nhan Thái Dương nhếch môi mỉm cười, trong đầu bà ta lập tức liên tưởng đến hình ảnh của bốn tuyệt thế mỹ nam ngàn năm mới xuất hiện một lần, là long là phụng trong biển người. Chỉ cần nghĩ đến tương lai được ngày đêm tận hưởng, vui thú hoan ái cùng cả bốn người đó bà ta đã cảm thấy thỏa mãn cùng vui vẻ trong lòng.
“ Mẫu Hoàng, khi nào chúng ta mới có thể sử dụng liều thuốc bí truyền để làm cho nhan sắc trở nên hoàn mỹ vô song được? “ – Nhan Hoa Dương khẽ cắn môi suy nghĩ rồi nhẹ giọng hỏi. Nàng muốn nhanh chóng sở hữu một dung mạo tuyệt thế có một không hai để làm cho tên nam nhân Lý Vân Thiên cao ngạo cùng tên chiến thần Nhạc Tư Dương băng lãnh kia phải cúi người quỳ gối dưới chân váy của nàng mà cầu xin nàng đưa mắt đoái hoài đến bọn hắn.
“ Chỉ cần cơ thể cả bốn con cổ trùng trong bốn chiếc hộp ngọc kia xuất hiện hình dáng những đóa hoa nở rộ tuyệt đẹp là chúng ta có thể sử dụng được liều nhan dược trân bảo đó rồi! “ – Nhan Thái Dương mỉm cười rạng rỡ, lên tiếng đáp lời.
“ Mẫu Hoàng, chúng ta phải sử dụng nhan dược kia như thế nào? “ – thái tử Nhan Hoa Dương khuôn mặt ngập tràn sự phấn khởi, nhanh chóng đặt ra câu hỏi.
“ Chúng ta sẽ cho cổ trùng ăn từng bộ phận xinh đẹp nhất trên khuôn mặt của bọn chúng rồi sẽ nuốt cổ trùng vào trong cơ thể của mình để cổ trùng cùng máu huyết hợp nhất nên một … còn máu của bọn chúng, ta sẽ hòa với nước trong ôn tuyền cùng vô vàn những cánh hoa thơm ngát để cho chúng ta ngâm mình hấp thụ dưỡng chất, thư giãn tinh thần … “ – Nhan Thái Dương nhắm mắt, hít sâu một hơi như đang hoài niệm cảm giác được thoải mái ngâm mình trong dòng nước màu đỏ tươi ấm áp ngào ngạt hương hoa ngày ấy…
“ Chúng ta phải chờ thêm bao lâu nữa? “ – Nhan Hoa Dương nghe những lời mẫu hoàng của mình vừa nói càng thêm nôn nóng liền vội vàng cất cao giọng hỏi.
“ Nếu Hoa nhi muốn nhanh chóng đạt được mục đích thì phải bỏ ra thêm một ít sức lực rồi a! … “ – Nhan Thái Dương mỉm cười khẽ nói nhỏ vào chiếc tai xinh xắn của nhi tử bảo bối của mình.
Nhan Hoa Dương như nín thở im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của mẫu hoàng tôn kính, khuôn mặt càng lúc càng sáng bừng, hưng phấn đến mức kích động.
“ Mẫu Hoàng quả thật thông minh tuyệt thế! Hài nhi sẽ nhanh chóng thực hiện kế hoạch! “ – Nhan Hoa Dương mỉm cười rạng rỡ, cúi thấp người lên tiếng ca ngợi mẫu hoàng của mình rồi lập tức xoay người rời khỏi Chiêu Hoa Điện không có đến một bóng dáng của tì nữ hay cận vệ.
Thái tử Nhan Hoa Dương vừa bước chân ra khỏi cánh cổng lớn của Chiêu Hoa Cung, vị nữ hoàng Nhan Thái Dương của Thiên Hoa Quốc lại cong môi mỉm cười, trên khuôn mặt hiện ra sự hài lòng cùng đắc ý. Bà ta đưa ngón tay trỏ lên miệng, dùng răng cắn rách một mảng da thịt trên đầu ngón tay trỏ rồi lấy máu của mình nhỏ lên cơ thể của từng con cổ trùng, thấp giọng lên tiếng tự thủ thỉ nói chuyện với chính mình.
“ … Ta lại quên nói cho Hoa nhi biết một điều a! … Đó chính là muốn cổ trùng cùng máu huyết hợp nhất nên một thì phải dùng máu của mình để nuôi bọn chúng! … haha! … haha … “
***
Hoa Dương Cung,
Sau một trận mây mưa hoan ái kịch liệt trôi qua, Nhan Hoa Dương cả người tựa hồ không còn một chút khí lực yêu kiều nằm tựa đầu lên ngực một nam tử tuấn mỹ phi phàm cùng cơ bắp lực lưỡng, trên khóe môi hắn ta vẫn còn treo một nụ cười tà dâm như vẫn chưa được thỏa mãn:
“ Hoa nhi đã mệt rồi sao? “ – Hắn ta đưa bàn tay to lớn mơn trớn tấm lưng trần của Nhan Hoa Dương rồi kề vào tai nàng ta khẽ hỏi.
“ Ân! Không phải ta đã cùng chàng mây mưa suốt cả một canh giờ rồi sao? “ – Nhan Hoa Dương kiều mỵ, mỏng manh như một nụ hoa nép sát cơ thể trần trụi vào người gã đàn ông khỏe mạnh nũng nịu lên tiếng.
“ Ta vẫn cảm thấy chưa đủ a! “ – hắn ta lập tức cười to lên tiếng đáp lời rồi nhanh như chớp trở người thay đổi tư thế nửa ngồi nửa nằm trên người của Nhan Hoa Dương, hắn ta cúi thấp đầu ra sức hôn hít, xoa nắn cắn mút cả hai bầu ngực trắng như tuyết căng tròn của nàng ta rồi khàn giọng nói:
“ Ta đã làm theo ý của nàng, sai thuộc hạ trà trộn vào đám cận vệ của hoàng thúc, giúp nàng giáo huấn cái tên Lý Vân Thiên kiêu ngạo kia … vậy mà nàng chỉ đền đáp cho ta một canh giờ là đủ hay sao??? “
“ Mặc Hành, chàng đã sai thuộc hạ giáo huấn chàng ấy như thế nào? “ – Nhan Hoa Dương nhoẻn miệng mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, khẽ lên tiếng hỏi.
“ Chỉ bị một vết thương trên vai mà thôi! “ – gã nam nhân tên Mặc Hành nhếch môi cười tà, thản nhiên đáp lời.
“ Ân! “ – Nhan Hoa Dương sau khi nghe xong câu trả lời của Mặc Hành mới kín đáo thở nhẹ một hơi. Tuy nàng căm hận Lý Vân Thiên dám đứng trước mặt nàng phất ống tay áo khinh thường rời đi … nhưng dù sao đi nữa, trong mắt nàng, chàng vẫn là một tuyệt thế tiên nhân, tài hoa xuất chúng … một ngày nào đó nàng sẽ làm cho chàng phải cúi đầu phủ phục dưới chân nàng, chấp nhận cam bái hạ phong sau đó cùng nàng vui hưởng lạc thú chốn khuê phòng nên nàng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến chàng, càng không cho phép bất kỳ nữ nhân nào có ý tiếp cận chàng.
“ Ưm!!! … Aaaa! “ – trong lúc Nhan Hoa Dương đang nhắm mắt vừa hưởng thụ sự mơn trớn kích thích trên từng thớ da thịt vừa tưởng nhớ đến dung mạo tuyệt thế trong bạch y tinh khôi tựa trích tiên của Lý Vân Thiên thì bất ngờ bị gã nam nhân cơ bắp cuồn cuộn tên Mặc Hành thô bạo chiếm đoạt mạnh mẽ rồi ra sức vận động kịch liệt làm cho nàng ta đắm chìm trong khoái lạc đến mức đầu óc trở nên trống rỗng nhất thời quên mất nhiệm vụ đã được mẫu thân giao phó, đó là phải giả vờ bất tỉnh trong lúc hoan ái để làm cho tên hoàng đế Mặc Quốc hoang dâm này vì nàng mà hạ một đạo thánh chỉ …
***
Hoàng đế Nhan Thái Dương của Thiên Hoa Quốc cùng sắc mặt xinh tươi rạng rỡ sau khi rời khỏi Chiêu Hoa Điện liền hạ lệnh cho nhóm tùy tùng thân tín theo bà ta di giá đến Thần Hoa Cung, cung điện này chính là nơi vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn, tuấn mỹ tuyệt luân của Doanh Quốc nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Khi vừa đặt chân bước vào cung điện dành cho vị thượng khách cao cao tại thượng này của Doanh Quốc, bà ta nhẹ phất tay ra hiệu cho tất cả tùy tùng của mình cùng nhóm tì nữ thái giám đang phục vụ trong Thần Hoa Cung lui hết ra ngoài rồi nhẹ nhàng đi vào bên trong khu vực dục phòng của vị hoàng đế Doanh Quốc.
Hoàng đế Doanh Quốc, Nhạc Tư Đình đang nằm ngả người tựa đầu vào thành hồ nước nóng được làm từ bạch ngọc nhắm mắt dưỡng thần, chàng ta khẽ cong môi mỉm cười, trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân hiện lên sự hài lòng khi được một đôi bàn tay mềm mại dịu dàng xoa bóp hai bả vai của mình.
“ Bệ hạ không phải giải quyết quốc sự hay sao mà lại có thời gian nhàn rỗi đến đây thăm ta như vậy? “ – Nhạc Tư Dương chép miệng lên tiếng hỏi.
“ Trẫm rất bận rộn nhưng cũng rất nhớ ngài a! “ – Nhan Thái Dương đưa cặp ngực căng tròn của mình áp thật chặt vào chiếc cổ cao của Nhạc Tư Đình, thỏ thẻ lên tiếng.
“ Vậy sao??? “ – Nhạc Tư Đình cong môi mỉm cười rồi đưa tay nắm lấy bàn tay trắng trẻo mềm mại của Nhan Thái Dương kéo bà ta xuống ôn tuyền, chàng ta vung tay cởi bỏ từng lớp y phục mỏng manh trên cơ thể quyến rũ gợi cảm của bà ta, hung hăng như một con dã thú cắn mút hai bầu ngực căng tròn rồi nhanh chóng cùng bà ta bắt đầu cuộc mây mưa hoan ái thâu đêm.