Nhân Duyên Của Chúng Ta

Chương 299

Đăng liền 2 chương cho phê nè~

- ---------------------

Linh Thủy Ngư, cái sinh vật giống đực này... nên nói từ đâu nhỉ?

Được rồi, bắt đầu từ lúc Mạt Thanh Trầm còn đang học Đại học đi.

Đại học Nghệ thuật Đại chúng luôn nổi tiếng với dàn mỹ nam mỹ nữ hội tụ. Linh Thủy Ngư là cái tên nằm đầu tiên trong số đó.

Thời điểm Mạt Thanh Trầm biết đến cậu ta, cô đang học năm hai, là tiền bối phụ trách hướng dẫn nhập học cho tân sinh khóa mới.

Linh Thủy Ngư ấy à... không may mắn lọt vào mắt xanh của cô, bị cô đánh dấu.

Tất cả mọi người đều biết, Mạt Thanh Trầm ở khoa Mỹ thuật rất xinh đẹp, lại vô cùng không dễ chơi. Lúc còn là sinh viên năm nhất, cô một mình đánh cho đám lưu manh tan tác ở sau trường. Có một đồng học, cũng rất không may mắn, nhìn thấy tràng cảnh kia, muốn báo lên giám hiệu. Sau đó thì người đó cũng chẳng còn sau đó nữa, bị Mạt Thanh Trầm tẩn cho một trận, một là ngậm miệng làm đàn em của cô, hai là bị đánh tới hủy dung. Không cần nói cũng biết, sự lựa chọn đầu tiên luôn là sự lựa chọn đúng đắn.

Trong vòng một năm ngắn ngủi (không bao gồm kỳ nghỉ hè), dưới trướng Mạt Thanh Trầm thu vào không dưới trăm người. Cô đi đến chỗ nào cũng có người đi trước chuẩn bị chào đón, nắng không tới mặt, mưa không tới đầu.

Linh Thủy Ngư gặp lại Mạt Thanh Trầm lần thứ hai là sau khi hoàn thành thủ tục nhập học, gặp cô ngồi cùng một lố người đủ kiểu dạng trong quán bar. Hình ảnh này quá chói mắt nên cậu ta nhận ra người quen cũng không tới chào hỏi, nháy mắt liền rời đi.

Biết Mạt Thanh Trầm “đánh dấu” người kiểu gì không?

Ở quán bar thấy Linh Thủy Ngư, cô liền đi theo cậu ta vào tận nhà vệ sinh nam.

Hôm đó là sinh nhật một người nào đó, Thủy Linh Ngư cùng bạn đến dự, tuy là nhân vật qua đường không quan trọng như bởi vì giá trị nhan sắc cao nên liên tục bị mời rượu. Đối tượng bao gồm cả nam lẫn nữ, cuối cùng không chịu được phải lui ra ngoài móc họng nôn.

Mạt Thanh Trầm đi vào vệ sinh nam có đàn em chặn ở ngoại, không sợ có người để tin tức ra ngoài. Chính vì thế, lúc nôn đến rụng trời rụng đất xong, Linh Thủy Ngư ra ngoài đã thấy Mạt Thanh Trầm chu đáo đưa cho cậu một chiếc khăn lạnh, tiêu sái tựa người vào tường ngắm mình trong gương.

- Sao ban nãy không đến chào tôi? – Mạt Thanh Trầm cười cười hỏi.

Cô biết thừa học đề nhà mình ngại ngùng nhưng muốn thử xem cậu sẽ nói thật hay nói dối. Linh Thủy Ngư say đến mơ màng nhưng định lực rất tốt, cả người đứng thẳng tắp, đôi mặt với Mạt Thanh Trầm:

- Tại sao lại phải đến chào chị?

Úi chà, quả nhiên là không đi theo kịch bản thông thường. Mạt Thanh Trầm... thích nhất là thể loại này, cũng ghét nhất là thể loại này. Cô huýt sáo một tiếng. Đàn em bên ngoài đi vào, nhìn thấy một chàng trai trẻ măng mặt ửng hồng thì có chút ngạc nhiên nhưng không dám biểu hiện thái độ.

Mạt Thanh Trầm phẩy tay ra lệnh:

- Đánh!

- Dạ? – Gã đàn em đầu cạo trọc lông lốc ngơ ngác đưa mắt nhìn lại Mạt Thanh Trầm. Tưởng đây là người lọt vào mắt xanh lão đại cơ mà? Đánh móng chân hay đánh móng tay cơ?

- Tao bảo đánh thì cứ đánh đi! – Cô gắt gỏng cau mày.

Mặc dù hơi khó hiểu nhưng nhất thời mấy đứa đô con liền xông lên, trước hết là vật người đè xuống đất, bẻ quặt hay tay ra sau lưng.

- Chị! Đánh vào chỗ nào bây giờ? – Gã đầu trọc lại hỏi.

Mạt Thanh Trầm trừng mắt:

- Đánh vào đầu mày ý! – Rồi chỉ vào thằng xăm trổ đang đè lên người Linh Thủy Ngư – Đánh đi!

Thôi, thôi, thôi! Tạm thời dừng đoạn hồi tưởng này lại đã. Có ai dám giải thích cho cô tại sao mới có mấy năm mà gã này lại cao thêm nhiều thế không? Còn nữa, thân hình liễu trước gió của con hàng này biến đi đâu rồi? Cứng cáp như vậy thật chẳng đáng yêu chút nào!

Linh Thủy Ngư xoay người đóng cửa, thản nhiên đi vào nhà trước mặt Mạt Thanh Trầm, sau khi để hết đồ đạc lỉnh kỉnh lên bàn bếp, liền nói vọng ra:

- Hôm nay không cần đi làm đâu, anh cho em nghỉ phép.

Nghỉ phép?

Mạt Thanh Trầm trợn mắt hung dữ, cô còn cần người khác cho phép mới được nghỉ cơ à? Tất nhiên cô không thèm so đo với trẻ con, bới túi xách tìm điện thoại gọi điện cho Tô Tử Văn. Lúc nghe tiếng “tút tút” kéo dài qua loa, cô mới chợt nhớ ra Tô Tử Văn không thể nghe điện thoại vào khoảng thời gian này.

Bàn tay nhỏ xoa xoa mi tâm, Mạt Thanh Trầm cởi giày, động tác có vẻ rất bực bội:

- Linh Thủy Ngư! Cậu đến đây là muốn làm gì?

Người đàn ông trong bếp đeo chiếc tạp dề đang bận rộn sắp xếp rau củ vào tủ, mặt không đổi sắc:

- Tại sao anh không được đến?

- Anh anh cái đầu nhà cậu! Nói chuyện hẳn hoi tử tế đi xem nào! – Mạt Thanh Trầm đập tay lên bàn bếp làm từ đá “bốp” một phát, có chút đau nhưng không thấm gì so với độ dày của da thịt cô.

- Tại sao anh phải nói chuyện hẳn hoi tử tế với em? – Linh Thủy Ngư điềm nhiên đáp trả, tay thoăn thoắt mở vòi nước, sơ chế miếng thịt heo sống cẩn thận. – Lúc ngủ với anh xong em có nói chuyện tử tế với anh lần nào không?

Mạt Thanh Trầm triệt để không muốn dùng lời nói để gia tiếp với cậu ta nữa. Linh Thủy Ngư như thế này, cô phải bốp chát lại như thế nào bây giờ? Không lẽ lại lấy bao tải trùm lên người rồi đánh một trận?

- Không nói chuyện tử tế thì làm sao? Nói chuyện tử tế để cậu bắt tôi chịu trách nhiệm với cậu à?

- Anh...

Linh Thủy Ngư chưa kịp nói hết câu đã bị Mạt Thanh Trầm phía đối diện đánh tới mãnh liệt. Cô đè Linh Thủy Ngư xuống sàn, hai chân xoạc rộng kẹp chặt tay hắn áp chặt vào hông, một tay bịt miệng người, một tay cứ nhằm vào mặt mà đấm.

Va chạm đầu tiên, Linh Thủy Ngư cảm giác như hắn lại quay trở về thời còn là sinh viên, bị Mạt Thanh Trầm ở nhà vệ sinh nam đánh cho tan tác linh hồn.

Va chạm thứ hai, hắn nhìn thấy cô cùng hắn ở trên giường kết hợp mãnh liệt.

Va chạm thứ ba, hắn nhìn thấy bóng lưng cô rời đi lúc sớm, tưởng như vĩnh viễn chia lìa.

Lại một nắm đấm nữa mang tiếng gió rít lao đến. Linh Thủy Ngư giơ tay đỡ, bao chặt bàn tay của Mạt Thanh Trầm trong bàn tay hắn, chật vật nâng mí mắt mang sự uất hận kìm nén lên nhìn thẳng vào mắt cô:

- Hành hạ tôi em vui lắm sao?

- Rất vui! – Mạt Thanh Trầm nhanh chóng khẳng định rồi dùng một nắm đấm nữa tiễn Linh Thủy Ngư đi vào giấc ngủ.

Đối với tuýp người không vâng lời, lại không đi theo kịch bản, lúc nào cũng có thể hố người, Mạt Thanh Trầm từ chối dây dưa lâu dài.

Trước lúc Thạch Anh tan học không lâu, Linh Thủy Ngư bị Mạt Thanh Trầm giao cho gã đàn em đầu trọc đem đi xử lý. Cô biết thừa thế nào cậu ta cũng thoát khỏi bọn cấp dưới não tàn nhưng cũng không muốn thực sự giải quyết Linh Thủy Ngư nên đành mặc kệ như thế.

Không khí trong nhà trùng xuống một cách nghiêm trọng. Rốt cục, rất lâu sau khi Linh Thủy Ngư rời đi, Mạt Thanh Trầm mới xắn tay áo vào bếp dọn dẹp, vứt tất cả những đồ cậu ta mang đến đi. Cô... cực kỳ căm ghét Linh Thủy Ngư. Căm ghét đến mức, dọn dẹp xong cô còn khó chịu môn ra mật xanh mật vàng.

Ban nãy khi bịt miệng để đấm Linh Thủy Ngư, cậu ta cắn cô một cái, trên tay còn dấu răng mờ mờ. Mạt Thanh Trầm tức giận, tự mình cọ cái tay của mình đến đỏ rát.

Tâm trạng không ổn ảnh hưởng tới sức khỏe của cô rất nhiều. Đêm đến, người bắt đầu lên cơn sốt.

Bình thường, có thể nói Mạt Thanh Trầm lấy một địch mười nhưng người càng mạnh mẽ như cô, một khi yếu đuối thì không khác gì con gà.

Cô đến đón ông bà ngoại Thạch Anh là lúc quá khuya, trong người đã sốt đến ngu người. Sau khi bàn giao nhà lại cho bọn họ bèn chuẩn bị đồ nhập viện, lấy cớ là đi công tác xa.

Tô Tử Văn trở về, việc đầu tiên là kiểm tra chuyện bên người Mạt Thanh Trầm, biết được Linh Thủy Ngư đã tìm đến bèn nhanh chóng cho xe chạy tới tiểu khu. Chẳng qua... Mạt Thanh Trầm không có ở đây.

Mạt Thanh Trầm sống độc lập đến cô độc. Người thân thiết mà cô tin tưởng ngoài bản thân anh ra, Tô Tử Văn chỉ nghỉ đến ông bà ngoại của Thạch Anh và vợ chồng Tử Lâm – Hướng Khuê. Tuy nhiên, sự tình lần này thật sự nghiêm trọng, cô rời đi chỉ báo cho ba mẹ cô, bên nhà Tô Tử Lâm đến một sợi lông cũng không biết.

- Đi kiểm tra camera một tháng vừa qua đi. – Tô Tử Văn lên xe liền gọi điện cho quản lý tiểu khu, mạnh mẽ ra lệnh.

Tất cả những người thân cận xung quanh Tô Tử Văn đều biết, anh cực kỳ quan tâm hai mẹ con đơn thân ở tầng 12 tiểu khu này. Cho nên, lúc nghe anh nói vậy, quản lý vâng vâng dạ dạ rồi lập tức đi làm ngay.

Thời điểm Tô Tử Văn tìm đến bệnh viện, Mạt Thanh Trầm đã hôn mê được hai ngày. Bởi vì ban đầu cô nộp viện phí rất hào phóng, lại đưa thẻ không có mật khẩu cho điều dưỡng, nói trong lúc cô ở viện nên tiêu cái gì thì tiêu nên dù tình trạng cô chuyển biến xấu, bên cạnh không có người thân, bọn họ là y sĩ cũng không có lý gì chuyển cô sang khu khác.

Phản ứng tâm lý của Mạt Thanh Trầm rất mạnh, ở bệnh viện hôm mê đến ngày thứ ba không có tiến triển, Tô Tử Văn vừa từ nước ngoài về lại chuẩn bị xuất ngoại một lần nữa, mang theo Mạt Thanh Trầm đi điều trị. Lúc đưa người đi, trên người cô tưởng như chỉ còn một nửa cái mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt nguồn, đi lĩnh cơm hộp ăn với Diêm Vương.

Phải mất hơn nửa tháng sau, Mạt Thanh Trầm mới có chút khởi sắc, ít là hạ sốt, nhiều thì cứ động được một ngón tay. Tô Tử Văn chưa từng dám rời đi, hai mươi tư giờ đều sinh hoạt ở bệnh viện.

So sánh với trích xuất từ camera tiểu khu, có thể thấy, sau khi Linh Thủy Ngư tới, người cô tìm đến đầu tiên chính là anh. Nhưng đáng tiếc, thời điểm đó anh không ở trong nước, thứ cô nhận được ngoại trừ một cuộc gọi nhỡ thì chẳng còn gì khác.

Tô Tử Văn không biết bao nhiêu lần tự dằn vặt mình. Giá như anh để tâm đến cô một chút, bắt máy sớm hơn một chút, có phải cô sẽ không rơi vào tình trạng như thế này không? Rốt cục, anh vẫn bởi vì coi trọng công việc mà không nghe máy và con người thì không có thuốc nào chữa được hối hận.

Mạt Thanh Trầm không trách Tô Tử Văn. Vốn dĩ là cô đi làm phiền người khác, không có lý gì giận ngược lại người ta.

- Mỗi lần em gặp phải cậu ta đều như thế này. Anh không cần phải tự trách mình như thế đâu.

Cô chống tay ngồi dậy, chỉnh gối tựa sau lưng sao cho thoải mái nhất rồi cười cười. Dường như, tất cả uất hận, tức giận và bực bội trong lòng đều đã tan biến.

Tô Tử Văn đang gọt táo liền dừng tay:

- Cậu ta từng tìm đến em rồi?

- Sao lại không? – Mạt Thanh Trầm nhún vai bất đắc dĩ – Em không phải lão thần tiên!

- Tại sao không nói với anh? – Tô Tử Văn nhướn mày – Không phải thỏa thuận rồi sao? Bất kỳ chuyện gì cũng phải tìm đến anh đầu tiên.

- Em có đến tìm. – Cô nhếch môi cười yếu ớt – Nhưng khi đó anh ở trong phòng với đối tác, em không tiện ra mặt.

- Em không cần phải nhìn sắc mặt của người khác...

Mạt Thanh Trầm khịt mũi, khoanh tay trước ngực tỏ vẻ cáu kỉnh:

- Em là nhìn sắc mặt của anh đấy! Em dám mở cửa nhưng anh có dám biểu diễn xuân cung đồ sống cho nhân viên của anh xem không?

Tô Tử Văn như mặt hồ phẳng lặng bị người ta ném một hòn đá xuống, liên tục rúng động.

Lần đó nữ đối tác kia có địa vị lớn hơn anh rất nhiều, không chịu dùng lẽ thường bàn bạc, nếu không phải ngả ngớn thì chính là trực tiếp quyến rũ. Anh chưa có đủ năng lực để đối đầu, cho nên mắt nhắm mắt mở, cô ta không đụng tới giới hạn của anh thì anh cũng ngậm bồ hòn làm ngọt mà cho qua. Thật không ngờ, Mạt Thanh Trầm lại biết chuyện này.

Thấy anh trầm xuống, cô nói tiếp:

- Trai đôi mươi có nhu cầu là chuyện thường tình. Em không phản cảm. Anh đừng có ra vẻ như em cấm đoán anh như thế. Cái tội này em không gánh được đâu.

Mạt Thanh Trầm lí trí vô cùng. Nếu cô nhìn chuyện bạn làm không phù hợp tam quan của cô ấy, vậy thì cả đời này bạn đừng hòng bước thêm một bước về phía con người này.

Tô Tử Văn coi như đã biết anh với cô là không thể nào, thở dài một cái, không muốn giải thích dài dòng gì thêm đành tiếp tục câu chuyện đang dang dở:

- Vậy sau đó em giải quyết cậu ta như thế nào?

- Lúc ra ngoài tìm anh em đã khóa trái cửa nhốt cậu ta lại rồi. Sau đó đành cho mấy đứa dưới trướng đến đánh rồi lôi ra ngoài thôi.

Tô Tử Văn đưa một miếng táo đến miệng của cô. Mạt Thanh Trầm nhìn nhìn rồi cầm lấy, sau đó tự mình đút vào miệng. Nhai nhồm nhoàm một lúc, cô nói:

- Chắc ngày mai về thôi. Thạch Anh ở nhà một mình nhiều em cũng không an tâm.

- Vậy anh đặt vé. Chiều mai về được không?

- Ừ. – Cô gật đầu, bấm điều khiển chỉnh giường về chế độ nằm rồi cuộn chăn thành một cục tròn tròn.

Biết ý, Tô Tử Văn tự giác lui ra ngoài, để Mạt Thanh Trầm nghỉ ngơi.

Nghe tiếng cửa đã đóng, cô cắn chặt môi, hận ý lại nổi lên.

Cuộc đời này, Mạt Thanh Trầm ghét nhất là những kẻ phản bội. Trong số đó, người đứng top đầu chính là Linh Thủy Ngư.

Cô sẽ không bao giờ chấp nhận người đàn ôn của mình bị nhúng chàm, dù là bất kỳ lí do nào đi chăng nữa.

Vốn dĩ sau khi ngủ cùng cậu ta, cô dự định sẽ cùng cậu ta nói chuyện thẳng thắn, bàn bạc nên giải quyết sự tình này như thế nào. Chỉ là không ngờ, vừa tỉnh dậy không được bao lâu, cô phát hiện, hóa ra Linh Thủy Ngư lên giường với cô chỉ là một sự nhầm lẫn.

Cậu ta vốn dĩ chính là muốn cùng một người phụ nữ khác quan hệ - một người mà cậu ta yêu thích từ lâu.

À được rồi, đến đây thì không có tội lỗi gì, Mạt Thanh Trầm vốn dĩ định bỏ qua. Nhưng người phụ nữ kia không biết vì sao lại rất đúng lúc mà tìm đến cửa, một khóc hai nháo, kéo Linh Thủy Ngư đi.

Hai người bọn họ đi thì cứ đi hẳn đi, cô rất thông cảm. Nhưng! Cái tên não úng nước Linh Thủy Ngư kia đi một hồi liền quay lại. Mạt Thanh Trầm cô chỉ có thể giả vờ vẫn ngủ say.

Cậu ta thì sao?

Trên người mang theo mùi của sinh vật giống cái khác còn dám trèo lên giường, thản nhiên ôm cô ngủ tiếp.

Ngây thơ đến cái mức này, Mạt Thanh Trầm cũng không chịu nổi.

Cô không tận mắt nhìn thấy cậu ta và người kia phát sinh chuyện gì nhưng không có nghĩa là cô chấp nhận cậu ta ngủ với cô xong lại chạy đi với đứa khác.

Chờ Linh Thủy Ngư đi vào giấc ngủ, lại đến lượt Mạt Thanh Trầm dọn dẹp đồ đạc bỏ đi. Một lần bỏ đi của cô chính là sáu năm liền, mang theo cả đứa bé mà Linh Thủy Ngư có lẽ còn không biết nó có tồn tại trên cuộc đời này

Mạt Thanh Trầm phán đoán không sai. Sau khi cô đi rồi, thỉnh thoảng trong thành phố này vẫn bắt gặp Linh Thủy Ngư cùng phụ nữ qua lại. Chẳng qua, cô cũng chẳng để tâm nữa, hình ảnh đó và hình ảnh hàng ngàn người qua đường lướt qua mắt cô hằng ngày không hề có điểm khác biệt.
Bình Luận (0)
Comment