Nhân Duyên Tiền Định

Chương 10

Mùa đông năm nay đến rất trễ, gần đến cuối năm Văn Chiêu mới mặc thêm áo choàng, nón choàng lông thỏ xù xì ôm lấy khuôn mặt nhỏ trông càng thêm phấn điêu ngọc trác, hàng lông mi cong vút tựa như chiếc quạt nhỏ tạo thành hai cái bóng trên gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc của nàng, Tần Thị ngắm đến trong lòng trở nên mềm mại, đưa tay sờ lấy gương mặt của khuê nữ, vừa sờ thấy gương mặt lành lạnh, bà vội gọi nàng vào trong phòng.

Đưa lò sưởi vào trong tay Văn Chiêu, bà cùng nàng nói chuyện phiếm, nhắc đến đại bá gần về đến rồi.

Đại bá ở phủ trên giữ chức đô úy, xông pha phá nát vòng vây địch. Ông thường ngày đều không hề rảnh rỗi, chỉ đến cuối năm mới sắp xếp được thời gian về nhà.

Mà tổ phụ và Đại ca cuối năm lại phải quay về Tây Bắc, nên ba người quanh năm suốt tháng không đoàn tụ được mấy ngày.

Đại bá phụ là người giống tổ phụ nhất, mắt sáng mày kiếm, dáng vẻ sắc bén tựa lưỡi đao, một thân bản lĩnh cũng được tổ phụ chân truyền. Cho nên người con được tổ phụ thương yêu nhất chính là đại bá phụ. Mà nay người con cả được ông thương yêu trở về, cho nên thường thấy cảnh ba người luyện tập trên võ trường nửa ngày trời, lúc ra ngoài đều thở hổn hển, đi vào đình viện, toàn thân đều tỏa khí trắng.

Nhị gia Tam gia hoặc Nhị ca đều rất ngưỡng mộ, ai biểu bọn họ đi đường văn.

Khương Nhị gia toàn thân không có điểm nào giống tổ phụ cả, chỉ thích đóng cửa đọc sách thôi. Tam gia ít ra giống lông mày của tổ phụ, mà Nhị gia thì hoàn toàn giống hệt lão phu nhân, may thay khi lão phu nhân còn trẻ cũng là một nhành hoa của kinh thành mới không khiến ông lớn lên không tệ.

Lúc Đại tỉ và Đại tỉ phu đến, Đại bá mẫu liền kéo nàng vào phòng bà nói chuyện rất lâu, khi hai người bước ra ngoài, vành mắt đều đỏ hoe, đáy mắt chứa toàn sự vui mừng. Thời điểm Đại tỉ và Nhị ca đứng cạnh nhau, Văn Chiêu cố ý đưa mắt nhìn về cặp song sinh ấy, hai người giống nhau ở chiếc mũi và đôi môi, nhưng mày và mắt thì không tương đồng, mày mắt của Đại tỉ giống hệt Đại bá mẫu, mà Nhị ca lại có chút giống Khương Nhị gia. Nói đến cùng thì mày mắt vẫn là thứ quyết định đến khí chất cho nên khí chất giữa hai người khác nhau một trời một vực.

Nghĩ thế, nàng đưa mắt nhìn Tam ca.

Văn Tập đang cười khi nghe Đại tỉ cùng Đại tỉ phu nói chuyện với các trưởng bối, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt nhìn về hướng mình, hắn ngơ ngẩn quay đầu, nhìn thấy muội muội đang nghiên cứu kĩ càng về thần sắc trên mặt hắn.

Văn Chiêu cảm thấy Tam ca có chút giống Trang Khởi, trong lòng khó kiểm soát, nghĩ đến đại khái vì hắn giống bên ngoại, mà nàng lại giống Khương Nhị gia.

Văn Chiêu phục hồi tinh thần liền thấy Tam ca đang chớp chớp mắt nhìn nàng, dùng ánh mắt dò hỏi nàng đang làm gì, nàng liên tục lắc đầu, lại đưa mắt nhìn Đại tỉ bọn họ.

Gần đến cuối năm phát sinh ra một chuyện không lớn không nhỏ. Việc Hộ Bộ lang trung cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt của bá tánh bỏ vào túi riêng bị bại lộ, tiền của Hộ Bộ là của quốc gia, hơn nữa lại rút tiền ở nơi được người khác chú ý, nghe nói lang trung kia bị tố giác bởi những chứng cứ, sổ sách được thu thập vô cùng thuận lợi, hiệu suất rất nhanh, chẳng qua vài ngày liền bị thất thế.

Ngay sau đó, Lục Nhiên ở khóa trung liền được Tiết tướng bổ nhiệm vị trí Hộ Bộ lang trung còn trống kia. Hoàng thượng đối với Tiết tướng có vài phần tín nhiệm, suy nghĩ một lúc liền đồng ý.

Quan to trên tam phẩm cân nhắc vài phen, sau đó cũng đành từ bỏ, đây rõ ràng là Tiết tướng đang vì bản thân mà bồi dưỡng tâm phúc, nên nếu như phản đối cũng không có lợi với bọn họ, còn những chức quan thấp hơn khó tránh khỏi không phục, bọn họ lăn lộn nhiều năm như vậy mới chỉ thăng chức được bao nhiêu? Người khác bằng cấp cao ở trong Hàn Lâm viện vẫn chưa lăn lộn được, bây giờ một kẻ vừa đến lại được thăng một cấp quan, khiến cho mọi người đố kị với Hộ Bộ đến đỏ mắt.

Nếu nói nguyên nhân vị Hộ Bộ trung lang kia trong thời gian ngắn bị phát hiện, nói bên trong không có bút tích của Tiết tướng thì Văn Chiêu cũng không tin. Nếu hắn không thất thế sớm chút, sẽ không đến phiên Lục Nhiên hưởng lợi. Bây giờ Lục Nhiên có thành tích khảo khóa, lại có Tiết tướng đảm bảo, còn có lai lịch trạng nguyên, người khác tuy bất mãn cũng chỉ có thể nói mà thôi. Vì rốt cuộc, lang trung tiền nhiệm thực sự phạm vào án tham ô, cũng không phải do Tiết tướng ngụy tạo.

Kiếp trước Văn Chiêu chỉ là một khuê nữ đơn thuần, không quan tâm đến những chuyện này, còn kiếp này, những chức vị của Lục Nhiên đều khiến nàng cảm thấy có hứng thú.

Thời điểm chào đón năm mới kết thúc không cần nhắc đến, nói ra đây là năm mới đầu tiên Văn Chiêu trải qua sau khi trọng sinh, người nhà trong phủ quốc công đoàn tụ cùng nhau, cười nói vui vẻ, ý cười ấm áp đều lộ rõ trên mặt mỗi người, đây là khoảnh khắc nàng cảm thấy vui vẻ nhất trong suốt mười mấy năm nay. Trong thâm cung, vĩnh viễn chỉ lạnh như băng, còn lúc nào cũng phải chú ý xem gương mặt giả tạo của chính mình đã đeo lên chưa, Văn Chiêu đã mười mấy năm không được ngủ ngon giấc, lúc nhớ đến người thân, nằm trên giường đưa mắt nhìn chằm chằm màn trướng, rất lâu rất lâu cũng không nhắm mắt.

Đầu xuân chính là lúc Lục đệ tròn một tuổi, cũng là lúc Văn Chiêu đến đây được một năm.

Nàng ngồi trên xe ngựa đến trân bảo phường chọn một món tặng cho Văn Dậu vào lễ thôi nôi, đi cùng nàng còn có Thính Lan và Thính Nguyệt. Ba người chọn đến chọn lui vẫn chưa chọn được món nào hợp ý, Thính Lan và Thính Nguyệt liền muốn đi lên lầu xem thử.

“Tỉ ở phía dưới xem thử đã, vẫn chưa xem hết.” Văn Chiêu cười khanh khách nói, Thính Lan và Thính Nguyệt kéo nhau lên lầu.

Cảm tình của hai tỉ muội rất tốt, Văn Chiêu cười khẽ. Mặc dù tính tình mẫu thân của hai người không tốt, nhưng hai nữ nhi thì không tệ, Thính Lan có chút nhu nhược nhưng tâm địa lương thiện, Thính Nguyệt nhỏ hơn nhưng hoạt bát đáng yêu.

Văn Chiêu đem tâm tư lần nữa đặt trên việc chọn lựa lễ vật. Nếu tặng văn phòng tứ bảo thì hình như có chút sớm, tặng đồ chơi cũng có chút dư thừa, Văn Dậu không biết có bao nhiêu đồ chơi, nếu vẫn thiếu ý mới, thì cũng không thú vị. Nghĩ như vậy, đột nhiên một hổ con bằng ngọc rơi vào trong tầm mắt của nàng.

Hổ con này điêu khắc rất sống động, một móng vuốt nâng lên, giương miệng, đứng trên một tiểu thạch đài, trông ngây thơ nghịch ngợm đến nói không nên lời, Văn Dậu cầm tinh hổ, tặng cái này là quá phù hợp rồi.

Nàng vừa cười, cuối cùng cũng tìm được lễ vật, định đưa tay cầm lấy con hổ bằng ngọc kia, một bàn tay thon dài đột nhiên vươn ra cầm lấy con hổ ấy.

“Trưởng quầy, lấy cái này, vật này bao nhiêu vậy?”

Bị chặn đường, Văn Chiêu lập tức ngẩng đầu lên. Hóa ra là Lục Nhiên.

Đây rõ ràng là cố ý! Chuyện lần trước nàng vẫn ghi thù trong lòng, bây giờ lại càng không thoải mái, hung hăng liếc xéo hắn một cái.

Lúc Văn Chiêu vừa tiến vào, hắn đã nhìn thấy nàng, nửa năm không gặp, tiểu cô nương hình như cao hơn một chút, cằm cũng nhọn đi, trông càng giống thiếu nữ rồi. Nhìn thấy dáng vẻ nhìn chằm chằm con hổ ngọc, cười đến mặt mày sáng lạn, Lục Nhiên đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn trêu nàng. Quả nhiên hắn lại nhìn thấy vẻ tức giận của nàng. Hai má phồng lên, đôi mắt sáng tựa như chứa đựng hàng vạn vì sao, dáng vẻ tức giận của cô nương này nhìn thật đẹp mắt.

Văn Chiêu vẫn còn lý trí, biết vị này không thể chọc vào, cũng không thể mạo phạm, thần sắc liền thay đổi, bao dung hữu lễ mà hỏi, “Lục công tử, vật này ta cũng coi trọng, Lục công tử có thể nhường cho ta không?”

Lục Nhiên có chút thất vọng vì sự bình tĩnh của đối phương, nhưng trên mặt không để lộ ra “Không may là ta cũng rất yêu thích nó, Khương cô nương chọn vật khác đi.”

Văn Chiêu biết người này không có giao tình với nàng, vẫn tưởng hắn có thể nhường cho nàng, nhìn thấy hắn không nhượng bộ, chỉ đành quay sang hỏi chưởng quầy “Chưởng quầy, quý tiệm còn có ngọc khắc giống vậy không?”

Bất quá là không muốn cùng Lục Nhiên cò kè mặc cả, nên đành nhờ chưởng quầy đưa thang cho nàng xuống thôi.

Chưởng quầy đã nhìn thấy nhiều tình huống như vậy, chỉ lắc đầu tươi cười nói “Hổ ngọc này chỉ có một con, chi bằng hai vị xem thử những món khác?”

Văn Chiêu cũng không nói gì, trong lòng buồn bực, tùy tiện chọn một cái liền bước ra ngoài, lên xe ngựa chờ hai chị em Thính Lan và Thính Nguyệt. Hai người kia vui vẻ quay về hỏi nàng đã chọn thứ gì, nàng chỉ ậm ừ lắc đầu, thực sự ngượng ngùng khi lấy ra cho các nàng xem.

Lục Nhiên vốn dĩ chỉ muốn trêu nàng giận, nhưng lại không đạt được. Sau này nghĩ lại, cảm thấy có chút buồn cười, tại sao lại đi bắt nạt một tiểu cô nương nhỉ, bản thân có phải là có chút quá đáng không?

Khi Văn Chiêu về phủ lại bắt đầu hối hận, lúc nãy giận quá nên tùy tiện chọn bừa, bây giờ nhìn thấy vòng nhỏ trong tay, chỉ cảm thấy lễ vật này là quá không có tâm rồi. Mẫu thân sẽ không cảm thấy mình quá qua loa rồi chứ?

Hôm sau nàng vẫn nghĩ đến việc này, tính toán sẽ ra ngoài chọn thêm lần nữa, vừa ra ngoài cửa phòng liền thấy một gã sai vặt từ cửa lớn chạy vào “Nhị cô nương, nhị cô nương, cửa ngoài có một phụ nhân nhờ tiểu nhân đưa hộp này cho người, nàng ta nói người nhất định sẽ nhận lấy.”

Văn Chiêu có chút nghi hoặc, phụ nhân sao đưa nàng chiếc hộp?

Vừa mở hộp nhìn một cái, bên trong thình lình là con hổ bằng ngọc hôm qua mà nàng coi trọng. Nàng ngẩn người, là Lục Nhiên đưa đến ư?

Cũng chỉ có giải thích này thôi, Văn Chiêu cầm con hổ ra tỉ mỉ xem xét, quả thật giống hệt với con hôm qua. Tay trái nâng lên của con hổ có chút khác lạ, nàng lật ngược xem xét, trên đó cư nhiên khắc hai chữ “Văn Dậu”. Lục Nhiên hóa ra lại khắc chữ lên con hổ.

Hắn nghe ngóng cũng thật rõ ràng.

Văn Chiêu nhìn tờ giấy bên trong, vừa lấy ra xem chỉ nhìn thấy bốn chữ “Vật quy nguyên chủ” trên mặt giấy. Nàng càng nghi hoặc hơn, mặc dù giận hắn cướp lấy vật yêu thích, nhưng hổ ngọc là do hắn mua, tiền cũng là hắn trả, như thế nào lại biến thành “Vật quy nguyên chủ”?

Đại khái hắn cũng cảm thấy chiếc vòng nhỏ của nàng không thể đem tặng nhỉ……cho nên mới muốn dùng danh nghĩa của nàng tặng cho Lục đệ?

Đang đoán mò, nàng nghi hoặc Lục Nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mà ban ơn, lần nữa cầm tờ giấy lên xem……chữ viết của hắn ngay ngắn, tinh xảo, trông hệt như chữ viết của cô nương vậy. Nhưng tỉ mỉ nhìn sẽ cảm thấy từng chữ đều không để lộ ra cảm giác thần bí.

Đều nói chữ cũng như người, cứ tưởng chữ viết của hắn sẽ là rồng bay phượng múa, dáng vẻ dã tâm rõ ràng, nhưng hóa ra lại ngược lại. Nàng tỉ mỉ đánh giá bốn chữ kia, nhìn khoảng cách giữa từng con chữ có thể thấy được được một chút mực đọng, đem tờ giấy lật ngược vừa nhìn, đằng sau cư nhiên hiện lên một hàng chữ nhỏ.

“Thiếu năm mươi lượng bạc.”
Bình Luận (0)
Comment