Nến hỉ cháy cả đêm.
Nửa đêm Văn Chiêu tỉnh dậy một lần. Nàng giống như nằm trên một chiếc thuyền lá nhỏ, thứ đẩy thuyền đi không phải là nước, là ngân hà. Chiếc thuyền nhỏ mà nhoáng một cái, ánh sao tung tóe lên người nàng. Sau khi ngân hà lắng lại, dư vị vẫn vỗ vào bên cạnh nàng, tư vị tràn ngập và lay động khiến nàng không được yên giấc, nàng nhăn đầu lông mày mở mắt ra, đỉnh màn đỏ tươi phảng phất như cũng lắc lư theo, Văn Chiêu tưởng rằng bản thân mình chưa tỉnh ngủ, ánh mắt kém.
Nàng dùng sức trừng mắt nhìn, đỉnh màn còn đang lay động, thủy triều lên xuống. Hung thú ẩn nấp trong dòng sông, ngấm ngầm chịu đựng lại khắc chế, chậm rãi ma sát, dáng dấp thanh tao lịch sự tiến công. Phía sau lưng nàng là một mảng nóng hổi dán chặt, bàn tay dịu dàng dày rộng phủ trên ngang hông của nàng, từng chút lại từng chút, chôn sâu nhẹ rút.
Văn Chiêu tức giận đánh rớt cái tay của hắn, còn có để cho người ta ngủ hay không?
"Ra ngoài." Nàng vừa mở miệng ra lại làm cho mình sợ hãi, giọng nói khàn đến mức không tưởng tượng nổi, giống như sau khi rất lâu không mở miệng lại đột nhiên lên tiếng, không lưu loát và khó nghe.
Lục Nhiên không ngờ rằng sẽ làm nàng tỉnh lại, vẫn chôn ở bên trong, hôn nàng, lại ôm nàng chặt hơn, không chịu rời đi giống như chơi xấu. Văn Chiêu đưa lưng về phía hắn, không xoay người được lại không nhìn thấy hắn, tất cả cảm giác của nàng đều tập trung ở một chỗ, nhắm mắt lại cũng có thể mô tả ra được, cảm giác xấu hổ khiến sắc mặt nàng đỏ bừng, nàng trách cứ một tiếng: "Lục Nhiên!"
Lục Nhiên cười bên tai nàng. Rũ xuống khẽ cắn một cái, giọng nói khàn khàn mà quyến rũ, mang theo hơi thở dốc đè nén: "Nếu tỉnh rồi, không bằng cùng nhau?"
Yêu tinh rơi vào thế tục này, trong lòng chỉ nghĩ đến kéo người khác vào vực sâu, lại ném lên không trung, chơi đùa không biết mệt mỏi.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài song cửa sổ nắng sớm vừa đúng, tiếng chim thánh thót, dường như có thể đoán ra được buổi sáng sớm trong lòng tươi đẹp, nhưng trong phòng lại tràn đầy hương thơm ấm áp xen lẫn với hơi thở sau khi phóng túng của hai người, Văn Chiêu cau mày mở mắt ra. Trong thoáng chốc nàng nhớ tới tháng ngày trước kia tổ phụ vì rèn luyện cơ thể cho bọn họ mà mỗi ngày gọi bọn họ ngồi trên ngựa luyện tập, toàn thân nàng đau nhức lại thỏa mãn.
Mền gấm đắp bên hông, một bàn tay ấm áp đặt bên trên cách lớp chăn, Văn Chiêu thả nhẹ động tác quay người, Lục Nhiên vẫn chưa tỉnh dậy, hắn nhắm hai mắt, nhan sắc lúc ngủ an bình, giống như thiếu niên lang đơn thuần ngây thơ. Tóc đen như mực của hắn tùy ý phân tán trên gối hỉ đỏ tươi, trên mặt hiện ra một chút đỏ, khóe môi giương lên, tựa như mơ giấc mộng đẹp.
Trong lòng Văn Chiêu đột nhiên tràn đầy sự vui vẻ mềm mại.
Nàng thoáng ngồi dậy, ghé đầu tới, mổ một cái lên mờ môi nở nang đầy đặn của hắn.
Trên người Văn Chiêu sạch sẽ sảng khoái, nhưng tối hôm qua nàng mơ mơ màng màng, nhất định là không có cách nào tắm rửa cho chính mình được, vì vậy Lục Nhiên làm thay tất cả mới có thể ngủ đến bây giờ còn chưa dậy. Có lẽ nụ hôn của nàng quấy nhiễu đến hắn, lông mi của Lục Nhiên khẽ run lên, Văn Chiêu cảm thấy thú vị, liền nghĩ tới Lục Nhiên không chỉ một lần hôn lên mắt nàng, để nàng cảm thấy mình là người mà hắn yêu thương che chở. Văn Chiêu cong cong khóe miệng, lại cúi xuống ~ hôn một cái lên mí mắt của Lục Nhiên.
Lông mi của hắn dài mà dày, lúc nhắm mắt có một chút đáng yêu của trẻ con, trải qua nụ hôn này càng run đến dữ dội, Văn Chiêu mang theo dự đoán hắn có phải sắp tỉnh lại rồi hay không, đang cẩn thận nhìn liền bị Lục Nhiên đưa tay ôm lấy, ấn vào trong ngực.
Giọng nói Lục Nhiên khàn khàn, ngực rung động: "Đừng nghịch, ngủ thêm một lúc nữa." Tự nhiên lại quen thuộc, giống như bọn họ là một đôi lão phu lão thê cùng chung sống với nhau rất lâu.
Văn Chiêu nằm sát vào trong ngực của hắn, thậm chí nghe được tiếng trái tim của hắn, thịch, thịch, thịch, một cái lại một cái, ngắn gọn có lực, gõ vào màng nhĩ của nàng. Văn Chiêu nhẹ nhàng xoa lên, tiếng tim đập kia lại hôn lên bàn tay của nàng, xúc cảm dồi dào sức sống, nàng rất thích.
Lục Nhiên cảm thấy Văn Chiêu chính là một con mèo con gãi vào lòng mình, sáng sớm trêu chọc hôn hắn, vuốt ve hắn. Bắt lấy bàn tay nhỏ làm loạn trong ngực, Lục Nhiên nửa mở mắt, ngậm lấy một đầu ngón tay của nàng, trong mắt đã tỉnh táo, đen kịt mà nhìn nàng, ngoài miệng thoáng dùng lực. Văn Chiêu rút ngón tay về, trừng hắn: "Chàng không phải thuộc loài rồng chứ?"
Ừm, cắn người là chuyện chỉ có chó mới làm.
"Ừm, Chiêu Chiêu mới là thuộc giống chó." Sáng sớm làm hắn bật cười. Nha đầu này, chính là thích tự mình đào hố cho mình.
Khuôn mặt Văn Chiêu đỏ lên, thẹn quá thành giận đẩy hắn: "Đã giờ gì rồi, đừng để lỡ việc chính."
Dù cho phụ mẫu của Lục Nhiên đã không còn nữa, trong Kinh thành lại không có trưởng bối nào, nhưng mà lễ thì không thể bỏ, vả lại tấm lòng cũng rất quan trọng.
Lúc Lục Nhiên một lần nữa nhìn về phía Văn Chiêu, trong mắt trút bỏ sự trêu đùa, tăng thêm vẻ dịu dàng.
Lục phủ tu sửa từ đường, bên trong chỉ có bài vị của hai người. Trà tân phụ hôm nay của Văn Chiêu chính là dâng cho hai vị này.
Văn Chiêu nghĩ thầm, nhất định phải đa tạ hai trưởng bối này, bọn họ dạy ra nhi tử ưu tú như vậy, vĩ đại cỡ nào. Tuy nói con đường dưới chân Lục Nhiên đều là tự mình đi từng bước một, học vấn trong bụng sách lược trong ngực hắn phần lớn là tự học mà có, nhưng tư tưởng chính trực và lòng hướng thiện lại chỉ có thể do phụ mẫu từ nhỏ soi sáng giáo dục cảm hóa.
Hai mắt của Văn Chiêu từ trước đến nay trong sáng, trong lòng đang suy nghĩ gì liếc qua là thấy ngay. Lục Nhiên cười nhìn dáng vẻ thành kính của Văn Chiêu, cũng vén bào quỳ gối theo.
Tân phụ dâng trà, tân lang này quỳ làm cái gì? Văn Chiêu nghi hoặc nhìn hắn, Lục Nhiên lại không quan tâm, quỳ gối trước bài vị. Giọng nói của hắn không lớn, lại kiên định có lực: "Phụ mẫu ở trên cao, đứa con bất hiếu Lục Hoài Khanh ở đây trịnh trọng xin thề, có được thê Khương Ánh Trác, nhất định sẽ xem như bảo vật vô giá, yêu thương kính trọng, không làm cho sinh lòng hối hận. Trong lòng thành khẩn, dài lâu không thay đổi, nếu có làm trái lời thề..."
Trong mắt Văn Chiêu ẩn chứa ánh nước, cố gắng mở to mắt nhìn gò má cao thấp chập trùng của Lục Nhiên. Thật sự sợ hắn nói ra cái gì mà "Thiên lôi đánh sét chết không yên lành". Nhéo nhéo trong lòng bàn tay Lục Nhiên, hắn cười nắm tay nàng, thật sâu nhìn vào trong mắt nàng, dịu dàng nói: "Để ta không có thê tử, cô độc sống quãng đời còn lại."
Văn Chiêu khóc đấm hắn: "Chàng đây không phải là đang rủa ta sao!" Lục Nhiên bắt được tay của nàng, ghé vào bên môi hôn một cái: "Suỵt, quay về rồi đánh." Nói xong liền trịnh trọng cúi người dập đầu bài vị của nhị lão.
Văn Chiêu cũng cùng hắn chạm trán xuống đất.
Trong Lục phủ vốn dĩ chỉ có một chủ tử là Lục Nhiên, hiện tại thêm chủ phụ thì cũng chỉ có hai chủ tử mà thôi.
Lúc dùng bữa, Văn Chiêu mặc khúc cư* có hoa văn hình bướm trăm hoa màu đỏ hồng, trên đầu tùy ý cài một cây trâm hồng ngọc. Màu đỏ hồng dễ làm cho người ta lộ ra vẻ người lớn, cũng may Văn Chiêu trắng đến mức sáng long lanh, nhan sắc như vậy ngược lại làm nổi bật lên da thịt như tuyết, xinh đẹp ~ khuôn mặt rực rỡ, trong sóng mắt lưu chuyển đều là phong tình, cực kỳ giống như bông hoa tươi được uống no nước, diễm lệ lại sức sống bừng bừng. (*: Áo dài vạt chéo của Trung Hoa.)
Lục Nhiên không nhịn được mà ôm nàng ngồi trên chân mình, Văn Chiêu thấy hai nha hoàn của nàng còn đang đứng ở bên cạnh, mặt đỏ lên, đẩy hắn. Lục Nhiên vung tay lên, hai nha hoàn chôn cằm đến ngực này lập tức như được đại xá, vội vội vàng vàng lui ra.
Ơ kìa? Hai người bọn họ là nha hoàn của ai vậy!
Văn Chiêu thở hổn hển, Lục Nhiên lại ôm nàng chặt hơn, còn đưa tay gắp thức ăn đút cho nàng, giống như nuôi nữ nhi. Trong phòng không có người ngoài, Lục Nhiên lại giỏi dỗ dành, cuối cùng Văn Chiêu cũng tùy theo hắn, trong lòng lại cảm thấy, cái người này...
Không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng.
Mặc dù buồn bực nhưng khóe miệng cong lên của nàng lại không che giấu, tràn ra khóe miệng, Lục Nhiên nhẹ nhàng mổ một cái lên trên môi cong lên của nàng. Hiện tại bọn họ thân mật quang minh chính đại, không có kỵ điều gì, bọn họ có khoảng thời gian rất lớn để hưởng thụ sự ngọt ngào, Lục Nhiên cũng không vội, từng chút từng chút nhẹ nhàng chậm rãi có thứ tự mà hôn nàng.
Thời tiết tháng ba tốt, nắng ấm sau giờ Ngọ từ song cửa sổ chiếu nghiêng vào, bầu không khí hơi say sưa, hai người ấm áp ôm nhau, giống như hai con mèo nằm chung phơi nắng. Mèo to liếm miệng mèo nhỏ, mèo con ủi ủi chui vào trong ngực vào lớn.
Lục Nhiên thành hôn, Hoàng thượng cho hắn ba ngày nghỉ phép, đợi sau khi lại mặt liền phải quay lại thượng triều rồi. Hết cách rồi, vị trí Trung thư lệnh quan trọng, chính vụ cũng nhiều, không tùy tiện bỏ được.
Lục Nhiên sau khi kiểm kê lễ vật cẩn thận mới lên giường, Văn Chiêu vẫn chưa ủ nóng ổ chăn, cái người nóng như bếp lò liền chen lấn chui vào, ôm nàng vào trong ngực. Hơi thở trên người hắn phả vào mặt, vững vàng bao phủ Văn Chiêu, nàng kéo vạt áo của hắn, dựa vào ngực hắn.
Phu thê tân hôn là khó kiềm chế bản thân nhất, cho nên trước khi thành thân Tần thị liền nói gần nói xa ám chỉ cho Văn Chiêu, phải tiết chế, không thể tùy cho nữ tế làm ẩu, tiểu tử hắn ở tuổi đó đúng lúc hỏa khí thịnh vượng nhất, trong lòng Văn Chiêu phải tự nắm chắc. Làm loạn lung tung là dễ làm hỏng cơ thể nam tử nhất.
Lúc Lục Nhiên cúi đầu xuống vùi vào trong ngực nàng, Văn Chiêu nhớ tới lời của Tần thị, đưa tay từ chối hắn, Lục Nhiên lại bắt được tay của nàng đặt ở bên người. Văn Chiêu ngập ngừng nói: "Nghỉ, nghỉ ngơi đi." Nàng uốn éo người tránh khỏi sự thân mật của hắn, lại trong lúc vô tình cho thêm một cây củi khô vào trong ngọn lửa trong lòng Lục Nhiên.
Lục Nhiên dường như biết được sự lo lắng của nàng, xì cười: "Tích trữ hơn hai mươi năm rồi, nào có dễ dàng dùng hết?" Vừa nói vừa châm lửa khắp nơi, hòa tan ván sữa đến mềm nát.
"Không được nói... lời thô tục!" Nàng hốt hoảng, nhưng vẫn không muốn nghe những lời nói xấu hổ chết người này.
Hắn mê muội hôn khắp người nàng, từng tấc từng tấc cúi đầu, giọng nói khàn khàn nhu hòa, mang theo tiếng thở dốc quyến rũ, màn giường như thủy triều lên xuống từng cơn từng hồi: "Chiêu Chiêu thật là đẹp. Bảo ta... lấy gì để kiềm chế... lấy gì mà dè sản... lấy gì mà... tu thân dưỡng tính..." Hắn tiến vào nơi tư mật của nàng, không cần phải rộng thoáng bao nhiêu, chỉ một tấc vuông này đã khiến hắn vừa lòng thỏa ý, khiến hắn không muốn rời khỏi cái ổ nhỏ ấm áp này.
"Chính chàng... làm ấu, sao lại... trách ta?" Lời của nàng bị sự va chạm làm cho rời rạc, lại khiên trì không ngừng muốn phun ra một câu hoàn chỉnh: "Lục Nhiên, bại hoại, chàng là đồ bại hoại! Vô lại!"
Lục Nhiên chặn nàng lại, mập mờ không rõ nói: "Hai cái miệng cũng không thành thật, thả lỏng một chút." Văn Chiêu nghe không rõ, mềm mại "Hả?" một tiếng, Lục Nhiên lại không nói nữa, chỉ hết sức chăm chú miệt mài làm lụng.
Hôm nay Văn Chiêu tùy ý để cho nha hoàn trang điểm, Lục Nhiên muốn đến vẽ lông mày cho nàng, Văn Chiêu không thèm quan tâm hắn, nhìn trắng mắt muốn lật trời rồi.
Được, tiểu tổ tông nhà ai thì người đó dỗ.
Lục Nhiên vừa xin tha vừa dỗ dành, nha hoàn trong phòng nghe được cắn răng nén cười. Văn Chiêu vẫn như cũ không hề bị lay động, ai bảo hắn hôm qua làm ẩu chứ? Hôm nay lại là ngày lại mặt, mẫu thân bọn họ đều là người từng trải, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn một cái liền có thể nhìn ra đầu mối, đến lúc đó người bị nói còn không phải là nàng?
"Nương tử tốt của ta, sắc mặt này của nàng, phụ thân mẫu thân đều sẽ cảm thấy ta bắt nạt nàng." Tiếng gọi nương tử tốt này kêu thật là thuận miệng, thần sắc này sao mà vô cùng uất ức. Văn Chiêu không kìm được cười ra tiếng, Lục Nhiên nghe tiếng mà biết nhã ý, tiến đến bên cạnh Văn Chiêu hôn một cái: "Nói xong rồi đấy, tha thứ cho ta rồi."
Phù Diêu kinh hãi đến mức hộp son trong tay gần như muốn rơi xuống. Văn Chiêu vừa tức vừa xấu hổ, trách cứ hắn: "Chàng cái người này quá phiền, son vừa mới thoa xong đấy!"
Lại mặt coi trọng nhất là thẻ diện, sau khi Lục Nhiên thăng quan, đây là lần thứ hai dựa theo quy chế của quan Chính nhị phẩm, một lần trước còn là ngày vừa mới nhậm chức. Giữ chức Chính nhất phẩm của bổn triều chỉ có Quảng An vương và Tô Thái sư, Quốc công cũng là xếp hàng từ nhất phẩm, cho nên người có phẩm cấp ở trên đầu Lục Nhiên quả thật đếm không được mấy người. Bởi vậy sự phô trương này cũng đủ để hấp dẫn người ta.
Hai tiểu phu thê một người đến phòng trước, một người quay về hậu viện. Tần thị thấy hai mắt Văn Chiêu ngậm ý xuân, dáng vẻ còn yêu kiều hơn hoa, trong lòng được an ủi, nắm tay Văn Chiêu đi vào trong phòng, còn để cho thiếp thân nha hoàn đi ra ngoài. Văn Chiêu thấy điệu bộ này của mẫu, bà còn chưa kịp mở miệng, bản thân mình đã đỏ mặt trước.
Tần thị kéo Văn Chiêu đến bên giường, trên mặt có chút nghiêm túc, bà nắm vuốt lòng bàn tay Văn Chiêu, hỏi nàng: "Con có nhớ lời của ta không? Làm mấy lần?"
Khuôn mặt Văn Chiêu nóng đến choáng váng, ấp úng, Tần thị vỗ vỗ tay của nàng: "Ta cũng không phải làm con khó xử, chỉ là loại chuyện này không qua loa được, vả lại chuyện phu thê vốn là chuyện đạo lý hiển nhiên, con cũng không cần thẹn thùng che giấu."
Văn Chiêu vươn tay lên ra hiệu số lượng, Tần thị cau mày lại, trầm ngâm nói: "Thôi, tân hôn tùy theo các con một chút, sau này phải khống chế số lần..."
Văn Chiêu yếu ớt bổ sung thêm một cấu: "Là mỗi ngày..." Đầu nàng đều muốn chôn vào trong ngực rồi, sợ mẫu thân trách nàng. Nhưng việc này cũng không cần phải nói dối với mẫu thân, mẫu thân cũng là quan tâm nàng.
Quả nhiên, Tần thị hơi sững sờ, lúc nhìn về phía Văn Chiêu một lần nữa, trong mắt mang theo sự trách cứ: "Ta vốn cho rằng nó là người ổn trọng... ôi con cũng càn quấy theo nó, không được, ta phải đi nhắc nhở nó một chút." Tần thị nghĩ để mình đi nói dường như cũng không quá thích hợp, liền nghiêm túc kéo tay Văn Chiêu, nhìn thẳng vào nàng: "Chuyện này vẫn phải do con tự mình nói với nó, nếu không ta liền báo cho phụ thân cho biết."
Laoij chuyện này đâu có tiện để cho phụ thân biết, Văn Chiêu vội vàng kéo tay Tần thị lại, luôn miệng cam đoan: "Con đi nới với chàng, con đi..."
Sắc mặt Tần thị dễ coi hơn, nhưng vẫn không chịu buông tha cho nàng, lại cùng nàng nói rất nhiều lời xấu hổ.
Hai người vừa nói vừa kéo tới trên người Khương Văn Dập, Văn Chiêu hỏi thăm Tần thị chuyện liên quan tới Giang Vận Hoa, trên mặt Tần thị có chút vẻ do dự, nói với nàng: "Ta hỏi qua tổ phụ con, tổ phụ nói thân phận Tổng đốc Lưỡng Quảng này có chút đặc biệt, ngay cả cái vị trên cao nhất kia cũng không có ý cứng đối cứng với ông ta, nếu chúng ta muốn cưới nữ nhi nhà ông ta thì sợ là không dễ, vả lại cái vị kia nói không chừng sẽ suy nghĩ nhiều..."
Văn Chiêu gật gật đầu, cảm thấy vị cô nương này không có khả năng làm tam tẩu của nàng lắm, cũng không quan tâm nữa, dù sao thì tam ca vẫn chưa thích ai đâu!
Cười hì hì một tiếng, Văn Chiêu nói: "Chuyện lựa chọn tam tẩu còn phải do mẫu thân phụ thân kiểm định mới được, Văn Chiêu cũng gả đi làm thê tử người ta rồi, xen vào hôn sự của huynh trưởng trong nhà cũng hơi không có cách gì để nói nổi."
Tần thị thấy dáng vẻ nghịch ngợm này của nàng, thầm nghĩ nàng vẫn là một tiểu hài tử, vừa định đưa tay sờ sờ đầu của nàng, lại nhìn thấy búi tóc phụ nhân được chải chỉnh tề của Văn Chiêu, trong lòng hơi ngưng lại rồi không có vươn tay ra.
"Văn Dập cưng chiều con thành như vậy, ta đoán nếu nó có người vừa ý, đầu tiên chính là muốn cho con nhìn, mẫu thân ta đấy còn phải xếp sau đấy." Tần thị nói chua giọng, Văn Chiêu vội vàng xua xua tay nói "Nào có".
Tần thị nhìn bên ngoài một chút, lại hỏi: "Vậy Chiêu Chiêu muốn có tam tẩu như thế nào?"
Văn Chiêu thoáng suy nghĩ, cười nói: "Ừm... phải đẹp như con, tính tình dịu dàng như con, biết chăm sóc như con, đọc sách nhiều hơn con, đánh đàn hay như con, tay nghề đóng đế giày tốt như con, còn biết làm xôi gà..."
Tần thị không nhịn được đưa tay nhéo mũi nàng, cười mắng nàng: "Con đây là yêu cầu mấy cái gì vậy? Lần đầu tiên ta nhìn con đã đủ xảo quyệt rồi."
Mặt mày Văn Chiêu đều là ý cười: "Mẫu thân quá khen rồi!"
Lúc này Tần thị mới lên giọng nói: "Văn Dập vào đi, lời nên nói cũng gần như nói xong rồi."
Văn Chiêu lúc này mới biết tam ca vậy mà đứng chờ ở bên ngoài, có lẽ là đoán được mẫu thân muốn nói với nàng một chút chủ đề xấu hổ, cho nên chậm chạp không đi vào. Nàng còn tưởng rằng tam ca đến phòng trước gặp Lục Nhiên.
Khương Văn Dập cười đi vào: "Chiêu Chiêu yêu cầu muội nói huynh nghe thấy rồi, tam ca liền dựa theo cái này, nếu không tìm được tam ca liền cô độc một mình là được rồi."
Từ "cô độc" nồng đậm hơi thở chợ búa như vậy lại bật ra từ trong miệng tam ca, Văn Chiêu buồn cười, không ngừng xua tay: "Tam ca đừng, muội còn muốn ôm chất tử đấy."
Lúc Khương Văn Dập liếc mắt nhìn Văn Chiêu liền chú ý đến sắc mặt nàng, thấy dáng vẻ của nàng trong trắng có hồng cực kỳ thoải mái, trong lòng vừa được an ủi vừa có chút phiền muộn.
Văn Chiêu nhỏ hơn hắn năm tuổi.
Lúc hắn sáu bảy tuổi đã nhớ được rồi, mà khi đó Chiêu Chiêu chỉ mới lớn một chút, khiến hắn luôn cảm thấy Chiêu Chiêu nhỏ bé, yếu đuối lại đáng thương, không cẩn thận ăn đồ hỏng liền sẽ thượng thổ hạ tả, cho nên phải che chở, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào, khi đó hắn cảm thấy bản thân mình trách nhiệm lớn lao.
Mà lúc hắn trưởng thành trở thành một thiếu niên lang mười tuổi, Văn Chiêu cũng vẫn còn là tiểu nữ đồng năm tuổi, dùng dây màu hồng buộc búi tóc song nha, khóa trường mệnh trên cổ vẫn chưa lấy xuống, lúc mẫu thân vừa mất Chiêu Chiêu tỉnh tỉnh mê mê, không biết cái gì cả, lại luôn khóc, ai khuyên cũng không nghe, ai dỗ cũng vô dụng. Hắn gần như cho rằng Chiêu Chiêu khôi phục ký ức, biết được mẫu thân qua đời thế nào. Hắn sợ hãi. Mãi đến khi Chiêu Chiêu nhào vào trong ngực hắn hỏi hắn, thút tha thút thít: "Mẫu thân làm sao nói mất là mất rồi? Thiên hoa* thật là đáng sợ, Chiêu Chiêu không muốn loại hoa này..." Khương Văn Dập nghe lời nói trẻ con của nàng, trong lòng rốt cuộc an tâm một chút. (*: Thiên hoa hay còn gọi là bệnh đậu mùa.)
Thiếu niên mười lăm tuổi đã biết được một số việc đời rồi, nhưng Chiêu Chiêu vẫn là một tiểu nha đầu, ban đêm nàng sợ lạnh liền vụиɠ ŧяộʍ tới tìm hắn, muốn chui vào chăn của hắn ôm hắn ngủ, hắn đuổi cũng không đi, lần đầu tiên trừng hai mắt hung dữ với nàng, dọa cho tiểu nha đầu sợ đến mức nước mắt lách tách rơi, cuối cùng vẫn là do hắn dỗ, dỗ đến cuối cùng vẫn bị nàng chiếm mất ổ chăn.
Đương nhiên tình huống như vậy từ sau khi Chiêu Chiêu "sống lại một đời" liền không còn nữa.
Hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ nhung.