Nhân Duyên Tiền Định

Chương 111

Phố Trường An là con đường rộng nhất Kinh thành, nhưng lúc này đã đầy đến chật như nêm cối, binh khí liên tiếp, tiếng người huyên náo, ồn ào giống như phố xá sầm uất vào ban ngày. Điều hoàn toàn tương phản chính là gia đình hai bên đường phố đều đóng chặt cửa lớn, ngay cả đèn đuốc cũng tắt sạch.

Lục Nhiên từ trong hoàng thành chạy thẳng tới Lục phủ, nhìn thấy đầu người um tùm trên phố Trường An trong lòng trầm xuống, lão tặc này quả thật đã hạ mệnh lệnh như vậy!

Hắn nhún người nhảy lên, dẫm lên trên đỉnh đầu của những người kia, gây nên từng tầng từng tầng tiếng kêu sợ hãi.

Hắn biết những binh lính này muốn đánh bại cao thủ trong phủ tấn công vào cổng lớn cũng không dễ dàng, hơn nữa cho dù đến tình huống xấu nhất, trong phủ cũng còn mật đạo co thể dùng, cho nên Văn Chiêu chắc là sẽ không xảy ra chuyện, nhưng hắn vẫn nóng lòng như lửa đốt.

Hắn không muốn Văn Chiêu có một chút nguy hiểm nào, hoảng sợ cũng không được. Chú ý đến hoàng thành lại khiến Lục phủ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, vốn là sơ sẩy của hắn.

Những phản quân này nhận được tí hiệu liền quay đầu tiến về phía Lục phủ, chờ đến khi quân đội đóng quân ở ngoài Kinh thành đến đây dẹp loạn phát hiện ra, phản quân đang ở cửa chính của Lục phủ giằng co với hộ vệ.

Một nhánh phản quân này vốn cho rằng vây quét Lục phủ là nhiệm vụ rất đơn giản, không nghĩ tới lại đụng phải cây đinh.

"Bên ngoài thế nào?" Văn Chiêu áo ngoài xong, thấy Phù Diêu vừa vội lại hoảng liền phái Phù Cừ đi xem tình hình.

Gã sai vặt và nha hoàn ở trong phủ vào giờ phút này cũng dỡ xuống lớp ngụy tranh, dường như trong nháy mắt ánh mắt cũng không bình thường nữa, bắt đầu ra tay cũng không phải là người luyện võ bình thường. Phù Diêu đi đến tiền viện nhìn một chút lại trở về, nói với Văn Chiêu: "Có chút không ổn, cửa lớn sắp ngã rồi!" Nếu cửa lớn ngã, binh sĩ bên ngoài sẽ tràn vào như ong vỡ tổ, hộ vệ ở trong phủ cho dù thân thủ có tốt thì cũng khó có thể ngăn cản được, chắc chắn sẽ có vài con cá lọt lướt xông phá phòng tuyến.

Văn Chiêu hít sâu một hơi: "Ta muốn đến thư phòng một chuyến."

"Cô nương, hiện tại nên lập tức tìm nơi ẩn thân mới đúng." Phù Cừ có chút không đồng ý, bỏ đi sự khác biệt chủ tớ, trực tiếp kéo cổ tay Văn Chiêu.

"Không được, đồ trong thư phòng của Lục Nhiên không thể bị người ta lấy đi được!" Văn Chiêu nói, liền đẩy tay Phù Cừ ra: "Phù Cừ, nghe lời."

Phù Cừ không ngăn cản được, đỏ vành mắt, hiếm thấy quát Phù Diêu một câu: "Đừng khó nữa, cùng cô nương đi thu dọn đồ đạc đi!"

Phù Diêu lau nước mắt, đuổi theo Phù Cừ.

Văn Chiêu một đường đi nhanh, đẩy cửa thư phòng ra, xung quanh tìm kiếm con dấu của Lục Nhiên, những văn thư trên bàn hắn nàng cũng không biết cái nào quan trọng cái nào không, dưới tình thế cấp bách liền ôm hết toàn bộ.

"Cô nương, chúng nô tỳ làm." Phù Cừ chạy theo vào, tiếp nhận một chồng văn thư từ trong tay Văn Chiêu, Phù Diêu hít mũi một cái, cũng ôm một chồng trên bàn.

Văn Chiêu đang không biết nên giấu những văn thư này ở đâu, lúc này đột nhiên nhớ tới mật đạo mà Lục Nhiên mở.

Lối vào mật đạo của Lục Nhiên bố trí ở thư phòng, Văn Chiêu đã từng đi ra từ nơi này, bởi vậy hai ba cái liền mở mật đạo ra.

Hai nha hoàn rất kinh ngạc, Văn Chiêu lại không có thời gian giải thích, quay đầu dặn dò bọn họ: "Đi vào."

Bởi vì thời gian cấp bách, ba người không lấy cây châm lửa cũng quên mang nến, đành phải tạm thời sờ soạng tiến lên. Văn Chiêu đặt những văn thư này trên chân, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

"Cô... cô nương, những phản quân kia có thể đánh đến phủ chúng ta, có phải... bên ngoài đã trở trời rồi không? Cô gia..." Giọng nói Phù Diêu run rẩy.

Phù Cừ cắt ngang nàng ấy: "Cô gia người hiền tự có thiên tướng, nhất định không có việc gì." Tuy nói như vậy, nàng ấy cũng không có sức lực nào, bởi vì những phản quân này có thể có dư lực vây công Lục phủ, hoàng cung bên kia chắc là đã bị dẹp rồi mới đúng...

Cô gia lại là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, nếu giang sơn đổi chủ, tân hoàng đế nhất định không muốn buông tha cho cô gia...

Văn Chiêu trầm mặc, một tay lặng yên xoa lên bụng.

Trong một đạo tối đen lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Phù Diêu hít mũi.

Đúng vào lúc này, ba người trong mật đạo nghe thấy bên ngoài một tiếng chuông báo tang gào thét, thê lương lại kéo dài. Tiếng khóc của Phù Diêu nghẹn lại, chờ tiếng chuông báo tang ngừng, nàng ấy ngơ ngác hỏi: "Hoàng thượng băng hà rồi?"

Thật sự trở trời rồi.

Đội quân dẹp loạn đã bao vây phản quân, Lục Nhiên đứng trên mái hiên, hướng về phía bên dưới hô: "Tiết Thủ Nghĩa đã bó tay chịu trói rồi, các ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại sao?!"

Động tác của phản quân ngưng lại, một vài binh sĩ nghi ngờ không thôi nhìn qua, đưa mắt nhìn toàn là đầu người đen nghịt, cùng mới bóng người màu đen đứng thẳng ở nơi cao.

"Lợi ích mà Tiết Thủ Nghĩa nhận lời với các ngươi đã không còn cách nào thực hiện được, sự uy hiếp mà các ngươi thực hiện cũng mất tác dụng, các ngươi còn muốn bí quá hóa liều làm chuyện rơi đầu này sao? Hiện tại bỏ binh khí xuống còn có thể bảo vệ tính mạng, khi chuyện này qua đi các ngươi còn có thời gian sống yên ổn, thế nào?"

"Lạch cạch" vài tiếng, đã có người vứt kiếm xuống đất, run rẩy kêu khóc: "Ta cũng không muốn tạo phản, ta chịu đủ rồi..."

Tướng lĩnh của nhánh phản quân này là thân tín của Tiết Thủ Nghĩa, thấy thế vội vàng nói: "Mọi người đừng dễ dàng tin hắn! Chúng ta sắp thành công rồi! Hoàng đế cũng chết rồi, chúng ta sắp thành công rồi!"

Lục Nhiên cười lạnh: "Hoàng thượng băng hà, Tiết Thủ Nghĩa làm thế nào chống lại bọn họ đây?" Lục Nhiên chỉ về phía đại quân dẹp loạn vây quanh bên ngoài. Vừa dứt lời, nhánh đại quân dẹp loạn này liền phát ra một trận gầm nhẹ, như tiếng hổ gầm như tiếng sấm sét, quanh quẩn trên bầu trời phố Trường An thật lâu không tan.

Lục Nhiên không để ý nữa, mượn lực mấy cái liền nhảy vào Lục phủ.

Cửa lớn Lục phủ mặc dù lung lay sắp đổ nhưng trong phủ lại rất sạch sẽ, xem ra không có người xông vào, trong lòng Lục Nhiên hơi thả lỏng, nhớ tới tiểu kiều thê trong nhà, lại thấy ấm áp, bước chân càng ngày càng gấp gáp.

Ánh nến trong phòng ngủ đang cháy, ánh sáng vàng ấm từ cửa sổ tản ra, Lục Nhiên dừng bước chân lại, sửa sang lại áo bào rồi mới đẩy cửa vào: "Chiêu Chiêu..."

Trống không. Trong phòng không có ai.

Ngược lại là có một mùi thuốc nhàn nhạt.

Lục Nhiên nghĩ đến một nơi, quay người đi về phía thư phòng.

Thư phòng loạn giống như gặp kẻ trộm, trên bàn cũng thiếu đi rất nhiều văn thư, Lục Nhiên cũng không để ý tới, trực tiếp đi về phía lối vào mật đạo. Chiêu Chiêu chắc là ở đây, không có khả năng đi nơi khác...

Lục Nhiên cầm đèn đi vào, mật đạo tối đen được chiếu sáng một chút.

Văn thư thất lạc của hắn giống như một đám vệ binh trung thành, bao vây bên chân của Văn Chiêu. Bên ngoài ồn ào náo động không ngừng, trong mật đạo lại rất an bình, ánh nến vàng ấm chiếu sáng ra ba nữ tử ôm đầu ngồi ngủ. Bọn họ có lẽ là trước đó rất căng thẳng, hiện tại từng người đều mệt mỏi.

Lục Nhiên đặt nến xuống, cúi người ôm lấy Văn Chiêu, người trong ngực mơ màng mở mắt nhìn hắn, trong mắt Lục Nhiên chứa đầy ý cười dịu dàng, hắn nói: "Chiêu Chiêu, không sao rồi."

"Chàng trở về là ta đã biết rồi..." Văn Chiêu ôm cổ Lục Nhiên, trong mắt tất cả đều là hắn.

Trong mật đạo bầu không khí vừa đúng, Phù Diêu lại là một người sát phong cảnh, vừa mới tỉnh lại lập tức tát mình một cái: "Ôi chao, sao ta lại ngủ thiếp đi?!"

Văn Chiêu cười khúc khích, Phù Diêu lúc này mới nhìn thấy cô gia ôm cô nương nhà mình, cô gia của bọn họ quả thật là đủ đầu đủ đuôi trở về rồi! Thật là tốt!

Động tĩnh bên ngoài phủ dần dần yên tĩnh trở lại, người gác cổng nhìn cửa lớn lung lay sắp đổ, làm bộ thở dài một hơi, lúc mở miệng lại tràn đầy sự đắc ý: "Giữ vững cửa lớn này, chúng ta làm người gác cổng cũng có thể lấy làm kiêu ngạo."

Một người khác liếc hắn ta một cái: "Giữ vững là điều nên làm, không thủ được thì đợi chịu phạt đi." Giống như là nhớ ra cái gì đó, người nói chuyện nhẹ nhàng run rẩy cơ thể.

Đúng vào lúc này, một chiếc xe ngựa dừng tại cổng, hai tên gác cổng lập tức cảnh giác, lại thấy người đi xuống chính là người nhà mẹ đẻ của phu nhân nhà mình, lúc này mới thả lỏng cơ thể cười nghênh đón.

Ba người Khương nhị gia trực tiếp từ trong cung ngồi xe ngựa tới, đến cổng không nói hai lời liền vọt vào.

Chuyện hôm nay tuy là do tâm tư ác độc của Tiết Thủ Nghĩa tạo thành, nhưng Khương nhị gia khó tránh khỏi sẽ có ý tứ giận cá chém thớt. Nữ tế này của ông ở bên ngoài đắc tội người ta, lại làm hại khuê nữ bảo bối của ông lo lắng sợ hãi! Dù thế nào ông cũng không muốn trông thấy tên tiểu tử Lục Nhiên kia chút nào.

Văn Chiêu được Lục Nhiên ôm vào phòng ngủ, đang muốn mở miệng nói cho hắn biết mình đã có thai rồi, lại nghe thấy bên ngoài có mấy người hùng hổ xông tới, hộ vệ trong phủ không dám cản, chỉ lớn tiếng kêu la nhắc nhở bọn họ.

Khương nhị gia xông vào phòng ngủ, nhìn thấy khuê nữ vùi trong ngực Lục Nhiên, hốc mắt lập tức đỏ lên, nức nở nói: "Chiêu Chiêu không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt."

Văn Chiêu cười: "Là Chiêu Chiêu không tốt, khiến phụ thân lo lắng."

Khương nhị gia lau mắt lắc đầu, lại trừng mắt nhìn Lục Nhiên một cái: "Còn không buông Chiêu Chiêu ra?!"

Văn Chiêu cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên, trước mắt phụ thân và nhị ca tam ca bị Lục Nhiên ôm như vậy, nàng đưa tay đẩy, Lục Nhiên cúi đầu nhìn nàng, hơi có chút ý tủi thân, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ buông nàng ra.

Văn Chiêu thấy Lục Nhiên như vậy thì cười dịu dàng hơn, trong lòng Khương nhị gia khó chịu, nhớ tới một chuyện, tiến lên một bước nắm chặt cổ áo Lục Nhiên: "Lục Hoài Khanh, ta cảnh cáo ngươi, đừng để những ân ân oán oán kia của ngươi liên lụy đến Văn Chiêu."

Khương nhị gia từ thuở nhỏ vẫn luôn đọc sách, một chút công phu quyền cước cũng không biết, Lục Nhiên gần như phất tay một cái liền có thể thoát khỏi ma trảo của Khương nhị gia, nhưng hắn làm nữ tế gạt mất khuê nữ nhà người ta vốn đã rớt lại phía sau một bậc, thêm chuyện hôm nay chính hắn cũng áy náy không thôi, bởi vậy không phản kháng một chút nào.

Thấy phụ thân nắm chặt cổ áo bằng phẳng của Lục Nhiên, Văn Chiêu nhịn không được mở miêng: "Phu thê vốn là một thể, ân oán bên ngoài của chàng cũng có liên quan đến con. Phụ thân, chàng bảo vệ con rất tốt, phụ thân đừng..."

Khương nhị gia cắt ngang lời Văn Chiêu: "Đừng trách tội nó nữa? Hừ, chọc ta giận đến mức gan cũng đau." Khuê nữ của ông, sau khi xuất giá thì cùi nhỏ chỉa về phía Lục Nhiên bên kia rồi.

Văn Chiêu đang không biết nên khuyên Khương nhị gia thế nào, liền bị Khương Văn Dập nắm chặt tay: "Nhắc nhở một chút là điều cần thiết, Chiêu Chiêu không cần phải khuyên phụ thân."

Văn Chiêu đành phải gật gật đầu, nghe thấy tam ca ho khan một tiếng, lại ngẩng đầu hỏi hắn: "Tam ca bị bệnh rồi?"

"Không sao." Khương Văn Dập phất tay áo, tiếng ho khan càng thêm kiềm chế.

Khương Văn Ngọc thấy như vậy nhẹ nhàng nói một câu: "Đệ ấy cho rằng nhị muội muội gặp bất trắc cho nên bị thương thổ huyết."

"Tam ca..."

Lục Nhiên đang cùng Khương nhị gia ký kết hiệp ước nhục mất nước, nếu như lần sau còn dính líu đến Văn Chiêu nữa, Khương nhị gia sẽ ra mặt đón Văn Chiêu về, nếu hắn muốn đón người thì còn phải chịu đòn nhận tội. Thật ra không cần Khương nhị gia nói, hắn cũng sẽ không để Văn Chiêu gặp nguy hiểm nào nữa.

Khương nhị gia nắm cổ áo hắn đến mức chặt chẽ, Lục Nhiên nhịn xuống sự khó chịu, ánh mắt không tự chủ mà bay tới Văn Chiêu bên kia. Chiêu Chiêu của hắn lúc này đang nhỏ nhẹ trấn an Khương Văn Dập, trên mặt tất cả đều là nụ cười ngọt ngào lấy lòng.

Thấy Khương Văn Dập sờ lên đầu Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu còn cười cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, Lục Nhiên suýt chút nữa đã phun một ngụm máu.

Chờ mấy người Khương nhị gia đi rồi, Lục Nhiên trực tiếp đi tới ôm eo Văn Chiêu, chôn vào trong cổ nàng: "Chiêu Chiêu chỉ được gần gũi với ta, ngay cả phụ thân và Khương Văn... khụ khụ, tam ca, cũng không được."

Văn Chiêu cười đến mức run rẩy cơ thể, bàn tay ôm eo Lục Nhiên đong đưa, tâm thần Lục Nhiên rung động, lại nghe Văn Chiêu nói: "Cũng là người sắp làm phụ thân rồi, còn hẹp hòi như thế. Sau này hài tử ra đời, ta sẽ nói, chỉ cho phép gần gũi với mẫu thân, ngay cả phụ thân cũng không được."

Trong lòng Lục Nhiên run lên, sững sờ hỏi nàng: "Cái..., cái gì?" Sau đó đưa tay phủ lên trên cái bụng bằng phẳng của Văn Chiêu: "Ở đây?"

Văn Chiêu gật đầu cười khẽ, Lục Nhiên ôm chặt nàng, ở bên tai nàng hôn lấy hôn để, không ngừng nói: "Cảm ơn nàng, cảm ơn nàng..."

Cánh tay ôm nàng của Lục Nhiên đang run, trong lòng Văn Chiêu một mảng mềm mại, lại sinh ra lòng chua xót không tên, đời này biến động lớn như vậy, nàng với kết cục thê thảm và Lục Nhiên không thê cuối cùng cũng có kết quả rồi.

Sinh mệnh mà đời trước không tồn tại, đã chứng minh tất cả sự hạnh phúc vui vẻ của nàng không phải là hoa trong gương trăng trong nước công dã tràng, Văn Chiêu an lòng trước nay chưa từng có.

"A..." Văn Chiêu thở nhẹ một tiếng, Lục Nhiên ôm nàng vào giường, chôn mặt vào bụng nàng thật lâu không đứng dậy.

Văn Chiêu lại không có ý định giục hắn đứng lên,

Xuyên qua lớp áo mỏng mùa hè, Văn Chiêu đã có thể cảm nhận được một mảnh ẩm ướt ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment