Tam ca cơ hồ xem nàng như tiểu cô nương như Văn Đàm, Dung Xu mà dỗ dành vậy……
Chẳng qua là không có vị cô nương nào lại không thích được cưng chiều.
Văn Chiêu nhìn chằm chằm Tam ca, Tam ca trên cọc hoa mai xem như đi vững, lúc đi đến đoạn giữa thì đi chậm lại, đi ngang qua vài ngọn đèn cũng không dừng lại, lập tức đi về phía trước.
Bá tánh phía dưới cũng đi theo xem náo nhiệt, muốn xem quý công tử này có thể đi đến bước nào.
Mắt thấy Tam ca tiến gần chiếc đèn kia càng lúc càng gần, đi càng lúc càng chật vật, trong lòng Văn Chiêu đau xót. Mới vừa rồi Tam ca có chút không tình nguyện mà ở lại, hiện tại lại vì nàng mà ở trước mặt mọi người nghiêng nghiêng ngả ngả, Văn Chiêu cảm thấy dáng vẻ này của hắn đáng yêu vô cùng.
Chiếc cọc chỉ cao bằng một người, nhưng Văn Chiêu vẫn lo lắng Tam ca sẽ ngã xuống.
Văn Tập ở bên kia nhìn khoảng cách giữa hắn với đèn bảo tháp chỉ còn hai ba chiếc cọc, trong lòng có chút bất lực, chiếc cọc hoa mai cuối cùng nhọn tựa chiếc đinh, mà một bước này cách bảy thước
(trên dưới khoảng 2 mét, vì đơn vị ‘thước’ theo từng thời đại Trung Quốc có số đo khác nhau dao động từ 15.8 cm ~ 35.5 cm), rõ ràng không phải người bình thường có thể vượt qua được, xem ra chủ quán thực sự không muốn đèn bảo tháp chắp tay tặng người khác.
Trong lòng hạ quyết định, Văn Tập đem đèn sáu mặt cung nữ đồ gỡ xuống.
Xuống đài sau khi Văn Tập đi đến chỗ Văn Chiêu, liền nghe thấy mấy bá tánh khen hắn giỏi, chỉ là khi nhìn thấy đôi mắt Văn Chiêu nhìn hắn, hắn vẫn cảm thấy có chút áy náy vì không tặng được nàng cái đẹp nhất.
Văn Chiêu nhận lấy hoa đăng, cười khanh khách nhìn Tam ca nói, cái này thật đẹp, thật đấy.
Trong đoàn người còn Lục Nhiên và Ngụy Lương chưa đi lên, Nhị ca cười xấu xa khuyến khích Lục Nhiên cũng đi thử xem, Lục Nhiên cũng không ngượng ngùng, cười nói, “Được, Văn Tập nhìn đi, ta sẽ tặng ngươi cái đèn cuối cùng kia.” Nhị ca cười hắn cuồng vọng, Tam ca cũng cười không nói gì, ý tứ rõ ràng, bởi vì hắn đã đi qua nơi đó.
Cuối cùng quét mắt qua hướng Văn Chiêu, nàng cũng có chút không tin, Lục Nhiên xắn tay áo đi lên.
Mọi người thấy hắn ở phía trước cọc gỗ đi rất nhanh nhưng vững, hệt như đi trên đất liền, lập tức khiến mọi người tỉ mỉ nhìn theo. Kết quả là Lục Nhiên đi đến đoạn giữa với dáng vẻ không tốn chút sức lực nào, từng bước từng bước một, một chút hoảng loạn cũng không có, đến bước cuối cùng hắn nhảy vài bước đã tới được vị trí mà Tam ca không tới được, thân nhẹ như yến, giẫm trên “đinh gỗ”, trên mặt cũng chưa từng nhăn một cái, nhẹ nhàng gỡ bảo tháp xuống.
Phản ứng đầu tiên của bên dưới là trợn to mắt một cái, sau đó lập tức là một trận trầm trồ vỗ tay khen ngợi, trong lòng tất cả mọi người đều tràn đầy kinh ngạc, người này thoạt nhìn giống như công tử văn nhã tuấn tú, lại có công phu như vậy.
Chẳng qua người kinh ngạc nhất là Văn Chiêu. Nguyên nhân chính là bước chân của Lục Nhiên hiển thị rõ ràng là có công phu, đó là Xuyên Hoa Bộ!
Độc nhất vô nhị bộ pháp trong Nguyệt Chiêu các của ân nhân, người bên cạnh không nhận ra nhưng nàng có thể. Mà Xuyên Hoa Bộ của Lục Nhiên đi thuần thục hơn nàng nhiều.
Xuyên Hoa Bộ này chính là tập từ cọc hoa mai mà thành, nhìn công phu này của Lục Nhiên, e là từ nhỏ đã luyện rồi!
Lục nhiên rốt cuộc là ai!
Văn Chiêu nghĩ đến ba năm trước ở trà lâu nhìn thấy ân nhân và Lục Nhiên bị thương, càng thêm khẳng định người trước mặt này cùng Nguyệt Chiêu các có quan hệ mật thiết.
Cầm đèn bảo tháp đưa đến, mấy người Nhị ca đều vây quanh Lục Nhiên cười mắng hắn thâm tàng bất lộ, Lục Nhiên chỉ là cười cười, nói chính mình luyện qua một ít ngoại gia công phu. Cuối cùng Lục Nhiên quả thực đem bảo tháp đèn cho Tam ca, Tam ca kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, vẫn nhận lấy, Lục Nhiên không có đệ đệ muội muội, hắn lại có rất nhiều……
Cầm được hoa đăng đẹp nhất trong tay rồi, bọn người Văn Chiêu hài lòng đi ra khỏi đèn lâu. Nhị ca an bài thuyền hoa dừng lại ở của sông Nam Hộ Thành, dọc theo chợ hoa đăng đi đến cuối.
Nói ra triều đình là vì tổ chức thật tốt Tết Nguyên Tiêu lần này, liền tạc hết băng trên một đoạn sông Nam Hộ Thành chảy qua chợ hoa đăng để cho thuyền hoa có thể lưu thông tốt. Hơn nữa, năm ngoái có vài người dân đùa giỡn trên băng, gây ra sự cố băng nứt, đã khiến cho mấy đứa trẻ chết đuối, hỉ sự trở thành tang sự, cho nên năm nay dứt khoát tạc hết băng đi, so với những lệnh cấm trước kia đều hữu dụng hơn.
Khi mọi người nhìn thấy thuyền hoa cỡ vừa trên sông, trước mắt đều là một mảngsáng rực. Trên đỉnh của chiếc thuyền hoa này có treo một hoa đăng hình hoa sen nhỏ, trước và sau khoang thuyền cũng treo hai ngọn đèn kiểu dáng hệt vậy nhưng kích cỡ to hơn, có thể tưởng tượng lúc thuyền trôi trên sông, sẽ huy hoàng mỹ lệ đến thế nào.
May là thuyền này vẫn đủ to, nếu không nhiều người thế này thực sự là chứa không hết. Từng người một lên thuyền, nhìn thấy trong khoang phủ thảm lông mềm, đốt trầm hương, khoang thuyền rộng rãi và sáng sủa.
Nhị ca lấy bàn cờ từ trong khoang ra, cười ha ha với Lục Nhiên, “Sớm nghĩ đến cùng ngươi đánh một trận cờ!” Lục Nhiên cười, kéo hắc bào lên, ngồi xuống chiếu.
Nhị ca cũng không khách khí, dùng cờ đen đi trước, trước khi đặt cờ xuống còn trịnh trọng nói “Mong Lục đại nhân dốc toàn lực.” Lục Nhiên không chút khó xử mà gật đầu.
Trang Khởi muốn giữ thể diện, hắn liền cho hắn thể diện, Văn Ngọc tha thiết như thế hắn cũng sẽ trịnh trọng đối đãi.
Hai người đánh đến tình thế giằng co, những người bên cạnh xem hiểu cờ liền vây lại thành một vòng, kẻ xem không hiểu thì ngồi chơi trò khác. Tỷ như mấy đứa trẻ nhỏ liền chơi hoa đăng. Dáng vẻ gà mờ này của Văn Chiêu, đầu tiên là ra vẻ nhìn một hồi, sau đó thực sự gượng không nổi mới lui sang một bên.
Cờ nghệ của Thính Lan còn không giỏi bằng nàng, thế mà nán lại ở đó xem, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Lục Nhiên đang rủ mắt trầm tư. Mọi người đều nói thời điểm nam nhân nghiêm túc là có mị lực nhất, khi Lục Nhiên nhíu mi xác thực đẹp mắt hơn so với ngày thường một chút. Ngón tay nam nhân thon dài, đốt xương rõ ràng đang cầm lấy con cờ bằng ngọc trắng, càng khiến cho bàn tay cầm cờ kia trở nên sáng trong hơn, Thính Lan nhìn chằm chằm bàn tay hắn, nhìn đến xuất thần.
Dáng vẻ của Dung Xu nhất định là yêu thích Nhị ca, nhưng chẳng qua là nàng ta trời sinh hiếu động, chưa được một lúc liền chạy đến mũi thuyền ngắm phong cảnh và người đi đường ở hai bên. Lúc này nàng ta trông thấy Văn Đàm đang cầm đèn bảo tháp ra dáng bước qua, đèn bảo tháp xoay qua xoay lại, ánh sáng bảy màu chiếu vào mắt nàng ta.
Văn Đàm có chút đắc ý nhìn nàng ta một cái, dường như là đang trả thù ở đèn lâu vừa rồi. Có thể thấy được, Dung Xu đang nhìn đèn lồng thỏ con trên tay mình, mới vừa rồi vẫn cảm thấy nó rất đáng yêu, giờ chỉ cảm thấy nó xấu xí.
Dung Xu là kẻ có tính tình nóng nảy, lập tức tức giận nói, “Khương Văn đàm! Nơi này ta trước tới, ngươi về khoang thuyền của ngươi đi!” Tuy rằng ghen ghét nàng có đèn bảo tháp mà chính mình chỉ có đèn thỏ con, nhưng không thể nói ra, sợ bị nàng chê cười.
Văn Đàm vốn đến để trêu nàng ta, trả thù chuyện lúc nãy, kết quả bị đối phương bảo nàng đi đi, cũng không thoải mái, “Dung Xu, ngươi nhìn rõ ràng đi, nơi này là thuyền của Khương gia ta! Không phải của Dung gia ngươi!”
Dung Xu đỏ mặt, càng tức giận mà quát nàng “Là biểu ca mời bọn ta đến đây, Khương Văn Đàm ngươi đối với khách nhân là thái độ gì vậy, ta phải tìm biểu ca mắng ngươi!”
“Đi đi, đi đi, Nhị ca đang đánh cờ, không rảnh để quan tâm ngươi! Nhị ca sớm đã bị ngươi phiền chết rồi, ta cũng nhìn ra, chỉ do ngươi mặt dày không nhìn ra chút nào thôi.” Tính cách của Văn Đàm cũng hệt như tính cách kiếp trước của Văn Chiêu, nói chuyện không nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Thời điểm khi truyền ra tiếng tranh cãi ở đầu thuyền, Nhị ca đã gọi Văn Chiêu đi xem thử, nhưng không quá để tâm, dù sao tính khí trẻ con phát sinh cãi vã cũng là chuyện thường gặp.
Văn Chiêu đi đến đầu thuyền, liền thấy sắc mặt đỏ đến nhỏ ra máu của Dung Xu, dường như đang rất tức giận, đang định giải quyết thì thấy Dung Xu kia nổi giận đùng đùng nắm lấy tóc Văn Đàm, hai người xô xô đẩy đẩy nhau.
Văn Chiêu vội tiến lên tách hai người ra, nhưng cả hai đều đang hai mắt đỏ ngầu, căn bản bất chấp nàng đứng bên cạnh, mà chỉ lo vật ngã đối phương, có thể cào lên mặt người kia càng tốt.
Dung Xu không ngốc, nàng ta đương nhiên biết là biểu ca có chút phiền mình, nhưng nàng ta thích biểu ca, nên cho dù hắn có cảm thấy nàng phiền nàng cũng sẽ quấn theo hắn. Chỉ là nha đầu chết tiệt này nói trước mặt nàng, khiến nàng tức đến muốn khóc. Dung Xu phát cuồng đẩy một cái, khiến Văn Đàm ngã xuống đất, khóc lớn càng tốt, mau ngậm cái miệng đáng ghét kia cho nàng là được.
Trong lòng Văn Chiêu nói không hay, nếu như Văn Đàm rơi xuống nước thì phải làm sao đây, mấy người bọn họ đều là vịt trên cạn cả, không ai biết bơi. Mắt thấy Văn Đàm ngã xuống bên thuyền, Dung Xu vẫn là dáng vẻ cả mặt phát cuồng, nàng vội dùng sức kéo Văn Đàm lên.
"Tủm!"
Văn Đàm được kéo về thuyền, vô lực ngồi phệt trên sàn, sắc mặt Dung Xu từ đỏ thành trắng, trợn to mắt hoảng loạn.
“Nhi ca Tam ca! Mau đến đây! Tam ca! Nhị tỉ rơi xuống nước rồi!” Văn Đàm lập tức hô to.
Dung Xu ngây ngốc đứng một bên không dám lên tiếng, hận không thể chui xuống mặt nước mà trốn. Nếu như biểu ca biết vì nàng mà biểu tỉ bị đẩy xuống nước, sẽ không thích nàng nữa thì sao đây? Biểu tỉ sẽ chết sao?
Mấy nam tử bên trong nghe tiếp gọi lập tức xông ra ngoài, Thính Lan nắm chặt khăn tay ngồi trong khoang thuyền đợi bọn họ cứu người, Văn Dậu không biết được chuyện tử vong, chỉ trợn to mắt hỏi “Nhị tỉ tỉ sẽ bị lạnh không? Ở dưới nước có khó chịu hay không?” Cậu nhóc vừa tưởng tượng cảnh bản thân ngã xuống nước liền cảm thấy sợ hãi, trong mắt bắt đầu ươn ướt. Thính Nguyệt vội vàng dỗ cậu, nhìn thấy Văn Dậu ngây thơ như thế cũng biết đau lòng, đáy lòng liền nỗi lên một cổ chua xót không thôi.
Hai người Văn Ngọc và Văn Tập không biết bơi, Dung Hứa biết bơi một chút, trong lòng Văn Tập rất khẩn trương, mặc kệ biết bơi hay không, lập tức muốn nhảy xuống nước. Dung Hứa vừa nghĩ đến việc nếu cứu được Văn Chiêu, có phải là sẽ có thể chịu trách nhiệm với nàng?
Cô nương như thế, nếu cưới về làm thê tử……
Vừa nghĩ như thế liền muốn nhảy xuống, kết quả bên cạnh lại có một người giữ Văn Tập lại, nói một câu “Ta bơi giỏi” liền ‘tủm” một tiếng nhảy xuống. Văn Tập vừa nghĩ, Lục Nhiên là người Giang Đô, sẽ không có vấn đề gì nên liền cắn răng lui sang một bên.
Văn Chiêu biết huynh đệ trong nhà chỉ có Đại ca biết bơi, Nhị ca Tam ca đều là vịt cạn, nếu Tam ca lại lần nữa bán mạng mà cứu nàng……nàng không dám nghĩ đến.
Nghe người khác nói khi rơi xuống nước, càng chống cự, sẽ chết càng nhanh, cho nên nàng thả lỏng tứ chi, có thể cảm nhận được nước sông tháng Giêng lạnh lẽo tận xương đang tiến vào trong xiêm y của nàng, mặt nước cũng phảng chiếu ánh sáng lấp lánh.
Dưới nước là một mảng yên tĩnh đến đáng sợ, đem trần thế ồn ào, huyên náo kia ngăn cách ở bên ngoài, bóng tối dày đặc đang bao phủ lấy nàng. Gương mặt nàng giãn ra, dường như buông bỏ tất thảy.
“Cố gắng mà sống tiếp……”
Dường như có người thì thầm bên tai nàng, khiến đáy lòng nàng đột nhiên nảy sinh ra một chút bi thương, so với nước sông lạnh lẽo càng mãnh liệt hơn khiến nàng thanh tỉnh.
Nàng không muốn chết.
Nàng vẫn phải xoay chuyển kết cục của phủ quốc công, nàng vẫn muốn nhìn thấy Tam ca cưới vợ sinh con.
Mặt nước hình như bị người khác kéo ra một lối thoát, một bóng người bơi về hướng nàng. Văn Chiêu không muốn chết, nàng liền đem sức lực vùng vẫy muốn đến gần người kia.
Dưới dòng nước sông lạnh băng mở to mắt rất tốn sức, Lục Nhiên chịu đựng cảm giác đau đớn trong mắt, nhìn thấy một mảng màu đỏ bơi về hướng hắn, vừa kéo cánh tay vươn ra của nàng, đang chuẩn bị đưa nàng trồi lên mặt nước liền bị nàng ôm chặt.
Văn Chiêu ôm lấy hắn tựa như ôm lấy hi vọng sinh tồn, mặc kệ người này là ai, nàng đều sẽ sống chết ôm chặt, khiến hắn không thể bỏ rơi nàng.
Lục Nhiên cảm thấy cái ôm như thế này của Văn Chiêu khiến tay hắn không thoát được, nàng tiếp tục kéo tay hắn xuống một chút nữa, kết quả là hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, hai tay lạnh băng dán sau gáy hắn.
Cũng tốt, cánh tay hắn có thể cử động rồi. Lục Nhiên cử động hai tay, đem nàng bơi lên, cảm nhận được hai chân của người trong lòng đang quắp chặt hai chân bên hông hắn……
Tóc của cô nương trong lòng đã xỏa xuống, tựa như rong tảo trôi nổi trong nước, quấn lấy hắn. Mà cả người nàng cũng hệt như vậy, quấn chặt hắn không buông.
Thời điểm hai người thoát khỏi mặt nước, Văn Chiêu đã hôn mê, vô thức ôm chặt hắn không buông, cả mặt vùi vào trong cổ hắn.
Người trên thuyền đều thở phào nhẹ nhõm, Văn Đàm ô ô khóc thành tiếng. Văn Tập khẩn khẩn trương đến đôi mắt đo đỏ, ôm lấy Văn Chiêu trên người Lục Nhiên, mới phát hiện nàng đã hôn mê vẫn dùng sức ôm chặt Lục Nhiên, kéo cũng không buông ra.
Văn Tập vừa khó xử vừa đau lòng, ôn nhu thì thầm bên tai nàng, “Chiêu Chiêu……Chiêu Chiêu……có thể thả lỏng rồi, Tam ca đây rồi……”
Tam ca đây rồi.
Cô nương trong lòng Lục Nhiên chầm chậm buông hắn ra, mặc Văn Tập bế nàng.
Mũi Khương Văn Tập chua xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống.