*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một màn này cực kì quen thuộc! Văn Chiêu không chút kinh hoảng, thuận theo người nọ bị đưa vào trong sơn động của núi giả. Nàng cũng không biết vì sao bản thân có thể phân biệt ra khí tức trên người Lục Nhiên, nhưng nàng biết hắn ở sau nàng, ngược lại yên tâm hơn nhiều.
Trong tiềm thức của Văn Chiêu cảm thấy Lục Nhiên sẽ không hại nàng. Nhưng vẫn nhịn không được mà bực hắn, phương thức của người này gọi nàng luôn độc đáo như vậy, rốt cuộc hắn còn không thèm xem nàng như là một cô nương!
Tay của Lục Nhiên vẫn bịt trên miệng nàng, mà so với ba năm trước còn chặt hơn, Văn Chiêu trừng không được hắn nên liền đưa chân đạp hắn. Một cước này bao hàm cả ý vị phục thù, Lục Nhiên bị đau, không rên lên một tiếng mà ngược lại nói bên tai nàng một câu, “Một lát nữa đừng nói câu nào.”
Giọng Lục Nhiên áp đến cực thấp, bởi vậy nên có chút khàn, ngữ khí trịnh trọng, Văn Chiêu chịu đựng cảm giác tê dại bên tai, gật gật đầu, lúc này hắn mới buông lỏng tay ra.
Văn Chiêu chưa kịp quay đầu nhìn Lục Nhiên liền nghe thấy tiếng bước chân, theo sau là tiếng gõ cửa ba ngắn một dài.
Cửa mở ra, người kia tiến vào trong. Sau đó vang lên tiếng châm trà.
Trong lòng nàng hoài nghi, càng cẩn thận nghe ngóng, đến cả tể tướng tương lai Lục Nhiên cũng ở góc tường nghe lén, cho nên cũng không tính là nàng là kẻ ưa tám chuyện bát quái.
Tiếng nói chuyện bên trong rất nhỏ, nhưng bởi vì xung quanh yên ắng, trong sơn động chỉ có tiếng hô hấp, thế nên mơ mơ hồ hồ nghe được một chút.
Nhiệm vụ lần này của Lục Nhiên vô cùng quan trọng, không thể nửa điểm sơ xài. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua khe hở của cổ tùng chiếu vào trong sơn động, khiến cho cô nương này được chiếu sáng trở nên oánh nhuận sáng trong, Lục Nhiên cảm thấy trong sơn động này cư nhiên có chút nóng.
Trong lồng ngực cũng “thịch thịch thịch” mà gây trở ngại đến việc nghe lén của hắn.
Nói cho cùng, cô nương này không nên xuất hiện lúc này.
Văn Chiêu nghe đến hết sức chuyên chú, cho đến khi nghe được bên trong không ngừng phun ra những từ ngữ mẫn cảm liền kinh ngạc mà trợn to mắt. Người bên trong rõ ràng là dính dáng đến “hoàng thượng”, “thái tử”, bọn họ rốt cuộc có mưu kế gì?!
Lục Nhiên rất nhanh liền vứt hết tạp niệm, tập trung tinh thần phát huy nhĩ lực, nghe được một chút “đưa đến bên người hoàng thượng” “trường sinh chi đạo”, dựa vào manh mối này rất nhanh liền cẩn thận suy nghĩ được mưu hoạch của người kia, đây trái lại lại là chủ ý hay để đối phó với thái tử, cũng không biết hắn có thể làm cho kế hoạch của bọn họ chết yểu hay không.
Ước chừng sau nửa canh giờ, có người từ bên trong bước ra, Văn Chiêu kinh ngạc mà vội vàng nín thở, đột nhiên va phải một lồng ngực rắn chắc. Lục Nhiên lo lắng Văn Chiêu vì vậy mà đột ngột phát ra tiếng, lập tức lần nữa bịt kín miệng nàng.
Văn Chiêu thực sự không có ý kêu lên, bị Lục Nhiên bịt kín miệng đến nhịn không được mà trợn trắng mắt. Trong lòng nghĩ, kẻ này quả nhiên là người biết võ công, thế mà trước mặt người khác lại cải trang thật giống văn nhân.
Chờ người nọ đi xa, Lục Nhiên mới thả lỏng, đang chuẩn bị dùng Xuyên Hoa Bộ ra khỏi đây, lại bỗng nhớ đến nơi này còn có một phiền toái nhỏ. Hắn thấp giọng nói với, “Ta đưa ngươi ra ngoài, không cần lên tiếng.”
Nói xong liền ôm lấy eo nàng, bước chân vừa nhanh vừa nhẹ nhàng đi ra ngoài, không phát ra một chút tiếng động nào,.
Văn Chiêu nằm gọn trong cánh tay rắn chắc của Lục Nhiên, có chút quẫn bách, nàng không muốn lộ ra Xuyên Hoa Bộ của chính mình, nhưng cũng không muốn bị một nam tử bên ngoài ôm chặt. Nàng lần nữa hoài nghi người này thực sự vẫn xem nàng như một đứa trẻ, cho nên không để tâm đến phương diện nam nữ hữu biệt.
Chạy được đủ xa, nhìn thấy phía trước có thể thấy được bóng người đi lại, Lục Nhiên buông Văn Chiêu xuống, nói một tiếng đắc tội. Mặt Văn Chiêu có chút nóng, muốn lập tức rời khỏi đây, hắn lập tức chắn đường đi của nàng, cúi người tiến gần nàng.
Văn Chiêu càng nóng hơn, muốn đẩy hắn ra, nhưng nhìn thấy người này đang nhìn thẳng vào đồng tử nàng, nghiêm túc nói “Chuyện hôm nay, không được nói một chữ ra bên ngoài, tốt nhất là quên sạch đi.”
Nhìn tư thế này, trông giống hệt như lúc nàng dặn Văn Đàm không được nói chuyện Nhị ca ra bên ngoài vậy.
Thực sự thì không cần hắn nói, nàng cũng biết chuyện nghe lén này “sự tình trọng đại” thế nào, sẽ không nói với người khác, chỉ là bị Lục Nhiên xem nàng như con nít giống Văn Đàm mà căn dặn khiến nàng thấy không thoải mái, lạnh mặt nói với hắn, “Ta tự nhiên sẽ hiểu, không cần Lục đại nhân nhắc nhở. Chỉ là Lục đại nhân hình như bị cuốn vào những sự việc đáng sợ, hẳn phải quan tâm tốt đến mạng mình mới phải.”
Trên đỉnh đầu nàng đầu tiên là yên lặng một chút, sau đó lại truyền đến tiếng cười khẽ, người kia vỗ vỗ lên đỉnh đầu nàng, nói “Đa tạ Khương Nhị cô nương quan tâm.”
Nàng đã mười ba tuổi mà vẫn xem nàng như trẻ con là vỗ vỗ lên đỉnh đầu nàng?!
Văn Chiêu hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, vòng qua hắn mà chạy đi, chưa chạy được vài bước lại cảm thấy bản thân như vậy giống như chạy trối chết, tính bướng bỉnh trỗi dậy, nàng đi chậm lại, trưng ra dáng vẻ ưu nhã đoan trang bước đi, hệt như tiêu chuẩn bước đi của cung đình.
Lục Nhiên phía sau cũng thu không được nụ cười trên mặt, đáy lòng vui vẻ đến khẽ run lên, sau đó lại nhìn bóng lưng nàng mà cau mày, dáng vẻ có chút nghi ngờ.
Văn Chiêu trở về phòng khách, Văn Đàm vừa nhìn thấy nàng liền cao hứng chạy đến muốn nói gì đó với nàng, thoáng cái lại trở nên ưu tư nghi hoặc, “Nhị tỉ tỉ, sao mặt tỉ đỏ thế?”
Tầm mắt Văn Chiêu lập tức rơi trên chiếc lọ hoa duy nhất trong phòng, nói “Một đường đến đây có chút nóng.”
Văn Đàm muốn mở miệng hỏi hiện tại làm sao có thể nóng chứ, nhưng nhìn thấy Nhị tỉ muốn bước vào trong, lập tức đem lời muốn nói nói ra “Nhị tỉ tỉ, Đàm Nhi nói với mẫu thân rồi!”
Văn Chiêu uống một ngụm trà nhìn Văn Đàm, nàng ấy trực tiếp nói, “Mẫu thân hỏi đó là cô nương nhà nào, Đàm Nhi nói không biết, không quen, nhưng lại hình như đã gặp qua, mẫu thân liền nói, tính cách của Nhị ca ca không thích liên hôn gia tộc, hẳn là cứ để huynh ấy tự tìm người mình thích, cho nên người cũng vì huynh ấy mà vui mừng.”
Văn Đàm lại hỏi nàng, “Nhị tỉ tỉ, tỉ nói, gia thế của cô nương kia có xứng với Nhị ca không, mẫu thân nói, nếu gia thế thấp, đại bá có thể sẽ không đồng ý đâu.”
Văn Chiêu gật đầu, véo mũi Văn Đàm, nói, “Đại khái là có thể xứng, Đàm Nhi có thể yên tâm.”
Hai người đang nói chuyện, đạo đồng trai đường đến đưa bữa trưa, Văn Chiêu vừa nhìn, một chén cháo rau xanh, một dĩa bánh Niên Cao (bánh Tết của người Trung Quốc, ăn max ngon), một cái bánh bao nhân đường cuộn hoa cùng với một dĩa rau chua. Ăn quen thức ăn tinh xảo, giờ lại ăn cháo trắng rau xào này, nên có chút phong vị khác biệt.
Văn Chiêu sau khi hồi phủ, cũng không ngừng nghĩ về người ở cư xá kia rốt cuộc có phải là Thanh Nguyên thiên sư sau này hay không, nếu là hắn ta, vậy kiếp trước sau lưng kẻ có thế lực lớn như hắn vẫn còn có người điều khiển, mục đích của người kia rốt cuộc là gì.
Nàng thở dài một tiếng, không nghĩ đến sau khi trọng sinh mới phát hiện ra nhiều việc thế này, mà những việc phát hiện được nàng cũng không rõ đầu đuôi. Nhất thời sẽ không hiểu được, nên nàng chỉ đành buông xuống.
Nhưng trải qua chuyến này nàng càng kiên định với một ý tưởng. Nàng cần bồi dưỡng thế lực của chính mình, không đề cập đến tổ chức thần bí cường hãn như Nguyệt Chiêu các, vài người giúp nàng tìm hiểu nghe ngóng tin tức là được.
Chẳng qua là thân phận nữ nhi của nàng, muốn kiến lập được thế lực của mình là chuyện cực kì khó, cần phải suy nghĩ kĩ hơn.
Mùng mười tháng hai, Văn Chiêu trong phòng Tần Thị nói chuyện với bà, chỉ là trong lòng Tần Thị có chút thất thần, Văn Chiêu biết bà đang lo lắng cho Tam ca, nên nói đùa “Tam ca mới đi hai ngày mà mẫu thân đã nhớ huynh ấy như vậy? Chiêu Chiêu thật ghen tị.”
Tần Thị véo má nàng, khẽ mắng “Con thật là đứa nhỏ vô tâm vô phế, Tam ca đi thi Chiêu Chiêu không lo lắng sao?”
Văn Chiêu dựa vào người bà, ngáp một cái nói “Chiêu Chiêu tín nhiệm trình độ của Tam ca, có gì phải lo lắng chứ? Mẫu thân chỉ cần đợi tin tức tốt là được.”
Tần Thị nghe thế, trong lòng cũng yên tâm một chút, nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Văn Chiêu lại hỏi “Nhưng là kẻ nào khiến con ngủ không ngon giấc? Buồn ngủ thành dáng vẻ này?”
“Mẫu thân không hiểu, đây gọi là giấc ngủ dưỡng nhan.” Văn Chiêu nhắm mắt đáp bà, dường như là muốn đi ngủ. Tần Thị cúi đầu nhìn nàng đang dựa trên vai bà, gương mặt khi ngủ hoàn toàn là ỷ lại, an tĩnh đến ngọt ngào, không nỡ cử động, sợ sẽ đánh thức nàng dậy.
Văn Chiêu đang nghĩ, trên đời này tại sao lại có một kế mẫu như vậy, nguyện ý đối tốt với đứa con không máu mủ ruột rà còn tốt hơn với con ruột. Bà lo lắng cho Tam ca, nàng đều nhìn thấy rõ, e rằng đến mẫu thân thân sinh cũng sẽ như vậy.
Nàng kiếp trước, rốt cuộc là hiểu lầm một người đến thế nào.
Trong phòng yên ắng khiến lòng người yên tâm, mùi hương hoa quả phảng phất giữa không trung.
Khương Nhị gia đột nhiên tiến vào phá vỡ sự yên ắng này, ông vỗ vỗ đầu Văn Chiêu nói, “Ban ngày ban mặt ngủ gì chứ.”
Tần Thị không kịp ngăn cản, nhìn thấy Văn Chiêu bị ông đánh thức, nhịn không được trừng mắt nhìn ông một cái.
Khương Nhị gia vô tội đáp “Ta thấy các nàng ở trong viện nhàm chán, muốn đưa mọi người đi thôn hoa đào ngắm hoa.” Tần Thị lúc này mới tha thứ cho ông, cũng biết người này sợ thê tử, nữ nhi trong nhà lo lắng cho Văn Tập, ở trong phòng dày vò ngây ngốc.
Văn Chiêu nghe thấy cha nhắc đến, nhớ đến mặc dù giờ không phải là thời tiết hoa đào nở đẹp nhất nhưng cũng muốn đi xem thử.
Chính là ở trong rừng đào kia, Văn Chiêu kiếp trước gả cho nam tử vuốt ve má phải của nàng, ánh mắt người kia lộ ra vẻ mê đắm nhìn nàng, nói “Những hoa đào này không đẹp bằng nàng.”
Văn Chiêu mím chặt môi, đẩy bàn tay hắn ra, rủ mắt nói “Đừng cười, Văn Chiêu tự hiểu lấy mình.”
Trang Khởi hôn nhẹ lên má nàng, mềm mại như cánh bướm, nói, “Chiêu Chiêu hà tất tự hạ mình, trong mắt ta nàng là đẹp nhất.”
Văn Chiêu không nói chuyện nữa, lông mi khẽ run lên.
Lúc nàng đi đến trước rừng đào, lần nữa lại nhớ đến cảnh này. Hoa đào trước mắt chưa nở rộ như trong kí ức, nhưng khó che giấu hương hoa thơm ngát, nụ hoa hé nở trên cành cây trông có chút đáng yêu.
Tần Thị cùng Khương Nhị gia ngồi cạnh nhau trên ghế, ngửi hương hoa trong không khí, ăn chút điểm tâm hoa quả mà nha hoàn cùng sai vặt đem đến, vô cùng hài lòng. Văn Chiêu dắt tay Văn Đàm và Văn Dậu đi vào trong rừng đào.
Văn Dậu lần đầu tiên nhìn thấy hoa đào, múa tay múa chân, luyên thuyên không ngừng. Cũng khó trách, thời điểm phủ quốc công sửa chữa, nghĩ hoa đào có chút phù phiếm nên không trồng cây đào, bây giờ muốn ngắm hoa đào cũng chỉ có thể lên thôn trên thôi.
Không chỉ mỗi Văn Dậu, Văn Đàm cũng rất yêu thích một mảng phấn hồng này, nhờ Văn Chiêu giúp nàng ấy hái một đóa hoa cài lên mái tóc, ra dáng một tiểu cô nương đáng yêu.
Văn Chiêu đưa hai tiểu gia hỏa vào sâu trong rừng, đi đến một chỗ mơ hồ nhìn thấy một mảng góc áo màu xám. Văn Chiêu sợ là kẻ xấu, lập tức nắm chặt tay Văn Dậu và Văn Đàm, nhìn bên kia lớn giọng nói “Là ai đang ở đó! Ra đây!”
Nếu như người kia muốn nguy hại bọn nàng, nàng lập tức sẽ đưa Văn Dậu cùng Văn Đàm chạy trốn.
Góc áo kia run rẩy một chút, sau đó một nam hài mười tuổi nấp sau lưng cây đào đi ra.
Bánh bao hoa cuộn
Niên Cao