Nhân Duyên Tiền Định

Chương 97

Ngày hôm đó sáng sớm Văn Chiêu liền viết thư, sau khi cất vào phong thư ấn dấu xong thì mới mở miệng gọi Phù Diêu Phù Cừ tiến vào hầu hạ rửa mặt.

Cách ngày cưới của Văn Chiêu đã không tới một năm nữa, phép tắc càng ngày càng nghiêm, dựa theo ý tứ của lão phụ nhân, Văn Chiêu cập kê rồi lại có hôn ước thì nên cả ngày ở trong khuê phòng, đọc sách viết chữ, thuê hoa lại học quản lý nhà cửa, không thể chạy tán loạn khắp nơi giống như trẻ con nữa.

Văn Chiêu vốn định dựa vào việc Phi Lai lâu cho ra món ăn mới, mang theo mấy tỷ muội đi nếm thử, Tần thị lại lo lắng an nguy của mấy cô nương, liền bảo Văn Chiêu chờ thêm mấy ngày, đợi sau khi tam ca bọn họ nghỉ phép rồi thì lại mang theo mấy cô nương ra ngoài. Nhưng tam ca nhạy cảm như vậy, nếu như nàng muốn mang gửi thư đi, nhất định không trốn thoát được mắt của tam ca!

Tần thị thấy dáng vẻ Văn Chiêu khó xử, nhân tiện nói: "Nếu như Chiêu Chiêu nóng lòng muốn ăn những món ăn mới kia, vậy thì để ta dẫn các con ra ngoài đi. Không chờ mấy người bọn họ nữa."

Văn Chiêu nghĩ đến nếu là Tần thị dẫn bọn họ ra ngoài, có lẽ cũng có thể tìm được cơ hội đưa thư cho chưởng quỹ của Phi Lai lâu, thế là gật đầu.

Nhưng nàng lại không nghĩ ra lão phụ nhân lại quan tâm như vậy, nghe nói Văn Chiêu thèm ăn món ăn mới của Phi Lai lâu, liền phái người tới Phi Lai lâu mua mỗi thứ một phần, cũng đưa tới cho các cô nương nhị phòng tam phòng.

Văn Chiêu gần như là dở khóc dở cười, nhưng Tần thị vẫn ngồi bên cạnh nàng cười than thở: "Mẫu thân đối với những hậu bối chúng ta quả nhiên là quan tâm đầy đủ!"

Không có cơ hội đi ra ngoài, Văn Chiêu đành phải gọi A Trúc giúp nàng đưa thư. A Trúc cũng mười lăm tuổi rồi, chính là lứa tuổi vóc dáng đột phá, hắn ta hiện tại đã cao hơn Văn Chiêu nửa cái đầu, lúc Văn Chiêu nói chuyện lại cúi thấp đầu để cao ngang Văn Chiêu.

A Trúc học được một chút võ công, bởi vậy giao thư cho hắn ta cũng là thỏa đáng, chỉ là không may bị người ta chặn lại, trong lời nói cũng không có lời nào là nhắc đến Lục Nhiên, đương nhiên sẽ không liên lụy đến hắn. Chỉ cần không nguy hiểm cho Lục Nhiên, Văn Chiêu liền yên tâm hơn phân nửa.

Lúc Lục Nhiên nhận được thư lại có chút buồn cười. Giọng điệu bên trong bức thư của Văn Chiêu có chút giống như là xấu hổ vì "làm phiền" hắn. Hắn thật sự muốn mở đầu Văn Chiêu ra nhìn xem bên trong đó chứa cái gì, quan hệ của bọn họ đều như vậy rồi, năm sau liền phải thành hôn, bây giờ lại bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà khách khí.

Văn Chiêu quả thực cảm thấy lúc này mình không nên làm phiền Lục Nhiên, hiện tại hắn chính là đang ở trong thời khắc quan trọng nhất, nếu để lộ ra điểm đáng ngờ gì, sự cố gắng lúc trước liền trôi theo dòng nước, nhưng chuyện của Bạch thị nàng quả thật không tiện ra mặt, mà người ra mặt không nên là bất cứ người nào trong Khương gia.

Người của Khương gia không tiện ra mặt, người bên ngoài càng thêm không có lý do để ra mặt, nhưng Lục Nhiên lại có không ít người có bản lĩnh.

Hành động của Lục Nhiên vô cùng nhanh, chưa tới một ngày Bạch thị liền nhận được thư nhà. Lão phụ thân của nàng ta nhất định là vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, nếu không thì chữ viết của một cử nhân sẽ không trở nên méo mó như vậy, đầu bút cũng run run. Ông ta nói buổi đêm bị một mũi tên bắn tới trên đầu giường của ông ta, chỉ suýt chút nữa là đi đời nhà ma rồi. Sợ hãi không thôi gỡ tờ giấy đính trên đầu mũi tên ở đầu giường xuống, chữ bên trên chính là bảo ông ta quản lý tốt nữ nhi của mình, đừng có ở Khương phủ làm trò yêu ma quỷ quái.

Ông ta không biết người đến là ai, nhưng người có thể người không biết quỷ không hay mà lẻn vào chỗ ở của ông ta uy hiếp ông ta, nhất định cũng có thể dễ như trở bàn tay mà gỡ cái đầu trên cổ ông ta xuống! Cũng không biết khuê nữ của ông ta đắc tội với ai, lúc này mới gả vào Khương gia thôi mà!

Lúc Bạch thị nhìn thấy nội dung trong thư liền cảm thấy sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân thấm đến đỉnh đầu, nàng ta quả thực có sử dụng một chút tâm tư, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới một chút tâm tư này của mình lại khiến cho phụ thân của nàng ta ở trong hoàn cảnh nguy hiểm! Đầu Bạch thị phản ứng một cái chính là tỷ muội Thính Lan thuê người uy hiếp phụ thân nàng ta, lúc này tức giận muốn đi chất vấn bọn họ. Nhưng trước khi chân vẫn chưa bước ra, Bạch thị liền bất động, là bọn họ thì thế nào, không phải thì lại thế nào, nếu nàng ta hành động thiếu suy nghĩ, phụ thân sẽ xảy ra chuyện!

Chán nản ngồi trên ghế, sắc mặt Bạch thị xám trắng, trong đầu cảm thấy quý nữ vọng tộc chính là không tầm thường, xử lý sự việc cũng hoàn toàn không để cho người ta có chỗ trống để chống đỡ, lúc trước Bạch thị còn cảm thấy mấy quý nữ này cũng chỉ như thế, chịu oan khuất thì chỉ có khóc lóc. Bây giờ lại không nghĩ như vậy nữa, những quý nữ kia vốn liếng dày, đường đi cũng nhiều, không giống như nữ tử bần hàn như nàng ta, chính là muốn thuê người cũng không biết đi đâu tìm cao nhân giang hồ.

Khoảng thời gian sau đó Bạch thị ngược lai yên tĩnh hơn, trên đường xa xa nhìn thấy tỷ muội Thính Lan còn chọn con đường khác tránh bọn họ, chính là đụng phải còn cẩn thận cười làm lành.

Thính Nguyệt hoàn toàn không biết Bạch thị đây là có chuyện gì, lúc trước còn sống hai mặt với nàng, nếu phụ thân ở đây thì sẽ vô cùng quan tâm nàng, nếu nàng lộ vẻ chán ghét không chấp nhận ý tốt của Bạch thị, Bạch thị này lại làm dáng vẻ yếu đuối tủi thân, chọc cho phụ thân phải nhìn nàng với ánh mắt trách cứ. Nhưng phụ thân vừa đi, Bạch thị này lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ mà nhìn nàng, giống như lúc trước nàng hạ mặt mũi của Bạch thị liền bị Bạch thị ghi hận cho tới bây giờ.

Thính Lan lại mím môi cười, bởi vì nàng biết, chuyện này nhất định là công lao của nhị tỷ tỷ!

Mạch nước ngầm giữa nữ tử hậu trạch nam tử không cảm nhận được, Khương Văn Dập cũng không đếm xỉa đến chút chuyện này, lễ đội mũ của hắn tới gần, Tần thị và lão phu nhân lại quan tâm hôn sự của hắn hơn, trong tối ngoài sáng nhắc đến rất nhiều lần.

Ví dụ như lão phu nhân cảm khái nhị ca hai mươi hai tuổi thành thân quả nhiên là tốt, hiện tại em bé trong bụng nhị tẩu đều sắp ra đời rồi. Nói xong còn liếc mắt qua Khương Văn Dập một cái.

Trong lòng Khương Văn Dập biết rõ. Nhị ca chỉ lớn hơn hắn hai tuổi, lại sớm thành thân, chỉ đợi nhị tẩu chuyển dạ liền làm phụ thân. Cho nên lão phu nhân đây là đang thúc giục hắn đấy! Đối với loại thúc giục này, Khương Văn Dập một mực giả bộ như không biết.

Thời tiết cuối mùa hè, quan lễ của hắn còn chưa tới, Tô Mục Uyển liền sinh ra một khuê nữ, nhũ danh gọi là Niệm Niệm.

Niệm Niệm này thật không đơn giản, con bé vừa sinh ra liền lấy đi hơn một nửa sự cưng chiều của người trong phủ đối với A Việt. Lão phu nhân cũng là cả ngày mặt mày hớn hở, không ngừng khen trong phủ mình sinh ra được một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. A Việt lớn lên thành một cục bột trắng mềm, Niệm Niệm vẫn là con khỉ nhăn nhúm, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến sự yêu thích của lão phu nhân đối với con bé.

Nói đến tổ hợp này quả thật là tuyệt diệu, đại công tử sau này phải quản lý gia đình, trùng hợp cũng sinh ra tôn tử cho Khương gia, nhị công tử đương nhiên không có áp lực này, sinh ra nữ nhi còn có thể dệt hoa trên gấm.

Lão phu nhân vui thì vui, lại càng ngày càng thích thúc giục Khương Văn Dập. Hắn là lão tam, tuổi tác cũng không nhỏ, là lúc đưa hôn sự vào danh sách những việc quan trọng. Đối với chuyện này Khương Văn Dập chỉ có đành chịu. Loại chuyện nhân duyên này, thật sự là muốn nhanh cũng không nhanh nổi, cô nương trong cả Kinh thành đối với hắn mà nói đều là từ một khuôn đúc ra, dường như không hề có sự khác biệt. Thật sự phải chia nhỏ thì cũng chỉ có thể chia thành quý nữ thân thiết với Chiêu Chiêu và quý nữ Chiêu Chiêu không quen biết.

Văn Chiêu không biết tam ca lấy nàng ra làm thước đo phân chia quý nữ Kinh thành, nhưng khi những "Quý nữ Chiêu Chiêu không quen biết" kia cũng mong đợi mà đến lấy lòng, Văn Chiêu liền hiểu được, mấy cô nương này đều muốn gả cho tam ca của nàng đây.

"Khương nhị cô nương, cây trâm này của cô nương thật là độc đáo, là làm ra ở đâu vậy?" Cô nương cười hỏi nàng là đích nữ của một quan tứ phẩm ở Kinh thành. Cây trâm vàng tinh khiết khảm đá kim cương kia không coi như khó tìm, chỉ có kỹ thuật khắc tơ trong đó là chỉ có thể hoàn thành từ tay của thợ giỏi.

Văn Chiêu mỉm cười trả lời nàng ta, trong lòng lại sáng như gương. Được, đây cũng là một người bởi vì tam ca mà đến đây lôi kéo làm quen.

Nhưng mà cũng bình thường. Trong lễ đội mũ lần này của tam ca, mẫu thân và tổ mẫu hai người có chút tích cực gửi thiếp cho nhà có quý nữ đến lúc xuất giá trong Kinh thành, làm cho lễ đội mũ trang trọng trang nghiêm này giống như yến tiệc ra mắt. Bây giờ đã là lúc hoa tàn lụi, nhóm quý nữ vẫn là váy áo mỏng manh, gió thu thổi giống như liền muốn thuận theo gió bay đi. Nhưng mà ngược lại cũng cực kỳ xinh đẹp, quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu, rực rỡ gấm hoa, làm nổi bật lên lễ đội mũ của nam tử trong cương có nhu.

Khương Văn Dập lại cảm thấy xấu hổ đến phát hoảng, mẫu thân và tổ mẫu hai người không để ý đến sự phản đối của hắn, mời nhiều nữ tử đến như vật, lễ đội mũ toàn là hương son phấn, khiến cho nụ cười trên mặt hắn cũng không giữ được.

Trên thực tế trong Kinh thành có không ít nhà đều từng làm như vậy, vốn dĩ sẽ không có ai cảm thấy không ổn, nhà nhà nhìn nhau như vậy cũng là chuyện có chút ngầm hiểu ý nhau. Vốn dĩ, Tần thị và lão phu thân gửi thiếp mời cũng không nói thẳng là mời những quý nữ này, chỉ là những nhà này đã hiểu được ý tứ trong đó mà thôi.

Văn Chiêu còn đang ở trong vòng vây của các quý nữ. Trước kia nàng lấy thân phận đích nữ Quốc công phủ của mình ở trong vòng vây của các quý nữ cũng là nhận được sự tâng bốc, nhưng so với sự rầm rộ hôm nay lại kém xa. Những cô nương này tự cho là thanh cao, không muốn nịnh hót bợ đỡ đích nữ vọng tộc hôm nay cũng buông bỏ dáng vẻ, dù sao thì hôn sự đối với bọn họ mà nói quá quan trọng, mà nam tử như Khương Văn Dập lại là gia thế hạng nhất, tài hoa hơn người, quan trọng là tướng mạo còn cực kỳ xuất chúng. Tóm lại là không được chọn, phu gia như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm. Bọn họ nghe nói quan hệ giữa Khương Văn Dập và thân muội Văn Chiêu này vô cùng tốt vô cùng thân thiết, nếu tạo mối quan hệ tốt với Văn Chiêu, đương nhiên cũng thuận tiện tiếp cận Khương Văn Dập.

Văn Chiêu mặc dù hiểu được mục đích đến kết giao của những người này, lại không có ý không kiên nhẫn chút nào, đối với mỗi một quý nư xđều là khuôn mặt tươi cười hữu hảo giống nhay, khiến bọn họ hoàn toàn không đoán ra phần thắng của lớn đến bao nhiêu.

Đang nói chuyện, lễ đội mũ liền bắt đầu. Khương Văn Dập giống thân mẫu Trang thị, bởi vậy giống Trang Khởi mấy phần, nhưng giữa hai đầu lông mày của hắn đều là sự nghiêm túc làm lòng người say mê, lúc khuôn mặt hướng về phía đám người khiến cho bất kỳ quý nữ nào cũng cảm thấy mình đang được hắn thâm tình nhìn chăm chú, trong lúc nhất thời tiếng tim đập trong đám người dương như có thể nghe thấy rõ ràng.

Màu da của Khương Văn Dập như ngọc, cùng với màu trắng như tuyết quanh thân bổ sung lẫn nhau, khiến cho người ta gần như không dám nhìn thẳng. Hắn thay mấy bộ y phục, mỗi một bộ đều có vẻ đẹp riêng, người phía dưới không kịp nhìn, trong lòng càng ngày càng kiên định muốn gả vào Quốc công phủ, ngày sau chính là nhìn hắn thay y phục cũng thành một chuyện vui lớn trong đời.

Lễ đội mũ dựa theo lễ tiết từng bước từng bước tiến hành, Tần thị và lão phu nhân lại đang âm thầm đánh giá những quý nữ được mời đến đấy.

Khương gia tuyển tức (chọn con dâu) từ trước đến nay hà khắc, nhất là tức phụ cả đại công tử nhị công tử đều là cô nương muôn người chọn một, tam công tử đương nhiên không thể thua kém.

Đầu tiên là dung mạo phải tốt. Tần thị một có tôn nhi thật xinh đẹp, lão phu nhân cũng muốn trùng tử (chắt trai) giống như đồng tử ngồi hầu Quan Âm Bồ Tát. Dung mạo của tam công tử chính là số một số hai, cô nương bình thường đến trước mặt còn tự ti mặc cảm, cho nên tức phụ này đừng nói muốn vượt qua dung mạo của hắn, ít nhất không thể bị hắn làm cho lu mờ ảm đạm.

Gia thế là điều tiếp theo, tài hoa và tính nết lại cực kỳ quan trọng. Tài hoa còn dễ dàng nhìn ra được một hai, tính nết lại phải cẩn thận quan sát mới được. Cho nên hai người nhọc lòng lo nghĩ này mới ngầm đánh giá những quý nữ này.

Những người cười đến đây nịnh bợ Văn Chiêu nhưng trong mắt lại có chút bất đắc dĩ phải loại trừ! Giả trang thanh cao cái gì, Chiêu Chiêu nhà bọn họ còn không phải người mà những người này muốn nịnh bợ là nịnh bợ được đâu!

Tần thị hầm hừ tức giận suy nghĩ, lại bất ngờ nhìn thấy một cô nương khiến người ta kinh diễm trong đám người. Nàng ấy mặc áo váy màu hồng cánh sen, đây vốn là màu sắc rất khó khống chế, làn dã không đủ trắng thì sẽ bị màu hồng cánh sen này làm cho có vẻ ố vàng, khí chất không đủ liền nhìn giống như tiểu nữ hài mặc trộm y phục của người lớn, khuôn mặt không đủ xinh đẹp tinh xảo lại không mặc ra được sự tươi mới dịu dàng của màu hồng cánh sen. Nhưng cô nương này lại giống như liền thành một thể với màu hồng cánh sen, xa xa nhìn cũng có chút ý vị tuyệt trần nổi bật, khuôn mặt mỹ lệ lại mông lung, khiến cho người ta rất muốn xích lại gần một chút, nhìn cho rõ ràng một chút.

Tần thị vừa rồi còn cảm thấy rất khó tìm được một nữ tử có dung mạo xứng với Văn Dập, bây giờ lại có ứng cử viên rồi.

Bình Luận (0)
Comment